KHOÁNG VẬT

m.d.luffy

Ma Tập Sự
20/7/18
2
3
29
Chào bạn. Mình xem lá số của bạn, mình đoán như sau: thứ nhất bạn thuộc người hiền lành, thưởng là con trưởng. Về tình duyên thì khá lận đạn, không khéo 3 4 lần lấy vợ, tốt nhất là lấy vợ muộn hoặc xấu nhất là ko lấy được vợ. Cuộc đời thì khá là thuận lợi trong công việc và tiền tài sẽ thăng tiến nhưng đề phóng sức khỏe. Mình thấy bạn có số sướng, nên làm điền thiện thì cuộc đời sẽ tốt hơn.
Bạn có thể giải thích rõ hơn về tình duyên không nói thế mình hoang mang quá !!!
 

Thiên không vô ưu

Ma Tập Sự
6/7/18
12
3
39
Chap 6: Kẻ săn xác chết

Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, dễ yêu dễ hận luôn cố gắng làm việc lớn, mong ước những điều cao đẹp. Lứa của chúng tôi, Lộc còm, Dương đang sống những ngày tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân bất chấp cái đói, cái rét luôn bên cạnh. Tôi và Lộc còm đều học hết lớp 10 trước khi đi bộ đội, nên ngoài thời gian làm ở công trường, được phân công dạy bổ túc văn hóa cho người dân trong làng. Bài dạy của tôi và Lộc còm luôn là niềm hứng thú với các em nhỏ. Trẻ em hồi đó năm sáu tuổi đã biết phụ cha mẹ chuyện đồng áng, số được đi học rất ít, đơn giản vì họ nghĩ ăn chưa no thì học chữ làm gì, rồi cũng cắp đít theo con Tru* thôi. Từ ngày tôi và Lộc còm đứng lớp trẻ em biết được chữ y chữ tờ, các em có thể tự đọc được những câu truyện trong quyển sách mà ngày xưa chúng ao ước được hiểu trong đó có thứ gì, biết được tính toán biết nhân chia công trừ….

Nhưng cái đói cái nghèo bần cùng hóa một số đối tượng, suốt ngày chỉ trộm gà , trộm chó say sỉn xuốt ngày bắt nạt mẹ góa con côi trong làng. Cầm đầu nhóm bất hảo trong làng là A Lùng, một thanh niên từ trên trời rơi xuống cái làng này. A Lùng là đứa trẻ bị bỏ rơi, được một bà cố không chồng nhặt về nuôi. Nhưng được vài năm thì bà cố chết, hắn sống bằng tình thương của người làng, thấy hắn hơi khùng tính lạ lùng quái dị, khuân mặt thì xấu xí nên người ta gọi là A Lùng. Từ đó cái tên gốc của A Lùng là gì cũng chẳng ai còn nhớ. Hắn lớn lên lý lịch chẳng rõ ràng nên thoát được 2 cuộc chiến khốc liệt. Hơn 30 tuổi, ế vợ, hắn sống cô độc trong làng. Theo hắn là một số thanh niên cô hồn các đảng, ham ăn lười làm. Thanh niên chúng tôi, những người luôn làm việc và noi gương theo Bác Hồ vĩ đại thì nhóm thanh niên như A Lùng chẳng khác nào vết nhơ trên chiếc áo đồng phục mới.

Dương giống như bông hoa chớm nở đón sớm mai, đang độ tuổi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, nét đẹp thôn nữ, nụ cười vô tư, mũi dọc dừa mặt trái xoan. Nét đẹp làm xoa xuyến biết bao chàng trai. Gia đình mẹ góa con côi, A Lùng thấy đó là cơ hội để chiếm Dương cho riêng mình. Quyết là chó canh gái làng, đêm nào hắn cũng cùng vài thanh niên ngồi canh cổng nhà cô Hương không cho thanh niên vào nhà chơi. Chiêu thức chó canh gái làng đã thành công rất nhiều ở các vùng quê, do tâm lý bố mẹ sợ con ế và gả cho xong việc. Ai ngỡ đâu 10 cuộc hôn nhân như thế thì hơn nửa chìm trong nước mắt.

Tôi và Lộc còm xuất hiện trong nhà cô Hương chẳng khác nào cái gai trong mắt A Lùng. Hắn luôn tìm cơ hội để dạy dỗ chúng tôi một trận. Khi gặp chúng tôi trên đường, hắn luôn đe dọa và khiêu khích.

Lộc còm tức tối bảo tôi: Thụy ah, tao với mày dạy cho chúng một trận

Lúc đó tôi đang mải đoc sách trả lời một cách thờ ơ: Bộ đội là bảo vệ nhân dân, tao mày chiến đấu với kẻ thù với giặc ngoại xâm. Dù sao nó cũng là đồng bào của chúng ta. Bác đã dậy đồng bào phải đùm bọc lẫn nhau. Tăng cường tuyên truyền giáo dục rồi có ngày chúng sẽ thành người tốt.

Lộc: xì xì…Hoa cứt chó* đẹp chẳng khác gì hoa phong lan. Nhưng mùi nó thối hơn cứt, nên chỉ cải tạo được vỏ bọc bề ngoài thôi đâu ai cải tạo được bản chất.

Tôi nói: Mày toàn văn hoa linh tinh, kệ mẹ nó đi. Nếu nó động đến mình, chẳng lẽ tao và mày đứng nhìn cho nó đánh.

Nói xong tôi bỏ đi, Lộc còm cũng chẳng nói gì nhưng tôi biết nó vẫn ấm ức. Lộc còm hát hay đàn giỏi, cờ như Đế Thích, võ vẽ, cờ bạc môn nào cũng tinh thông. A Lùng gặp là khiêu khích chẳng khác nào thổi bùng ngọn lửa trong lòng Lộc còm. Hai bên luôn nhăm nhe nhau để phân định một kết cục rõ ràng.

Năm 1984 lại đói, vỡ đê lũ quét xác người, xác động vật tràn lan, dịch bệnh bùng phát. Tôi, Lộc còm, Dương tham gia công tác hỗ trợ người dân trong khu vực bị lũ quét, ngập lụt, tuyên truyền cho người dân phòng tránh dịch bệnh.

Sao quên được những ngày đói rách
Dù không thuở Ất Dậu bốn lăm
Nhà nhà thiếu gạo, áo chẳng lành
Khoai sắn chẳng no, cơm chi có

Ngày dài phơi nắng giữa đồng
Đêm về đi họp triền miên tháng ngày

Chợp mắt kẻng gõ chiêng khua
Ngày mới công điểm bắt đầu từ đây

Lúc còn sống cơm chẳng đủ no, áo chẳng có mặc, đến lúc chết rồi thì gia đình nghèo đến mấy cũng cố lo cho người thân được ít tiền và vật dụng làm lộ phí trên đường xuống hoàng tuyền. Những nhà có điều kiện hơn thì thường chôn theo vàng, bạc hoặc những đồ có giá trị. Tập tục này của người Việt có thời Hùng Vương của nước ta (Đính chính phong tục của mình không hẳn học theo tàu nhé các bác), với quan niệm chia tài sản cho người chết sang bên kia có đồ sử dụng.

Thời đại, người sống còn chật vật miếng ăn chẳng có, thì còn đâu có chó gà cho mấy ông bụt coi nhà hộ lấy (Ông bụt là biệt danh của những kẻ ăn trộm). Không kiếm ăn được của người sống, A Lùng kiếm ăn từ người chết. Kẻ gan to đến mấy khi đi đào mộ lần đầu vẫn sợ hãi. Nhóm của A Lùng thì có A Lùng, Phương và Tài. Trong đó Tài là kẻ gan dạ nhất, còn Phương chỉ là kẻ lười lao động đi ké, ăn theo. Vừa hay có dịp cho chúng thử nghệ lần đầu.

Một phú gia tổ chức làm ma cho mẹ, sợ mất phần mộ do lũ quét, lụt lội, tránh động vật thú hoang. Họ chọn vị trí chôn tại vùng núi Nghĩa Yên địa thế giống một mộ huyệt thiên tạo. Địa thế núi không quá cao, cũng không thấp. trên đỉnh núi tự tạo một lòng chảo, tạo thế lưng dựa núi, mặt hướng ra biển, tụ long mạnh và linh khí.

Sau mấy ngày bàn tính nhóm A Lùng quyết định hành động. Khoảng 10h đêm, giữa trung tuần tháng 8, gió bắt đầu chuyển heo may, thời tiết bắt đầu lạnh, ba kẻ nai nịt gọn gàng, đồ đạc thô sơ chỉ có dây thừng, đèn pin và không thể thiếu xẻng và xà beng. Khi đi khí thế ngập trời, mà khi lên đỉnh chỉ có tiếng gió, côn trùng, động vật hoang dã kêu, tiếng cú đêm tìm xác chết, những con sói tru lên từng hồi thảm thiết khiến ý trí giảm đi khá nhiều. Lần đầu đi đào mộ, tuy là ba thằng bất hảo nhưng nỗi sợ luôn hiện hữu làm cho chúng hành động không được nhanh nhẹn, vừa làm vừa run. Đào mộ trong bóng tối, chúng không bật đèn pin sợ kiểm lâm phát hiện. Ba kẻ trao đổi với nhau cũng giọng thì thào cũng chẳng khác tiếng âm hồn, rã quỷ là mấy.

Thằng Phương lên tiếng: Em sợ quá A Lùng ah. Hay về thôi

Tài: Về lấy cứt mà ăn ah, tao đói mấy hôm nay rồi.

A Lùng: ĐM ăn thì nhiều, tính thì nhát. Cút mẹ mày về đi để tao và Tài làm

Phương: Em cứ cảm giác sao sao ấy, ghê quá. Em không nghĩ đi đào mộ mà ghê như này.

Tài: Mày về hay để bố táng mả mày luôn ở đây cùng bà kia

A Lùng: Chúng mày có làm không, nói từ nãy cũng xong rồi. Còn Thằng Phương về thì cút mẹ mày nhanh lên.

Phương: Thôi em xin ở lại

A Lùng: Tý đào xong tao xuống dưới, thằng Tài phía trên, thằng Phương nhặt đồ, xong xuôi lấp qua lại rồi chim cút. Từ bây giờ thằng nào nói nữa tao cho cái xẻng vào mồm

Màn đêm u tịch, chỉ có ma chơi lập lòe, vòng hoa, chân hương trắng đỏ, và tiếng xẻng đào đất khô khốc càng làm không gian thêm ghê rợn. Đất đồi lẫn sỏi, tiếng xẻng và chạm vào đất chẳng khác nào tiếng gõ trong não. Cạch...két... cạch...Trời bắt đầu mưa, mưa rừng kéo đến rất nhanh. Ban đầu chỉ lắc rắc một vài hạt, sau đó ầm ầm như cơn bão. Mấy tên đào mộ mấy ngày đói rét, gặp phải cơn mưa khác nào chuột dính nước, đứa nào đứa nấy răng khua vào nhau chan chát.

Thằng Phương lầm bầm: Đã bảo rồi không nghe.

Tài nghe thấy: Cái ĐM nhà mày, ăn có thiếu phần cứt nào đâu. Chưa thấy khó đã nản

A Lùng: Câm hết, đào nhanh cho xong, vàng trước mắt còn than cái gì.

Mưa làm lạnh cũng làm chúng tỉnh rất nhanh, ba thằng hì hụi đào. Đất ngôi mộ mới đắp nên cũng mềm, chăng mấy chốc đã chạm vào ván thượng. Nước chảy vào mộ rất nhanh, quan tài bị nước và đất bít lại không thể nhấc lên được đành phải mở nắp quan tài tại chỗ. A Lùng kêu thằng Tài lấy xà beng chuẩn bị mở xăng lấy đồ. Thì bỗng đâu nghe thấy tiếng vọng ra từ trong quan tài. Cộc... Cộc... Cộc nhỏ nhưng 3 thằng đều nghe thấy. Tiếng động nhỏ mà nghe còn to hơn tiếng sét ngoài trời đang vần vũ. Sét đánh ngang trời soi lên khuân mặt 3 thằng tái mét, cái đói đã làm xanh xao, giờ trông ba thằng chẳng khác nào xác chết di động.

Thằng Phương: Có ma kìa

Tuy rất sợ nhưng A Lùng chấn tĩnh 2 thằng dù sao nó cũng là người đầu têu chuyện này. Nó bảo: Tao chẳng nghe thấy gì, mày ám ảnh quá sợ thôi. Đéo có ma đâu. Nhắm mắt làm cho nhanh rồi về.

Nước chảy vào càng ngày càng nhanh, nếu không làm nhanh thì đành bỏ lại đợi hôm khác. Đã đi là không về tay không, bịt tai như điếc, thằng Tài lấy xà beng bật nắp quan. Mùi thối của xác chết bắt đầu phân hủy bay ra nồng nặc, thằng nào, thằng nấy chỉ trực nôn, nhưng từ mấy hôm làm gì có gì vào miệng nên chỉ nôn khan, ngậm miệng nín thở. Nắp quan tài chuẩn bị bung ra thì 1 lần nữa 3 thằng hồn siêu phách lạc, trong quan tài không phải tiếng gõ cốc... cốc ... cốc nữa mà một tiếng nổ to, như tiếng bóng bay nổ. Ba thằng khuỵu đầu gối xuống, và than trời không biết ngày gì nữa, chẳng lẽ ma quỷ trên đời là có thật.

Răng va vào nhau, chân run bần bật, đứng một chỗ mà môi không ngậm vào được. Chúng nhìn nhau ra hiệu rút lui. Ba thằng bò lên miệng hố, càng cố trèo lên thì lại càng trượt xuống do đất sét đồi ngấm nước. Nỗi sợ hãi càng làm cho chân chúng không di chuyển được. Khi trèo được lên, ba thằng miệng thở không ra hơi.

Lúc về nhìn miệng hố còn dang dở, cái ăn đến miệng lại bỏ qua. Một lần nữa A Lùng lại nổi lòng tham, cảm thấy tiếc công sức mình bỏ ra và cũng không có gì bấu víu nếu ngày mai chẳng còn gì bỏ vào mồm.

A Lùng: ĐM nó, có ma bố cũng phải làm, đằng nào cũng chết

Thằng Phương: Thôi đi anh, em sợ lắm rồi

A Lùng: Thằng nào theo tao thì theo, còn không tao làm một mình.

Anh hùng và tên cướp khác nhau ở nhiều điểm nhưng cái gan thì lại giống nhau. Tài thì không nói gì bấm nhẹ vào tay A Lùng ngầm ý là ở lại, Thằng Phương thì nhát thấy 2 thằng ở lại thì không dám về, chấp nhận ở lại xem kết cục nó như nào.

Ba thằng quyết tâm lấy được đồ với về, ý trí quyết tử làm việc có vẻ mạnh dạn hơn trước. Thằng Tài bật nắp quan đưa cho Thằng Phương quăng lên miệng hố.

Dưới ánh sáng của tia sét, tử thi dần dần hiện ra. Người đàn bà tầm 60 tuổi. Trên khuôn mặt của bà ta đang từ từ nở một nụ cười....
 

Thiên không vô ưu

Ma Tập Sự
6/7/18
12
3
39
Chap 7: Tình yêu và tình bạn

Đôi khi nụ cười của người này là nước mắt của kẻ khác. Còn nụ cười của người chết chẳng khác nào reo rắt sự sợ hãi đối với người sống. A Lùng, Tài, Phương sợ đái ra quần, tiếng sét hòa với cơn mưa càng làm cho chúng điên loạn. A Lùng như hóa điên chẳng còn nghĩ được gì sẵn cái xẻng trong tay hắn phang một nhát đứt ngay cái đầu của người đàn bà xấu số. Mùi hôi thối bốc lên càng nồng nặc, dù trời mưa to nhưng cũng không thể giảm bớt. Máu, mủ đang phân hủy bắn đầy lên người và mặt hắn. Những con ròi lúc nhúc vướng trên áo, trên mặt, ánh sáng từ tia sét chiếu rọi lên hắn trông chẳng khác nào ác quỷ hút máu người. Máu lạnh như thằng Tài trông thấy cảnh đồng đội như vậy hắn chẳng thể nào đứng vững. Tay bám vào thành mộ vừa đào mà chân chỉ muốn khuỵu xuống. Còn thằng Phương thì từ lúc bà kia nở nụ cười đã vãi cả cứt, bò lên miệng hố, chân chẳng thể đi được nhắm mắt lại mà nước đái chảy đẫm đũng quần.

Từ phía cổ của người đàn bà dưới ánh sáng của bầu trời với tia sét ngang dọc, ánh lên sắc vàng. Chẳng khác nào tiếp nước cho người đi giữa xa mạc, tiếp thuốc cho kẻ nghiện. A Lùng nhặt dây truyền vàng lên, ngửa mặt lên trời cười đầy man rợ, tiếng cười chẳng khác nào ma quỷ Ha.....Ha....he...he. Hắn gọi to: 2 thằng oát con chúng mày xem, cái này cũng chẳng được mấy cây, mau giúp bố mày làm cho nhanh, trên đời này bố còn sợ cái gì, ma bố còn chém chết.

Thằng Phương, Thằng Tài đã đâm lao thì phải theo lao, chúng biết đến bây giờ chỉ có nghe A Lùng mới có con đường sống. A Lùng nhét ngay cái dây chuyền vào túi quần. Gọi thằng Phương trên hố vứt cho con dao để rạch cái áo niệm (Hay còn gọi là áo Lục Thù. Áo lục thù là áo dành cho người chết, mặc vào quỷ sứ sẽ tha hết tội lỗi và Diêm Vương sẽ không hỏi tội). Với sát khí bốc lên cao hắn rạch rất nhanh, một loáng thì phần thân thể của người đàn bà hiện ra nhưng chẳng có gì chỉ thấy cái bụng thì bị vỡ, trong là lòng ruột bầy nhầy, ròi con nào con nấy đều béo múp đang đua nhau bơi lội, gặm nhấm phần nội tạng. A Lùng nghĩ chắc ở 2 bàn tay có nhẫn hoặc năm đồng tiền để làm hối lộ Ngưu Đầu Mã Diện trên con đường xuống hoàng tuyền.

Dùng dao rạch bao tay của người đàn bà, trên hai bàn tay đeo 2 cái nhẫn ngọc 2 cái nhẫn vàng. Nhưng do phần thịt bị trương, A Lùng ko thể tháo ra được, với bản tính hung hãn của mình hắn dùng dao chặt đứt 4 ngón tay rồi quăng lên miệng hố cho thăng Phương gỡ đồ ra. Thằng Phương nhát chết bị quăng 4 ngón tay vào người chẳng khác nào dính phải mấy con sâu chuối (Loại sâu màu xanh, rất độc chạm vào gây nhức buốt) xua tay như không dám làm. A Lùng dơ dao lên dọa thằng Phương nhưng Thằng Tài can: Thôi đại ca để em, nhát như nó làm bao giờ cho xong.


Sau khi lấy hết đồ xong, ba thằng lấp mộ một cách tạm bợ rồi bỏ về. Trên đường về mỗi thằng một suy nghĩ, nhưng nỗi sợ hãi thì luôn tồn tại trong tâm trí chúng. Trong thâm tâm chúng luôn nghĩ mình gặp ma và có lẽ ám ảnh này sẽ theo chúng cả cuộc đời. (Theo giải thích hiện đại thì chẳng có ma quỷ nào cả nhưng hoàn cảnh và không gian khiến ba thằng nghĩ gặp ma. Lúc đầu chúng nghe thấy tiếng cộc.. Cộc...cộc trong quan tài là do mưa làm đất lún xuống khi 3 thằng đứng lên cái cối giã trầu được chôn theo người chết va chạm vào quan tài gây ra tiếng Cộc. Chúng hoảng loạn càng trèo lên thì cái cối càng va chạm gây ra nhiều tiếng cộc ...cộc... cộc chẳng khác nào tiếng gõ trong quan tài. Bà già vốn bị ung thư gan hay gọi là sơ gan cổ chướng khi chết thì bụng phình ra rất to, khi chúng mở quan tài hơi lạnh và áp lực làm nổ bụng đang chướng khí. Khuân mặt người đàn bà đang chương gặp lạnh co lại làm cho mép nhếch trông như mỉm cười).

Tôi và Lộc còm ở nhà cô Hương cũng gần được nửa năm, công trình xây dựng nhà ở cho công nhân nông trường chuẩn bị hoàn thành. Tôi và Lộc còm đã đến lúc chuyển vào nông trường ở. Càng ở gần nhau thì tình cảm càng gắn bó, nhất là đây là thời kỳ đẹp nhất của tình yêu. Giữa người đàn ông và phụ nữ không bao giờ có một mối quan hệ nào gọi nào bạn. Giữa nam và nữ tình bạn hoặc gần giống tình yêu thì rất nhiều, còn tình yêu thì chỉ có một và trải qua rất nhiều thử thách thì mới đánh giá đó có phải là tình yêu đích thực.

Tôi và Lộc còm đều có tình cảm đặc biệt với Dương. Ngoài mặt tôi và Lộc Còm vẫn là bạn tốt nhưng trong thâm tâm luôn cạnh tranh nhau để chiếm được trái tim của người đẹp. Dương thì luôn coi Lộc còm như anh trai, còn Dương luôn dành một thứ tình cảm có chút hương vị ngọt ngào cho tôi. Tình cảm Dương dành cho tôi chằng biết có từ khi nào, mà tôi chỉ cảm nhận những sự quan tâm rất nhỏ từ khâu cái áo cái quần, gắp cho tôi đồ ăn, hoặc ánh mắt thoáng qua mà khiến trái tim không thể quên được. Ba anh em chúng tôi vẫn hòa thuận với nhau nhưng trong thâm mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau.

Trung thu lại đến, Đây là dịp cuối cùng Tôi và Lộc còm làm công tác xã hội cho thôn trước khi vào ở trong Nông trường. Lộc còm và Dương được phân công tổ chức văn nghệ và lên chương trình cho các em. Lộc có tài đàn hay hát giỏi đảm nhận công tác dạy các em hát những bài hát được yêu thích lúc bấy giờ: Chiếc đèn ông sao, Như có bác hồ trong ngày vui đại thắng, Hạt gạo làng ta…Nhưng không thể thiếu Quốc Ca. Dương thì dạy các em múa hát, dạy các em làm đèn ông sao và đèn Cù (Đèn kéo quân), đèn cá chép, làm tiến sĩ giấy…

Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng,

Nét son điểm rõ mặt văn khôi.


Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời!

Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!


Tôi được phân công dựng rạp và sân khấu cho các em, cắt phông chữ, bảng biểu, viết những khẩu hiệu tôn vinh Bác hồ vĩ đại, công lao của Đảng…. Do điều kiện ánh sáng, điện không có nên công việc của tôi chủ yếu làm ban ngày, còn Lộc Còm và Dương chủ yếu làm ban đêm vì lúc đó các em mới xong việc đồng áng phụ bố mẹ. Tết trung thu có một ngày mà phải chuẩn bị cả tháng trời. Đây cũng là cơ hội để cho Lộc còm thể hiện tình yêu với Dương.

Trở về từ cái chết, có tiền A Lùng lại càng cao ngạo và ngang ngược. Hắn sắm cho mình chiếc xe đạp Thống Nhất (Một chiếc xe rất giá trị thời đó. Cả làng xe đạp chỉ đếm trên đầu ngón tay) làm phương tiện đi lại, cũng làm cái mã để tán gái. Hắn tìm cách gặp Dương để khoe về giá trị hắn có được. Thời đó công việc rất đơn giản và như một cái máy, sáng nghe tiếng kẻng ra đồng làm công điểm, hết kẻng lại về. Khi về thường mọi người hay đi cùng nhau, cơ hội cho A Lùng gặp riêng Dương là rất khó. Nhưng hôm đó, Dương ở lại muộn hơn mọi người do cố hái ít rau mang về nấu bữa canh tối. A Lùng cơ hội bằng vàng, đến gặp Dương với giọng tự đắc.

A Lùng: Người đẹp lên xe anh đèo, đi bộ mỏi chân… haha( hắn cười tự đắc, tay vỗ vào yên bồm bộp)

Dương không thèm trả lời, cố hái rau cho xong rồi về. A Lùng thì cứ như con ve, nhai nhải suốt bên tai.

A Lùng: Xe này của em, em còn ngại gì mà không lên. …Hay em lại thích 2 thằng bộ đội rởm. Hôm nào anh cho chúng một trận xem ai mới là anh tài. Hé Hé hé..

Khi nghe đến việc đe dọa tôi và Lộc Còm thì Dương không còn im lặng nữa mà gắt lên: Anh có thôi ngay không, Tưởng thế là hay à. Đàng hoàng chẳng hơn ai nữa là ….Dương định nói tiếp thì nghĩ nói với thằng khốn nạn này cũng bằng thừa.

A Lùng: Vâng, tôi chẳng có gì hơn ai. Nhưng tôi có tiền, và tôi ở làng này thì chẳng thằng nào có thể bén mảng bên cô. Hai thằng bộ đội rởm vào nông trường thì tối nhà cô chỉ có tiếp tôi làm khách. Ha Ha…

Dương: Tôi thà chết cũng chẳng thèm để ý cái loại như anh. Tưởng thế mà hay à, chiến tranh chống Tàu thì chẳng thấy đâu. Trốn nghĩa vụ ở nhà, gà què ăn quẩn cối xay. Hãy được như họ rồi hãy nói. Loại như anh tôi thấy nhục lắm.

A Lùng mặt đỏ gay, chẳng nói được câu gì, chặn Dương lại cầm chặt cổ tay, nghiến răng ken két. Dương sợ quá nói to: anh không bỏ ra tôi hô lên bây giờ.

Bỏ về nhưng mối thù với tôi và Lộc còm luôn nặng trong lòng. Hắn nghĩ phải dạy cho chúng tôi một trận trước khi vào công trường. Lộc còm và Dương đi sinh hoạt tối là điều kiện để bọn A Lùng ra tay.

Buổi tối luôn là bạn của kẻ trộm và người bạn đồng hành của những việc xấu xa. Sau khi bàn bạc với Phương và Tài, A Lùng lên kế hoạch

Hôm đó, trăng lưỡi liềm cảnh vật càng trở nên mờ ảo, Lộc và Dương đang sánh vai trên con đường trở về nhà. Lộc còm kể cho Dương nghe những câu truyện về những ngày ở quân ngũ, kể về gia đình và người yêu mong ước.

Lộc còm: Quê anh đẹp lắm, vùng đất của Nguyễn Du và Hà Huy Tập. Quê hương của phong trào khởi nghĩa 30, 31. Em có muốn về quê hương anh chơi không?

Dương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Từ bé em ở quê chả đi được đến đâu, em cũng muốn đi nhiều nơi nhưng quê hương miền Trung ta gió Lào lũ quét, nơi nào chả giống nhau. Em muôn đến quê hương của anh Thụy, Thủ đô của đất nước, là nơi Bác Hồ yên nghĩ, mong ước đó không biết bao giờ mới thực hiện được.

Lộc còm nói: Khi nào có dịp ba anh em sẽ về Thủ đô chơi và thăm mẹ anh Thụy.

Lộc chẳng nói gì nữa, chỉ muốn quãng đường đi về nhà thật nhanh, đi bên cạnh Dương mà sao khoảng cách cảm giác xa vời vợi.

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là hai người về đến nhà thì bỗng từ đâu bóng người dùng gập đập thẳng vào đầu Lộc từ phía sau. Nhưng do phản xạ nhanh Lộc tránh được và nhát gậy đó đập thẳng vào đầu Dương...
 

Thiên không vô ưu

Ma Tập Sự
6/7/18
12
3
39
Chap 8: Tận cùng nỗi đau

Nếu anh có trái tim anh sẽ yêu em

Nếu anh có giọng nói anh sẽ hát cho em nghe

Nếu em nghe được anh sẽ nói anh yêu em

Liệu có quá muộn màng!!!!

Cú đánh đó chẳng khác nào một nhát dao đâm chết ba người. Dương gục xuống, Lộc nhanh chóng đỡ lấy, A Lùng thì thét lên một tiếng não nề. Tình yêu bắt đầu từ trái tim và kết thúc bằng máu. Máu từ đầu Dương cứ chảy, chảy ướt cánh tay, ướt áo Lộc còm. Máu … Máu … Máu nhiều máu quá, nỗi đau làm sức mạnh con người tăng lên tột cùng. Lộc còm đặt Dương bên vệ cỏ gầm thật to A A….A xông vào đánh 3 thằng kia.

Lộc còm : Mày giết chết cô ấy rồi, tao phải giết mày đồ chó

A Lùng quá đau đớn, cũng như con cọp trúng tên cũng lao vào như muốn cắn chết đối phương tại chỗ.

Sức mạnh, sự lỳ lợm đấu với sự nhanh nhẹn, võ công trác tuyệt. Hai bên quần thảo dưới ánh trăng mờ ảo, Lộc còm chiếm ưu thế đầu do đối phương hỗn loạn. Tốc độ và phản xạ giúp Lộc còm tránh hầu như toàn bộ đòn của đối phương, Phương và Tài lần lượt dính đòn. Nhưng cuộc chiến không cân sức giữa gậy gộc và tay không, một bên số ít một bên số nhiều, càng đánh càng yếu thế, Lộc còm chỉ còn tránh đòn và phản kích một cách yếu ớt.

Nghe tiếng động, tôi linh cảm có điều gì bất an chạy ngay ra thì thấy cục diện đang đẩy Lộc vào đường tử lộ. Thấy Dương nằm đó, máu chảy ướt áo, tôi cũng như hóa điên. Vớ được khúc cây dưới đường, tôi xông vào hỗ trợ Lộc còm.

Tôi vừa đánh vừa trách mình, thầm trách tính cô độc của mình đã để hậu quả thật khôn lường… Giá như… Giá như… Giá như người nằm dưới kia là tôi thì tôi còn cảm giác không đau như bây giờ. Giá như tôi đi cùng Lộc còm và Dương thì chắc sự việc có lẽ không xảy ra.

Trận chiến đổi chiều, Tôi và Lộc còm như con thú hoang lên công xuống thủ. Đối phương không có một cơ hội phản kháng, Tôi đập cho ba thằng gục ngay tại chỗ, thằng vỡ đầu, thằng gẫy chân, gẫy tay.

Tôi và Lộc còm thay phiên nhau cõng Dương tới trạm xá. Đường đồi xa hơn 5km, vừa đi vừa chạy nước mắt cứ chảy dài trên má, tôi và lộc còm chẳng có lời nào để nói với nhau, máu trên áo đã khô thì máu ở ngón chân lại chảy, vấp phải đá mà chẳng cảm thấy đau. Dưới chân là gai góc, đá sỏi mà chúng tôi không cảm thấy gì, chỉ thấy phải nhanh nhanh thật nhanh hơn nữa, tử thần nào có đợi chúng tôi, chỉ có chúng tôi chạy theo tử thần để cố gắng níu lại người con gái mình yêu.

Vừa đi chúng tôi gọi tên Dương. Tôi và Lộc còm đã chia tay không biết bao đồng đội, chúng tôi hiểu rẳng giấc ngủ sẽ làm khoảng cách sự sống ngày càng xa.

Dương … Dương… Dương tiếng gào của chúng tôi giữa rừng thẳm âm vang. Như mong muốn phép màu hãy cho Dương tỉnh dậy, đừng ngủ nhé em…..

Cuộc đời chỉ là trò chơi của số phận, gần một giờ sau mới đưa được vào trạm xá, trạm xá vùng quê không một người trực. Tôi và Lộc còm như đổ gục, mệt mỏi, tuyệt vọng. Tưởng chừng tất cả trở thành vô vọng, thì có bác soi rắn đi qua, hiểu được mọi việc đi gọi cho y sĩ đến cấp cứu cho Dương.

Cô Hương ở nhà chờ mãi, thấy chúng tôi đi đâu mãi chẳng thấy về. Đợi mãi không được, cô thắp đèn bão đi tìm chúng tôi. Khi đến bãi chiến trường chỉ thấy có ba thằng nằm đấy không thấy bọn tôi đâu. Dự cảm mọi việc trở nên tồi tệ, người mẹ đã từng chia lìa với những người ruột thịt trong gia đình. Mọi người và cô Hương cuối cùng cũng biết chúng tôi ở đâu và đưa 3 thằng trời đánh kia đến trạm xá cứu chữa. Khi nhìn thấy con gái mình nằm 1 chỗ đầu băng trắng, người mẹ đó không khóc, nước mắt không thể rơi bà ôm ngực từ từ khuỵu xuống...., tận cùng nỗi đau.

Sau hơn 1h sơ cứu, hồi sức cấp cứu mà Dương không tỉnh lại. Y sỹ kết luận cô ấy chấn thương sọ não ở mức độ nghiêm trọng .Không đủ phương tiện cứu chữa và vận chuyển Dương lên tuyến trên. Phải chờ đến sáng ngày hôm sau mới có xe đưa lên bệnh viện tỉnh cách đó hơn 80km. Còn hơn 7 tiếng nữa mới đến sáng, cứu người như chữa cháy. Tử thần nảo có đợi đến trời sáng, sự sống thì tính theo từng giây. Tôi và Lộc còm biết làm gì hay phó mặc một phần của trái tim mình cho số phận.
 

Thiên không vô ưu

Ma Tập Sự
6/7/18
12
3
39
Chap 9 : Ngục tù
Em có biết bên kia vực thẳm
Đâu phải anh mà trái tim anh
Em mang đi không ngày trở lại
Anh vô hồn sống thiếu một trái tim
Mưa hay là nước mắt, trời lại mưa, Tôi và Lộc còm ngồi đấy mặc cho con mưa xối xả lên 2 khuân mặt vô hồn. Mưa xoa dịu hay dập tắt hi vọng của chúng tôi như điếu thuốc lá đang tàn dần trên tay.
Lúc tuyệt vọng nhất là lúc mình cần cố gắng nhất, ông trời không bao giờ chặn hết đường sống của một con người. Tôi tự động viên mình quay sang nói với Lộc còm
Tôi : Lộc ah, bây giờ phải làm sao
Lộc còm : Trời thì mưa, đường thì xa, phương tiện không có. Dù tao và mày có cố cõng đến sáng mai cũng chẳng đến được bệnh viện và liệu tao mày có đủ sức làm điều điên rồ đấy không
Tôi : Sao không có phương tiện, chủ yếu mày dám làm với tao không.
Hình như hiểu được tôi nghĩ gì, Lộc còm chỉ gật đầu. Nhưng nét buồn thoáng qua, biết rằng sau ngày hôm nay bao nhiêu cố gắng của chúng tôi về công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội đã chấm dứt. Những điều bác dậy, tư tưởng của Hồ Chủ Tịch sẽ trở lên xa với tôi và Lộc còm.
Nông trường của tôi và lộc còm cách đấy không xa, trong đêm tối 2 bóng thấp thoáng như 2 tên trộm, cả công trường chỉ có một chiếc xe Reo GMC từ hồi Mỹ phục vụ công tác vận chuyển vật liệu, gỗ phục vụ công trường. Lầy trộm thời kỳ xã hội chủ nghĩa chẳng khác nào cầm chắc sổ đỏ trong tù dù bất kỳ lý do gì, còn xin giấy phép để sử dụng xe vào mục địch khác thì chắc phải đến tết Congo mới xong thủ tục(Tết Congo nói về một đất nước nghèo ở châu phi, khả năng kinh tế hạn hẹp và đời sống dân cư ở mức thấp nên hạn chế tối đa lễ hội, thường 3 năm mới tổ chức 1 lần). Thòi kỳ nghèo đói lại thanh bình, chẳng có gì mà trộm cắp. Mà đồ trộm cắp cũng chẳng có chỗ tiêu thụ, ngoài những thứ thiết thực dùng trong gia đình. Cả một chiếc xe lớn thì chẳng cần canh phòng, chìa khóa còn cắm trên xe. Tôi và Lộc còm lấy trộm xe khéo con dễ hơn ăn trộm gà.
Khi chúng tôi lấy trộm được xe, thì bảo vệ công trường và dân phòng hô hào đuổi theo. Khi vào trạm xá đưa Dương lên xe thì Bảo vệ cũng đuổi kịp, khi biết chuyện mọi người chỉ biết quay mặt coi như mình không thấy gì hết. Dù thời kỳ nào, chế độ nào đi nữa thì tình người vẫn là thứ đáng quý, là thứ trân trọng nhất. Dù biết bỏ qua cho tôi và Lộc còm hậu quả sẽ rất lớn nhưng cứu người là cái quan trọng nhất.
Đường thì xa, đường quá xấu đèn thì cái còn cái mất, hố sâu vực thẳm, ổ voi chẳng chịt, may sao có ánh trăng dẫn đường giúp tôi và lộc còm thêm độc lực và thấy hi vọng vào sự sống của Dương. Cả 2 chỉ im lặng, chỉ có 2 điếu thuốc trên môi nói chuyện với nhau, hết điếu này đến điếu kia, gió từ kình vỡ phả vào mặt chúng tôi. Mưa thì vẫn mưa, trăng thì vẫn sáng, còn lỗi buồn thì sao cứ miên man…
Phải gần 4h sau Tôi và Lộc còm mới đưa được Dương đến Bệnh viện tỉnh. Cấp cứu nhanh chóng được thực hiện cho Dương. Sự sống dần được tử thần trả lại, đến lúc này tôi và lộc còm mới cho phép mình nằm ngủ một chút sau một đêm đầy bão giông.
Ngủ là thiên đường, thức dậy là địa ngục, Bình minh chưa kíp tới, tôi và Lộc được xe của công an đến đưa vào ngục. Lời chia tay chưa được nói, một lần được nhìn Dương tỉnh dậy cũng không thành. Ăn cắp tài sản công ở xã hội chủ nghĩa quả thật là điều rất khủng khiếp. Chúng tôi không sợ sự phán sử của pháp luật, cũng không sợ sự phán sử của lương tâm, sợ nhất một điều bao nhiêu lý tưởng giờ tan vỡ, bao nhiêu ước vọng cống hiến theo con đường của Mac – Lê, tư tưởng Hồ chí Minh đều trở thành cát bụi.
« Mẹ ơi !!! Bao nhiêu kỳ vọng của mẹ về con giờ chỉ còn hai từ giá như, con không hối hận, con chỉ tiếc mà thôi » Tôi thầm nhủ như vậy. Đã bao lâu rồi tôi đã không viết thư cho mẹ, đã bao nhiêu ngày tôi đã không về thăm mẹ, đã bao nhiều lần….
Chúng tôi bị tạm giam, chờ điều tra các thông tin để đưa ra phán quyết cuối cùng. Vận rủi thì luôn đến cùng lúc, chúng tôi ngoài tội trộm cắp tài sản xã hội chủ nghĩa còn điều tra về gây rối trật tự và xâm hại nghiêm trọng sức khỏe của người khác.
A Lùng và Phương, Tài đều bị khá nặng, ngoài chấn thương bên ngoài thì Thằng Phương vẫn bất tỉnh và chưa tỉnh dậy để lấy lời khai cuối cùng để đưa vụ án được đưa ra kết luận cuối cùng.
Rằm tháng tám(Con gái Ngọc Hoàng đại giá chí tôn. Ngày mặt trăng tròn đẹp nhất) Bao nhiêu, niềm vui đang chờ với các em nhỏ và Chúng tôi giờ tất cả thành mây khói. Ngắm ánh trăng qua song cửa sổ nhà tù, tôi và Lộc còm chỉ biết thở dài không biết Dương ngoài kia thế nào, tương lai rồi sẽ về đâu….Mờ mịt….
望月
獄中無酒亦無花,
對此良宵奈若何。
人向窗前看明月,
月從窗隙看詩家
 

Thiên không vô ưu

Ma Tập Sự
6/7/18
12
3
39
Chap 10 : Phán Quyết và cuộc sống trong tù

Em vội vã, viết trên bờ cát trắng

Dấu chấm hết, cho cuộc tình ta

Sóng xóa hết, phút giây bình lặng

Còn muối mặn, xát trái tim anh

Điều gì mong chờ, hay không mong chờ đều cũng sẽ đến. Ngày phán sử rồi cũng tới, Với phiên tòa của xã hội chủ nghĩa thì luật pháp đôi khi không có sự biện minh. Tôi và Lộc còm không có luật sư cũng không tự làm luật sư cho mình, chỉ phép cho mình có được một lời nói sau cùng.

Xét về thành phần tôi và Lộc còm đều có con nhà địa chủ thành phần tư tưởng hủ hóa còn nặng trong người nên hình phạt càng nghiêm khắc hơn. Các tình tiết giảm giảm nhẹ của những chiến sỹ từng tham gia chiến đấu trong lực lượng vũ trang chỉ giúp chúng tôi tăng thêm phần nặng tội, dù qua quá trình rèn luyện trong quân ngũ mà chưa thể giác ngộ vẫn gây rối ảnh hưởng yên bình trong chủ nghĩa xã hội, phá hoại và lấy cắp tài sản chủ nghĩa…. Quan tòa càng đọc mà tôi cảm giác quay cuồng, lòng tốt và sự đồng cảm gần như sụp đổ.

Tôi và Lộc còm bị án 2 năm tù giam và được phân về 2 trại khác nhau. Tôi thì phân về trại K6 của Thanh Hóa nơi giam giữ những tội phạm hình sự và buôn bán ma túy khét tiếng, Lộc còm thì được đưa về trại Hoàng Tiến Hải Hưng (nay thuộc về tỉnh hải Dương)nơi giam giữ các tội phạm liên quan về Kinh tế và trộm cắp tài sản.

A Lùng và đông bọn tù 1 năm tù giam cũng được phân về trại K6 như tôi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duy đối mắt bất tương phùng. Không biết ân oán của tôi và A Lùng bao giờ mới kết thúc khi đã có sự khởi đầu đầy sóng gió.

Khi ở trên tòa tôi và Lộc gần như gục ngã, gục ngã không vì bản án khô khốc mà gục ngã của một phần trái tim. Dương điều trị không có tiến triển, cần có số tiền rất lớn làm phẫu thuật. Chi phí giúp cho gia đình người có công chỉ giúp cho Dương duy trì cuộc sống, và sự sống là bao lâu. Chúng tôi biết làm gì khi đứng trước vực thẳm, hay nhảy xuống để cho tất cả quên đi.

Lời sau cuối trên tòa, tôi không xin mình được giảm án, tôi chỉ xin một sự sống cho Dương. Tôi cầu xin quan tòa và hội đồng thẩm phán cho tôi được hưởng án treo có điều kiện làm việc để có tiền chạy chữa cho Dương. Cái lắc đầu thể hiện sự nghiêm minh của luật pháp, không có sự thỏa hiệp nào chỉ có số phận mới quyết định cuộc sống của Dương và chúng tôi sẽ đi đến đâu.

Tháng 9 năm đó, cột mốc cho cuộc đời tôi đã đến Vào tù ‘Một ngày trong tù, thiên thu tại ngoại’(Một ngày trong tù bằng nghìn thu bên ngoài). Nhưng con người tự do ngoài kia đang vật vã để sống, thì những kẻ tù đày như tôi thì cuộc sống cùng cực biết nhường nào.

Ngày vào tù cũng là ngày tôi biết đến đầu chó, đầu lợn và đại bàng. Thời nào cũng thế trong tù thì thành phần bất hảo chiếm đa số, Người kêu mình oan nào có mấy ai. Đã đi tù là không có quyền công dân, không được bảo hộ bởi bất kỳ một điều gì trong Luật pháp do nhà nước đặt ra. Nên trong tù sẽ có Luật tù(Luật trong tù, rồi luật phòng), tôi vào tù chỉ có khái niệm kỷ luật trong quân đội bây giờ phải tập làm quen với luật tù.

Phòng rộng 30m2 nhốt 8 phạm nhân, trong đó có 2 tội phạm giết người, 4 phạm cướp, và 3 phạm về buôn lậu. Trưởng phòng Nguyễn Đăng tầm 30 tuổi không phải là phạm về buôn lậu. Khuân mặt Nguyễn Đăng khắc khổ, ánh mắt luôn sắc lẹm như 2 con dao. Luân và Dũng hai phạm giết người thì nhỏ thó tầm 22 đến 25 tuổi, mặt nhỏ choát như mặt chuột, mắt luôn có những vằn đỏ. Ngoài ra còn Phương, Kiên, Thật, Long là những người cũng phòng thì không có gì đặc biệt mà do cuộc sống bần cũng hóa đến đường cùng mới gây ra phạm pháp.

Khi tôi mới bước chân vào phòng thì Dũng hất hàm hỏi tôi :

Dũng : Tên gì mày ???

Tôi thờ ơ : Thụy

Dũng : tội gì ???

Tôi : Trộm và đánh người

Nguyễn Đăng lên tiếng : Biết luật phòng chưa em

Tôi đáp : Chúng mày định đánh tao ah.

Tôi chưa kịp nói xong thì Luân và Dũng đã xông vào đấm tôi. Còn bọn bên ngoài thì kè kè chờ chuẩn bị vào cho tôi bộ trận.

Luân và Dũng người nhỏ thó nhưng rất nhanh và ra đòn hiểm độc. Nhưng quá trình trong quân ngũ giúp tôi có phản xạ và kỹ năng chiến đấu thuần thục. Chỉ một và đòn đánh Luân, Dũng đều trúng đòn và lùi lại phía sau, miệng tôi cũng đã phải ứa màu.

Tôi nói ; Đống sâu bọ này, ông nhốt chung với chúng mày đã nhục nhã lắm rồi định đánh hội đồng ah. Vào tất cả đây.

Bọn chúng nhìn Nguyễn Đăng chờ lệnh, chỉ cần 1 cái gật đầu là 6 thằng đầu đất sẽ nhẩy vào đánh cho tôi 1 trận. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, Nguyễn Đăng xua bọn kia lùi lại tiến lên 2 bước đối diện với tôi và nói

Nguyễn Đăng : Cậu nhóc khá lắm, luật phòng không thể không thông qua. Đó là quy tắc nhưng tất cả đánh chú chắc không phục. Anh đây sẽ dạy cho em thế nào là xã hội trong tù.

Nguyễn Đăng cởi áo ra để lộ phần thân chi chít sẹo và những hình xăm quái dị. Tôi nhìn cơ thể Nguyễn Đăng đoán ra hắn cũng từng trải qua quân ngũ như tôi. Chiến tranh tôi luyện chúng tôi, này nhà tù lại là cơ hội để chúng tôi vượt qua thử thách.

Tôi và Nguyễn Đăng quần thảo nhau, nhưng càng đánh tôi thấy mình càng yếu thế, vết thương trên 2 người ngày càng nhiều. Phòng thì quá chật hẹp, tôi và Nguyễn Đăng vớ được cái gì là đập thẳng vào đầu đối phương. Luật trong tù là thế cuộc chiến nếu có 2 người thì chẳng thể nào có kẻ khác tham gia, công bằng cái yếu chỉ đổi lấy cái chết.

Lúc đó tôi sơ ý bị nguyễn Đăng đạp 1 phát vào người và ngã ra sau, Như con hổ say máu Nguyễn Đăng lao đến cầm thẳng cái ghế phang thẳng vào đầu tôi….
 

Liên Kết

Top Bottom