Chưa có tên

Kẻ Đào Mộ

Ma Tập Sự
20/3/19
1
1
27
Chương 1: Bỉ Ngạn Nương
Chuyện bắt đầu của một nữ sinh trung học tên là Thu Oánh củ thể là Tôi, tôi lớn lên trông một gia đình hạnh phúc, mẹ mua bán nhỏ cha làm công chức cho nhà nước, một cuộc sống rất đõi bình thường của một học sinh ít nói trầm tính hòa đồng với bạn bè ngày ngày đi học vẫn được cha đón đưa về, và mội chuyện bắt đầu thực sự khi cha của Tôi bị tai nạn giao thông nặng, ông được đưa lên bệnh viện tuyến trên nhưng một khoản thời gian sau ông ấy mất đám tang của cha Tôi được tổ chức với đầy nước mắt và thương sót. Trước quan tài của cha Thu Oánh và mẹ khống nức nở cho tới khi Tôi ngất đi, khi tôi ngất đi tôi thấy hình ảnh của Cha tôi đứng kế bên tôi, khi tôi nhận ra thì Cha tôi đã dẫn tôi dến một nơi nào đó mà tôi cũng chả biết là nơi nào, một thảo nguyên xanh tươi trời xanh may trắng, cha tôi dẫn tôi đến 1 cây Hòe cổ nhình như nó đã vài trăm tuổi, ở cạnh nó là một cái miếu nhỏ, tôi quay mặt nhình cha tôi và hãi ai ơi một cảnh tượng kinh hoàn một bộ mặt be bét do tai nạng giao thông tôi còn chẳng nhận ra đó là cha mình tôi tự nhủ " Thu Oánh ơi bình tỉnh nào Thu Oánh" láp bấp nói " Cha hã cha, phải cha không tại sao cha thành ra như vậy" vừa nói mà nước mắt tôi vừa rơi xuống. Bật ngờ có tiếng bước chân từ ngôi miếu nhỏ vang ra, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, người phụ nữ đó nhận mình là Bỉ Ngạn Nương, Tôi như thất thần tưởng chừng như cái tên " Bỉ Ngạn Nương chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết phim ảnh mà ... mà không ngờ người trước mặt mình chính là " Bị Ngạn Nương " trong truyền thuyết, vừa nói hết câu Bỉ Ngạn Nương hất tay một cái xung quanh tôi ngập tràng hoa bỉ ngạn một sắc đỏ ngập tràng vào mắt như màu của bộ Đầm hay là một bộ áo cổ như từ thời xa xưa mà tôi củng chả biết.
Bị Ngạn Nương nói : Tôn tử hiện lại hình dáng bình thường đi đừng dọa con ngươi nữa.
Cha tôi dạ vận, tôi bất ngờ vì không phải là tên cha tôi mà cha tôi vẫn đáp lời sau đó Bỉ Ngạn Nương nói tiếp:
" Cha của ngươi đã chết vì ngươi vì đở cho ngươi 1 mạng mà chết" tôi thất thần khi nghe câu đó một loạt kí ức bắt đầu ùa về, 3 ngày trước khi cha tôi mất tôi đứng trước công trường sau khi hết giờ học để chờ cha tôi đưa đón như thường lệ, sau một khoản thời gian cha tôi xuất hiện chạy gần tới tôi thì phải dừng đèn đỏ bỏng tôi nghe tiếng nói: " chạy lại chổ Ba mi đi, chạy lại đi" khi nghe xong tôi tư bước đi mặc kệ trên đường có nhiều xe như thế nào rồi bổng một chiết xe tải bang nhanh tơi như không nhình thấy tôi mà tiếp tục lao đi, cha tôi thấy điềm lạ bỏ xe chạy lại chổ tôi sau đó tôi bất tỉnh, khi tỉnh dậy tôi đã bên bệ đường có nhiều người, à không phải nói là rất rất nhiều người có người không đâu, cụt tay, người bình thường củng có, rồi một chú cảnh sát giao thông đở tôi lên, tôi chợ nhớ gì đó quay lại nhình thì, trời... trời ơi cha tôi đã nằm dưới gầm xe tải không mặt bị nát một bên phần còn lại nhình về phía tôi như thâm hỏi, " Con... Con có sao không, mai một không có được hấp tấp mà đi vôi nghe chửa" . Thấy cảnh tượng tôi ngấy đi một lần nữa cho dến ngày đám tang của cha tôi. Thất thần đã đủ Bỉ Ngạn Nương Quác lớn: Ngươi còn thất thần làm gì không mau cảm ơn cha ngươi đã cứu ngươi một mạng" nghe Bị Ngạn Nương nói chưa hết câu tôi đã nước mắt đầm đìa mắt như đã không còn mở lên được nữa vội ôm Cha khóc vừa la hét Láp bấp : " Con ... co... cảm ơn cha, con xin lõi phải... phải biến cha ra như thế này", lúc này não tôi như rỗng toét chả có thể suy nghĩ gì chỉ nói láp bấp "cản ơn cha... con cảm ơn cha", cha ôm tôi và từ từ đẩy tôi ra số phận của cha là vậy con đừng trách bản thân mình, mặt cha như mún khóc mà chẳng khóc được vì thành Quỷ rồi thì khóc như thế nào dươc ... cha nói tiếp " số phận con đầy cái khổ áp tới cuộc sống con sẽ rất vất vã về sau ... " nói một đoạn lại ngưn cha không nói tiếp như không dám tiết lộ một bí mật nào đó một Thiên Cơ nào đó, sau đó Bỉ Ngạn Nương nói: " cuộc sông của ngươi đã được viết lại, ta đã khai nhãn âm cho ngươi để ngươi có thể nhình thấy người đã chết, để trả cái nợ mà kiếp trước ngươi đã thiếu vơi ta" nói dức câu Bỉ Ngạn Nương phủ tay đưa tôi một bông hoa bỉ ngạn nói " cuộc đời của người về sau sẽ nhướm đầy màu đỏ của máu và tuổi nhục , nếu không muốn chuyện đó sảy ra thì hãy từ từ trả nghiệp đi" nói dức câu nghe tiếng mẹ tôi gào hét tên tôi " Thu Oánh, Thú Oánh con tỉnh lại đi, con bị sao vậy " tiếng gào hét tên tôi của mẹ đày đau sót và lo lắng khiến tôi dần dần tỉnh dậy, trước khi tỉnh dậy Bỉ Ngạn Nương nói " Ta sẽ gập lại ngươi... ", thoát hồn tỉnh dậy bị gián đoạn cuộc trò chuyện với Bỉ Ngạn Nương làm tôi thắc mắt đó có phải là sự thất hay không hay chỉ là giất mơ, sau cơn lo lắng rồi tôi tỉnh dậy mẹ nội đã dở lo kêu người chị họ khá thân diều tôi vào phông nghỉ, vì tưởng tôi dau buồn quá nhiều và ngất, lúc này tôi cứ suy nghỉ về cuộc trò chuyện giữa tôi và Bỉ Ngạn Nương đó có phải là sự thất không, tại sao một thần thánh từ sứ Trung Quốc lại gập tôi ở một nơi từ phương Nam như thế này... tại sao... tại sao lại gập tôi, tại sao lại nói những chuyện đó vơi tôi mà không phải một ai khác ...
Còn tiếp
( Kẻ Đào Mộ)
 

Liên Kết

Top Bottom