Cô bé hàng xóm và cái bóng đen

Huỳnh Cầm

Ma Tập Sự
14/5/18
1
3
36
Câu chuyện tôi sắp kể, là hoàn toàn có thật.
Vào năm 2009, khi mới đặt chân lên Sài Gòn. Tôi vào thuê trọ và ở ghép cùng với 2 người bạn nữ trên 1 con đường nằm trong khu công nghiệp Tân Bình. Tôi quên tên đường là gì rồi, chỉ nhớ đi 1 đoạn chừng 50m là ra đến Đường D9. Hằng ngày, tôi vẫn đạp xe đi học ban ngày. Tối đến thì đi phụ quán đến 9 -10g đêm thì mới về đến nhà trọ.
Phòng trọ của tôi là 1 cái nhà nguyên căn bề ngang chừng 3m mấy, dài chừng 4m, chung phòng với tôi thì có 2 bạn gái nữa. Một đứa tên Thư, nhà ở Quận 9, ra trọ học ở ĐH Hoa Sen. Một đứa tên Lan, quê Tiền Giang, cũng vừa học vừa làm nên cả 3 đứa con gái ở chung, còn giờ giấc đi về thì cũng nói với nhau ít chuyện khi đi ngủ. Ở ghép nên cũng chưa thân thiết nhiều...
Một hôm, tôi đi làm về trễ cũng tầm khoảng 11g đêm. Hôm đó, tôi nhớ trăng sáng lắm. Bình thường lối qua đường D9 rất vắng và khuất mà hôm ấy nhờ có trăng sáng mà con đường trở nên sáng hơn. Tôi đạp xe ngang qua đám cây cối trồng làm kiểng trong dãy khu công nghiệp thì chợt nhìn thấy một cô bé, trạc chừng 12-13t mặc áo sơ mi trắng và chiếc váy sọc xanh của tụi học sinh cấp 2 lúc bấy giờ. Em nhìn tôi lạ lắm, bỗng nhiên tôi thấy cái lạnh chạy dọc khắp người mặc dù tôi vẫn đang mặc áo khoác nỉ .
Tôi chạy nhanh hơn để về phòng như cảm giác rợn người không tả được.
nhung-cau-chuyen-bi-an-co-that-ve-hon-ma.jpg


Cô bạn tên Thư cùng phòng vốn ngủ trên gác gỗ, một hôm cô ấy bảo là khó ngủ nên ngõ ý đổi chổ với tôi. Bình thường, thì tôi trãi nểm ngủ dưới đất. Nay cô bảo tôi đổi để lên gác gỗ ngủ. Tôi bắt đầu dọn lên gác.

Hằng ngày đi học, đi làm về mệt nên tôi về đến phòng, tắm rửa vệ sinh xong là tôi leo lên gác lăn quay ra ngủ. Hôm nay, đến ngày chu kỳ của con gái, tôi thấy bụng cứ đau râm râm nên nằm xuống chăn êm nệm ấm mà vẫn không cách gì ngủ được. Tôi mở điện thoại ra nghe nhạc, thời đó tôi xài cái Sony K310i nghe nhạc rất êm tai và từ từ tôi chìm vào giấc ngủ. Ngủ được một lúc không rõ là bao lâu thì tôi giật mình nghe thấy tiếng động dưới chân cầu thang gỗ, tôi cứ nghĩ bạn cùng phòng chắc leo lên gác lấy đồ hay gì đấy nên tôi vẫn nằm lại mà không nhấc mình ngồi dậy để ngó xem. Nói thật trong cơn ngủ tôi cũng hơi lười. Tôi nhìn lên cái đèn ngủ vàng vàng và nhắm mắt để ngủ lại thì bỗng dưng người tôi như trơ cứng, tôi nhìn thấy một cái bóng người rất to như kiểu ánh đèn ngủ phản chiếu trên tường và đè lên cơ thể tôi làm tôi không cất tiếng la được. Tôi thấy tối đen và có tiếng ai đó gọi tôi " Sao vậy C? Dậy đi, dậy đi". Khi tôi mở mắt ra được thì tôi mới biết là tôi quơ rớt điện thoại xuống sàn nhà nên 2 cô bạn của tôi đã giật mình leo lên gác. Tôi vẫn còn run cầm cập và toát mồ hôi lạnh. Sáng hôm sau tôi mới kể lại chuyện tôi nghe thấy tiếng động dưới chân cầu và cái bóng đen đáng sợ.

Tôi bảo 1 tuần nữa là cũng hết tháng. Tôi sẽ dọn đi và giờ tôi sẽ bắt đầu tìm chổ mới. Hai bạn tôi cũng im lặng đồng tình. Họ cũng nghe thấy tiếng động lạ vài lần và cũng sợ nhưng chưa ai bị bóng đè như tôi. Giờ họ cũng sẽ trả phòng để tìm nơi khác. Ai cũng có quyết định riêng.

Cuối tháng, tôi dọn đồ vào thùng giấy để chuyển sang chổ mới, lúc đóng gói thì hết băng keo để dán thùng. Tôi lật đật ra cuối đường, chổ tiệm tạp hóa bán tại nhà để mua băng keo. Lúc bước vào tiệm nói với bà chủ bán 1 cuộn băng keo lớn, tôi nhìn quanh quẩn vào nhà thì há hốc mồm. Tôi thấy bức ảnh trên bàn thờ còn mới xong đám tang chưa lâu của cô bé tôi gặp đêm trăng sáng...
Tôi bỗng dưng thấy sợ và lạnh người, cũng không dám hỏi thăm gì vì nghĩ mình sắp dọn đi rồi. Ở đất Sài Gòn này, những gì nói nhiều, hỏi nhiều cũng không nên đâu. Tôi trả tiền và cầm cuộn băng keo đi thật nhanh về phòng và dọn dẹp cho xong rồi dọn đi thôi. Giờ ngồi viết lại tôi vẫn còn ớn lạnh.
Cũng còn vài lần tôi gặp ma trên Quận 12. Nhưng để lần sau tôi sẽ kể nhé.
 
Chỉnh sửa cuối:

Liên Kết

Top Bottom