Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Ma - Tác giả Tiểu Hỏa Long

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Ở Nhà Một Mình
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Có một lần vào năm ngoái, ba mẹ tôi đều có việc bận phải đi công tác xa nhà vài hôm, nên tôi mới được một dịp ở nhà một mình, nếu nói vui thì chắc là vui nhưng đó lại chính là lần đầu tôi ở nhà một mình như thế, có lẽ vì điều đó mà trong lòng tôi lúc đó cũng có chút hồi họp và lo âu.
Ngày đầu tiên ở một mình, chắc chắn rũ thêm thằng cốt ở cùng thì chắc chắn là tuyệt rồi, những thanh niên f.a mà tụ tập với nhau thì chỉ có chơi game thôi. Vậy là rũ nó ở ngay trong đêm đầu tiên, mọi thứ vẫn rất bình thường như khi ở nhà cùng ba mẹ thôi không khác gì cả, phòng tôi có một chiếc máy tính để bàn và còn có cả laptop nữa nên việc chiến game với thằng cốt cũng là điều quá dễ dàng, chơi đêm tầm hơn 1 giờ sáng thì tôi mới leo lên giường ngủ, bỏ lại bạn ngồi cày game một mình trên bàn phím máy tính.
Đến sáng hôm sau thì hay tin gia đình nó có bà con xa đám trên Bình Phước nên nó cũng đành về nhà mà lo đi phụ đám trên đó, bỏ lại tôi ở một mình. Trải qua một ngày dài buồn tẻ khi ở một mình, tôi cũng ngủ rất sớm, đại loại là tầm 9 giờ tối thì tôi đã nệm ấm chăn êm con mợ nó rồi.
Đến tầm hai giờ sáng! Tôi chợp mắt thức dậy, đôi mắt tôi như muốn nhắm lại vì vẫn còn mệt mỏi sau giấc ngủ.
Lê thân bước xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ít nước uống thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân ai đó ngoài phòng khách, nhưng kì lạ là hai ngày nay ba mẹ tôi đều đã đi công tác xa không còn ai ở nhà ngoài tôi cả vậy thì bước chân ấy là của ai chứ? Ngoài phòng khách thì giờ này chỉ có mỗi cái đèn dây tóc nhỏ màu đỏ, loại đèn mà thường dùng trên bàn thờ ý, nhưng rồi vội trấn an bản thân lại.
-tiếng bước chân của ai ngoài đó thế nhỉ?... không được, không được! Chắc là có ăn trộm rồi.
Vớ lấy cái chổi dựng bên dưới nhà bếp, tôi mon men bước thật chậm rãi ra ngoài phòng khách, ánh đèn màu đỏ từ trên bàn thờ chiếu rọi một cách yếu ớt cả không gian ở đó, tiếng bước chân vẫn cứ đều đặn vang lên trong đêm vắng.
Ra đến nơi nó lại trở nên im bặt, không còn bất cứ tiếng động nào như khi nãy nữa, đưa đôi mắt nhìn xung quanh cả gian phòng, nó ngập tràn một màu đỏ thẩm của ánh đèn trên bàn thờ, không hiểu tại sao nhưng lúc đó tôi tự động lấy nhang ra đốt lên, khấn một hồi lâu rồi cắm vào lư hương trên bàn thờ của Nội. Khoảnh khắc đó tự dưng tim tôi bắt đầu đập thình thịch, nó khiến cả người tôi nặng nề và trở nên khó khăn hơn khi đứng một mình trước bàn thờ Nội.
"Tí à...! Lên đây bà biểu..."
Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc thều thào ngay trên gác chỗ phòng ngủ của tôi phát ra, cảm giác lạnh sống lưng bắt đầu chạy dọc khắp cơ thể tôi. Đó là lần đầu tiên trong đời mình cảm giác được thế nào là sợ hãi, tôi đứng trân người ra, nhìn di ảnh của Nội đang nhang khói nghi ngút, tôi lại càng nổi da gà hơn, tôi cúi gầm mặt xuống từ từ chứ không thể làm động tác đó thật nhanh như bình thường được.

"Tí à...! Con... đâu... rồi...?"

Giọng nói ấy lại đột ngột thều thào cất lên thêm lần nữa, nhưng lần này âm thanh có vẻ như gần hơn, rõ hơn, nhưng rồi tôi phát giác ra rằng, giọng nói đó bây giờ đang phát ra ngay bên dưới nhà bếp, thề là cái giọng y chang bà nhưng biết chắc là nó không phải bà đâu, cứ mỗi lần giọng nói ấy vất tiếng gọi là tim tôi như muốn nổ tung vậy, nó rợn người đến khó tả, tôi cố gắng gượng ép đôi chân bước xuống bên dưới nhà bếp, trong khi đó tay cầm cây chổi từ nãy giờ đã thấm nhòe cả mồ hôi từ tôi, không gian tỉnh lặng u tối kèm theo một giọng nói như vang vọng từ một thế giới nào đó làm tôi không tài nào bình tỉnh được, mọi thứ cứ rối tung lên trong cái đầu óc mụ mị của tôi.
Khi vừa bước những bước chân rung rẫy đến gần đến cửa nhà bếp rồi thì đột nhiên ánh đèn bên trong bếp cũng chớp nháy liên tục rồi nổ một tiếng “bốp”, ánh đèn rơi vỡ xuống đất, lúc đó cả căn bếp cũng dần chìm vào màn đêm sâu hút.

Khoảnh khắc đó làm tôi giật mình ngồi bệch xuống sàn nhà theo quán tính. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cực kì sợ hãi khi ở nhà của mình như lần đó cả, âm thanh của giọng nói khi đèn rơi vỡ cũng là lúc nó vụt im lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Ai ở trong đó? Mình đang làm gì đây, chuyện quái gì vừa xảy ra thế này”

Đầu óc của tôi càng trở nên hoảng loạn, những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu tôi. Nước mắt bắt đầu ứa ra từng nhịp trên khóe mắt, cổ họng tôi cũng nghẹn lại, tôi nằm bệch sát xuống sàn nhà cố gắng lê lếch cơ thể rả rời của mình từ từ ngó vào bếp, cho đến khi có một chiếc đĩa từ trên dàn chén rơi vỡ rồi bất ngờ tôi bị ai đó nắm chặt chân kéo lôi về phía nhà vệ sinh, đến được một đoạn gần ngay sát cửa thì cũng là lúc tôi ngất xỉu.
Sáng hôm sau! Tôi tỉnh dậy trong cơn mệt mỏi, mơ hồ nhớ lại những cảnh tượng và âm thanh của đêm qua bỗng nhiên tôi thấy lạnh người, dòm xuống cổ chân thì lúc đó tôi mới chết trân người ra khi thấy trên đó có in cả một vết bầm đen trong như dấu tay của ai đó vậy, bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài phòng khách thì tôi mới biết là ba mẹ đã về từ hồi sáng sớm, nghe ba mẹ kể lại là khi họ về, bước vô đến cửa nhà vệ sinh đã thấy tôi nằm sấp mặt ở đó ngủ nên đã dìu tôi vào phòng, dù đã kể chuyện này cho ba mẹ nghe nhưng họ vẫn cứ nghĩ rằng tôi ngủ mớ nên mới nằm ở đó, chuyện bị kéo dò và vết bầm trên cổ chân tôi cũng cứ thế mà giấu nhẹm đi luôn, kể từ lần đó trở đi, hể có khi mọi người đều đi vắng nhà là tôi lại phải dọn đồ sang nhà cô Út của tôi ngủ đỡ vài hôm đợi đến khi ba mẹ về rồi thì tôi mới dám về ở.
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Trộm Xoài
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

- Lẹ lên rồi về nè mày ơi!

Tiếng thằng Trung giục tôi hái trộm xoài cho nhanh rồi còn chạy, trời đêm tối đen như mực, tôi và thằng Trung chỉ cầm vỏn vẹn cây đèn pin nhỏ để soi lên những chùm xoài to trên những tán cây tít trên cao, hai thằng đực rựa đã phải leo rào đi một quãng đường gần 200 mét mới đến được vườn xoài của nhà người ta. Dân vùng nông thôn, miền quê sông nước nên những lần trộm xoài, trộm mận lũ bạn cùng xóm tôi thời trẻ hầu như đứa nào cũng từng có một vài lần vào vườn người ta nghịch.

Đêm đó cũng vậy, nhưng không hiểu sao đêm đó tôi và thằng Trung lại chọn khu vườn đó để trộm xoài nữa, vì ngày trước nghe đồn cái vườn đó có ma nên chủ vườn không bao giờ ra thăm vườn vào ban đêm, cũng chính bởi vì điều đó mà vườn chỗ khác hay bị mất trộm về đêm lắm nhưng chỉ riêng vườn xoài nhà ông Năm Lãnh là tuyệt nhiên không hề mất trộm dù là không có ai canh đêm như những vườn khác.

Trở lại hiện trường, nói đoạn tôi lên tiếng gọi vọng xuống từ trên cây.

- Soi lên trên dùm tao cái, có thấy cái nồi gì đâu mà hái.

- Ờ ờ, biết rồi.

Hai thằng vẫn cứ nói chuyện rôm rả vì biết chắc là cái vườn xoài này người canh chỉ thăm nôm vào buổi sáng, thằng Trung soi đèn đến đâu là tôi liền trèo đến đó hái rồi quăng xuống đất cho nó lượm.

Khi soi được một lúc, nhìn từ trên cây tôi nhìn ở xa xa thấy có một cái bóng đèn to đùng đang từ từ tiến lại gần bên đây, vì là khu vườn ngăn cách mỗi dãy xoài là một cái mương nhỏ, mà cái ngọn đèn ấy thì ở cách chỗ tôi là hai ba cái mương lận, nhưng không biết bằng cách nào mà cái lồng đèn ấy lại nhẹ nhàng lơ lửng đi qua cả mấy mương một cách dễ dàng như thế nó đang bay vậy, không nghĩ nhiều tôi mới nhìn xuống dưới đất chỗ thằng Trung đứng mà kêu.

- Thôi chết, có người nhà người ta ra hay gì rồi mày ơi, chuồn lẹ đi.

Tôi gọi thằng Trung mãi nhưng nó không trả lời tôi mà nó cứ ấp úng không nói nên lời.

- C...cái… cái… cái gì vậy… nó… nó… ngồi cạnh mày kìa Long.

- M… mày nói gì vậy Trung?

Nó đứng dưới vừa soi vừa rung rung chỉ tay về hướng đèn pin của nó. Lúc này tôi mới kịp nhìn thấy thứ mà nó đang chỉ. Một người phụ nữ ngồi chình ình trên ngọn cây, tôi nhìn thấy rõ người đàn bà mặc chiếc áo bà ba còn rách vai, gương mặt nhợt nhạt nhìn tôi nhoẻn miệng cười, tiếng cười khanh khách làm lao xao cả cái cây tôi đang đứng ôm mình trên cao, khoảng cách giữa tôi và người đàn bà xa lạ đó chỉ khoảng tầm hơn hai mét thôi nên tôi nhìn rất rõ cái khuôn mặt đó.

“đùng đùng”

Tiếng những trái xoài non rơi xuống mương ì đùng như pháo nổ làm tôi và thằng Trung giật mình.

- Ma, ma…

Thằng Trung gân cổ la lớn rồi vứt bỏ cả thảy hết mấy trái xoài mà tôi vừa hái khi nãy hết xuống đất rồi bỏ chạy thụt mạng, riêng tôi vẫn đứng trên cây cùng người đàn bà đó mà không thể làm gì được, miệng tôi ú ớ không nói được nên lời đứng trân trân người ôm nhánh cây to mà run rẩy, cái lồng đèn khi nãy cũng từ từ tiến đến gần chỗ tôi.

Cho đến khi người đàn bà ấy bắt đầu đưa tay lên định chòm tới túm lấy tôi thì tôi mới vựt dậy mà phóng đại xuống mương rồi cố lấy hết sức mà chạy khỏi nơi đó, về được tới nhà là nằm lăn ra thở như điên.

Sau lần trộm xoài đó tôi và cả thằng Trung nằm bệnh li bì xuống cả tuần lễ mà không đi nổi, chân tay bầm tím hết cả lên mà không rõ nguyên nhân, từ đó về sau hai thằng tự nhủ không bao giờ dám đi trộm xoài vào ban đêm nữa.

---End---
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Mộ Quỷ
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Cõi trần gian từ cổ chí kim, xưa nay đã có biết bao nhiêu chuyện kỳ bí về những oan hồn tồn tại trên dương gian, mang trong lòng nổi hận thù đi tìm người sống để báo oán, những kẻ ác luôn phải sống trong sự ám ảnh tột cùng với những điều mà họ gây ra. Quỷ mộ được sinh ra trong hoàn cảnh người chết đi mang trong lòng oán hận chưa nguôi bị người trần vô cớ phá nơi trú,mồ mả mà đem lòng hận thù để báo oán người trần.

Vào một đêm khuya giữa một nghĩa địa cũ, có hai gã thanh niên chuyên đi trộm mộ người khác lần mò dạo quanh khắp nghĩa địa tìm mộ mới chôn cất. Đang mãi mê đào một cái mộ còn mới, một gã thanh niên lên tiếng.

- Lẹ lên đi thằng quỷ! Coi chừng người ta phát hiện thì tiêu bây giờ.

Tiếng của An giục Phong giữa trời khuya vắng ngắt, cả hai người cặm cụi đào bới cả một cái hố rất to trong nghĩa địa. Hai kẻ chuyên trộm mộ của thôn Ngự, nay được dịp lại mò đến nghĩa trang Phùng Tín cách đó vài ki lô mét.

Hơn một giờ đêm, cái giờ mà chẳng một ai ở gần đó đủ can đảm để bước vào nghĩa địa Phùng Tín, bởi lâu nay nghĩa địa đã là nơi u ám nhất thôn Ngự từ trước đến giờ, bản thân hai kẻ trộm mộ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ phải vào đó trộm vì những lời đồn, những câu chuyện truyền miệng cho nhau về những điều kỳ bí tại nghĩa địa Phùng Tín, nó luôn luôn là đề tài nóng hổi ngay cả người canh gác ở nghĩa địa cũng chẳng khi nào dám bén mảng vào kiểm tra một mình, mà chỉ biết nằm gác ở ngoài cổng ra vào mỗi đêm, điều đó cũng chẳng mấy lạ khi cả hai tên An và Phong lại chọn khu nghĩa địa này để trộm.

Đang đào bới hăng say thì An mới đào trúng một thứ gì đó rất cứng, chẳng thể nào tiếp tục đào được nữa, lúc này hắn mới quay mặt nhìn qua tên Phong rồi nói:

- Ê Phong! Hình như tao đào đến quan tài người ta rồi.

Phong liền hí hửng đáp lời:

- Ngon đó! Để tao phụ mày đào cái quan tài này lên.

- Ờ ờ, mày qua bên này lẹ đi!

Cả hai cùng nhau nhanh chóng đưa chiếc quan tài bằng gỗ lên mặt đất, ngay khi vừa đưa lên xong thì bầu trời cũng bắt đầu trút xuống cơn mưa bất chợt, dù lạnh nhưng cả hai tên trộm vẫn cứ cố mở nắp quan tài ra, nói đoạn Phong cất lời sau khi mở nó ra được:

- Kỳ này giàu to rồi An ơi!

- Hehe, tao đã nói rồi mà, con nhỏ này vừa mới chết cách đây vài ngày thôi, nhà nó lại giàu nữa ngu gì mà không lấy!

Vừa nói xong Phong đưa tay định chụp lấy sợi dây chuyền vàng sáng choang của cái xác trong chiếc quan tài kia thì trời cũng bất ngờ sấm chớp ì đùng, làm cả hai tên trộm thất kinh hồn vía, vội trấn an bản thân, An quay sang nhìn Phong rồi ngạc nhiên.

- Nè! Mày làm gì mà cứng đờ ra đó vậy?

Phong miệng ú ớ đáp:

- Mày… mày … mày nhìn xuống cái… cái xác đi, nó… nó đang mở mắt nhìn tao kìa!

Nghe đến đây An mới hoảng hồn khi thấy cái xác của cô gái trẻ đó với đôi mắt vẫn còn mở lên trao tráo, lúc này nhờ những cơn sấm chớp mà An và Phong mới kịp nhìn rõ khuôn mặt tím tái, cùng với đôi môi đen lạnh ngắt của cái xác kia, hai mắt trắng dã vẫn còn in ỉ máu chảy ra ở khóe mắt dù mới chỉ chôn chưa đầy tuần lễ.

Vội lấy hết can đảm tự thân bình tĩnh, An mới liếc mắt nhìn qua:

- Giờ… giờ lỡ rồi thì… cố mà chơi thôi, nếu vụ này không qua nổi thì tao với mày chỉ có nước chết đói thôi, hiểu chưa?

- Hình như cô ta vẫn chưa chết An ơi!

- Vô lý! Chôn cả tuần nay rồi thì dù có là người đi chăng nữa thì cũng không thở nỗi trong cái quan tài này lâu vậy được.

Nhìn theo dấu tay của cái xác, An lúc này mới kinh hãi khi thấy cánh tay của cô gái kia vẫn còn đang ghì chặt lấy chân hắn không rời, cô gái nằm la liệt cố thoi thóp trong vô vọng.

- Cứu… làm… làm ơn cứu tôi… với!

- Cô làm cái gì vậy? Buôn… buôn tôi ra mau.

An ngày càng mất bình tĩnh hơn khi thấy cả người của cô gái kia bắt đầu ngước dậy ghì lấy hắn, hai tên trộm cuống cuồng vội đè cô gái nằm xuống trở lại, lúc bấy giờ An mới thuận tay dùng cái xẻng chắn ngang cổ của cô gái trẻ kia rồi thẳng thừng dùng chân đạp một phát thật mạnh, cái xẻng đào đất trong phút chốc cắt phăng cái đầu kia ra, máu tràn ra lên láng cả quan tài.

- Mày… mày làm cái gì vậy An, sao mày lại làm vậy? Cái thằng điên này, cô ta còn sống mà!

- Tao… tao…! Nó không phải người đâu.

Nghe đến đây, Phong ngồi trầm ngâm một hồi lâu rồi cũng lắc đầu tiếp tục đỡ cái xác dậy, lấy hết số vàng còn lại trong chiếc quan tài và cả trên cái xác của cô gái trẻ kia.

- Thôi!... chuyện hôm nay chỉ tao với mày biết thôi là được.

- Ừ!

Sau khi đã gom hết, An mới đặt xác cô gái trở lại quan tài và cùng với Phong chôn nó trở lại chỗ cũ, đêm đó cả hai tên đều vui cười khi săn được chiến lợi phẩm lớn, quên đi cả chuyện khiếp hãi vừa rồi mà cả hai đã làm.

Trở lại với căn nhà cũ nát nằm sâu trong một con đường đất nhỏ ở thôn Ngự, An và Phong cả hai chia đều vàng cho nhau và đem số vàng trộm được giấu dưới gối rồi mau chóng say vào giấc ngủ.

“tích tắc”

Tiếng đồng hồ treo tường vẫn gõ đều đặn, thoáng chốc đã ba giờ sáng, An vẫn còn mơ ngủ nhưng hắn vẫn kịp nhận ra được dường như có bóng của ai đó đang đứng dưới chân giường của hắn, tiếng chó ngoài cửa bỗng dưng sủa lên inh ỏi, nó cất lên những tiếng tru dài dai dẳng. Cho đến khi hắn cảm thấy như mình bị một thứ gì đó đè lên người đến khó thở, lúc này An mới nhắm mắt trong cơn mê mang gọi Phong, nhưng hắn gọi mãi vẫn chẳng thể nào phát ra thành tiếng được.

- Aaa…!

An hét to làm Phong nằm ngủ ở giường gần đó cũng giật mình tỉnh dậy.

- An, An…! Có chuyện gì vậy?

- Nó… nó… nó vừa mới đứng dưới chân giường nhìn tao!

Phong ngạc nhiên hỏi:

- Ai?

- Tao… tao không biết!

- Thôi ngủ tiếp đi, mày đừng có thần hồn nát thần tính, cửa nẻo khóa kỹ càng rồi thì ai mà dô được!

Cố gắng nhắm mắt ngủ được một lúc sau thì An lại mơ thấy bóng của một người con gái, mặc dù vậy hắn vẫn chẳng thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta, vẫn là cái không gian nhỏ nhắn trong ngôi nhà của hai tên trộm mộ, bóng dáng cô gái kia đứng nhìn An ngay cạnh giường, đôi bàn tay trắng toát đột ngột chìa ra sờ lấy tay của An, làm cho hắn cảm nhận được cái lạnh lẽo đến thấu xương của đôi bàn tay nõn nà ấy, mơ màng nửa tỉnh nửa mê An thấy rõ bóng dáng của cô ta dựng ngược người trên trần nhà nhìn xuống giường của hắn, trong cơn mê ngủ hắn cố gượng dậy nhưng không tài nào làm được.

“lịch bịch”

An nằm trên giường ngó lên thì đã thấy cô gái kia không còn cái đầu đâu nữa, nghe và nhìn lại cái âm thanh từ dưới đất hắn mới thét to trong cơn sợ hãi tột cùng.

- Ma… ma… ma…!

- An, An… mày làm sao nữa vậy? Dậy đi An!

Tiếng của Phong vừa lay người vừa gọi An dậy, thấy An la hét trong cơn mê, Phong cũng bắt đầu thấy sợ lây.

Lúc bấy giờ An nằm co ro trên giường run cầm cập, mồ hôi thấm đầy mặt hắn ta từ lúc nào không hay, hắn cũng chẳng dám chợp mắt thêm được vì cái bóng người khi nãy mà hắn thấy trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Phong và An mới đem số tiền đó mang đi ăn nhậu, tiêu xài hoang phí trong vòng vài ngày đã bay sạch, cả hai lại trở về với những kế hoạch trộm mộ khác.

Khoảng thời gian trước đó, chú Bảy người gác mộ ở nghĩa địa Phùng Tín không rõ nguyên nhân gì cũng được phát hiện chết giữa hàng trăm ngôi mộ trong đêm. Có người đồn rằng ông ta chết do không giữ được mộ phần của người ta nên mới bị ám chết.

Dù rằng như vậy nhưng An và Phong vẫn không mấy bận tâm đến những chuyện ly kỳ trong nghĩa địa, vì chỉ đơn giản rằng hai gã thanh niên sức dài vai rộng đã từng vào nơi đó trộm và vẫn bình an bước ra khỏi đó mà chẳng thấy gì.

Cho đến một đêm, vẫn như cái đêm mà An và Phong đào mộ của cô gái trẻ lần trước. Tiếng quạ kêu oai oái giữa tiết trời âm u, gió se lạnh cũng thổi nhẹ qua những nấm mồ lạnh tanh ngoài nghĩa địa Phùng Tín, An và Phong cả hai rảo bước thản nhiên khắp khu nghĩa địa dưới ánh trăng tròn của đêm rằm tháng 7, cả khu nghĩa địa vắng tanh chẳng một bóng người, chỉ có ánh đèn lờ mờ xa xa ở ngoài cổng nghĩa địa.

Sau khi đã tìm được một ngôi mộ mới xây cách đó chừng vài ngày, Phong lúc này mới cùng tên còn lại là An đào ngôi mộ đó lên, cứ mỗi lần vung xẻng xới đất lên là mỗi lần tiếng quạ đậu trên bia mộ gần đó kêu lên một tiếng, nó như báo hiệu rằng có một điềm gở nào đó.

Sau khi đào lên được một cổ quan tài, cả hai lại hí hửng mở nắp hòm ra để xem để tìm kiếm những món đồ có giá trị, nhưng khi cái nắp được bật lên thì cũng là lúc cả hai đều bất ngờ trước thứ đã thấy. Vẫn là cái xác của cô gái hôm bữa, cái đầu bị cắt rời bởi cái xẻng hôm bữa vẫn còn rõ máu, Phong sợ hãi cất lời:

- Chuyện quái quỷ gì thế này? Đây rõ ràng là cái mộ khác kia mà!

- Khoan đã! Mày… mày nhìn… mày nhìn… sau lưng mày kìa Phong!

Tiếng của An cất lên bằng một cái giọng run rẩy khiến cho Phong cũng cảm thấy lạnh sống lưng, hắn không dám quay đầu nhìn lại, rồi trong giây lát Phong như bị xô ngã, hắn đột ngột ngã người về phía trước rồi đổ sụp xuống trước mặt An.

- Phong, Phong… mày bị sao vậy? Tỉnh dậy đi Phong, mày có nghe tao nói gì không?

Vừa dứt lời, bất ngờ Phong ngước mặt lên và chồm người tới vồ lấy An, hắn cố lấy cái xẻng định chặn ngang cổ tên An, nhưng may sao An lại thoát ra được rồi vụt chạy mất.

Sáng hôm sau, gã An đã quay trở lại tìm Phong nhưng không còn tìm thấy hắn đâu nữa.

Bãi đất đêm qua giờ vẫn y như cũ, nó như thể chẳng có một vết tích gì của sự đào bới cả, An đã tìm khắp nơi trong nghĩa địa Phùng Tín nhưng hắn vẫn không tìm thấy Phong đâu cả, hắn quay trở lại ngôi mộ tối qua, rồi vô tình nhặt đợi sợi dây chuyền mà gã Phong hay đeo trên cổ, sợi dây chuyền nằm ngay trên ụ đất nhô cao như một cái mộ người chết, linh tính có điềm không hay. Trong lòng An thầm nghĩ.

“Không lẽ thằng Phong nó… mà cũng không được, nếu nó thật sự nằm bên dưới lớp đất đó vậy thì ai đã chôn nó kia chứ, nó không thể nào tự mình làm như vậy được!”

Suy nghĩ một hồi lâu rồi An cũng quyết định đào cái chỗ đất đó lên kiểm tra thử, những vụn đất được đào lên nhanh chóng, hắn ta đào mãi nhưng vẫn chẳng thấy gì ngoài đất với cát, cố kiên nhẫn đào thêm một lát sau, thì lúc này hẳn mới ngỡ ngàng khi thấy cái thứ mà hắn nhìn thấy dưới lớp đất sâu.

Một cái bàn tay người, bằng da bằng thịt rất rõ ràng, nhìn kỹ trên tay còn có một cái hình xăm nhỏ, An lúc bấy giờ mới tái xanh mặt lại, người đổ mồ hôi khi nhận ra cái hình xăm đó.

“Hình xăm trên tay của thằng Phong, ai… ai đã làm ra chuyện này kia chứ?”

- Là tao!

Bỗng dưng một giọng nói kỳ lạ phát lên, An ngước nhìn lên mới thấy đó chính là cô gái mà hôm bữa hắn và gã Phong kia trộm mộ của cô ta.

---End---
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Truyền Thuyết Trọ Ma
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Chắc hẳn những ai từng phải đi thuê những căn trọ cũ và rẻ tiền ít nhất cũng gặp phải một lần trong đời, thời điểm mà truyền thuyết đô thị này ngày càng được phổ biến có lẽ là vào những năm 2007, 2008. Thành phố Sài Gòn nhộn nhịp là thế, nhưng đâu đó vẫn có những địa điểm rùng rợn nổi tiếng về ma ám mà ít ai có đủ can đảm để bén mảng tới. Sau đây là một trong những câu chuyện về những linh hồn ấy.

Trải qua mùa thi cực nhọc, cuối cùng Vũ cũng đổ đại học, có thể nói khoảng thời gian đầu tiên của những tân sinh viên thường là cảnh đi tìm phòng trọ, Vũ cũng không ngoại lệ khi phải một mình từ Đồng Tháp lên tận thành phố để ăn học. Nhưng đối với những cô cậu sinh viên nghèo như Vũ, để tìm một phòng trọ giá rẻ mà gần trường thì quả thực là một điều khó khăn, vì thường thì những phòng trọ dành cho sinh viên ở gần trường hầu như đều có giá rất cao, vả lại Vũ chỉ có một mình nên chuyện thuê cả căn phòng với những cái giá cao như thế thì cậu không thể nào thuê được dù rằng nó đẹp và sạch sẽ.

Men theo một con hẻm nhỏ nằm cách trường của Vũ đang theo học gần một cây số, cậu tìm được một dãy phòng trọ nhỏ nằm gần cuối hẻm, trước cổng nhà trọ là hàng rào bằng hoa giấy rất đẹp, cả ngôi nhà đó mang một nét cổ kính lạ thường, cẩn thận bấm số điện thoại có ghi trên bảng hiệu nhà trọ sinh viên Cô Tám, Vũ gọi cho chủ trọ.

- A lô! Con chào cô ạ!

Bên kia đầu dây, giọng của một người phụ nữ cất tiếng lên trả lời Vũ bằng một chất giọng rất mềm:

- Chào con! Con là ai vậy?

- Dạ con gọi để xin thuê phòng trọ đó cô, con đang đứng trước cổng nhà cô đây ạ!

- À vậy à! Để cô ra mở cổng rồi hai cô cháu mình nói chuyện sau nhé.

- Dạ!

Vũ đứng đợi được gần năm phút thì từ trong nhà có một người phụ nữ mặc một bộ đồ lửng màu đỏ ra mở cửa và mời cậu vào.

Ngồi trên bộ ghế màu xám tro, người phụ nữ kia rót một ít trà mời Vũ, người phụ nữ kia tiếp tục nói:

- Con cứ gọi cô là cô Tám được rồi! Còn con

- Dạ! Con tên là Vũ ạ.

Cả hai đã có một cuộc trò chuyện khá thân mật, nói đoạn cô Tám mới hỏi:

- À con có đem chứng minh thư đó không?

Tôi ngạc nhiên trả lời:

- Để làm gì vậy cô?

Nét mặt có vẻ mờ ám, bà ta mới ngập ngừng:

- À ờ… thì hổm rày có mấy vụ trộm nên cô muốn kiểm tra tí vậy thôi rồi cô trả lại ý mà.

Vũ tỏ ra hơi nghi ngờ trước những gì mà bà Tám nói, nhưng rồi cậu cũng không quan tâm mấy đến nó nữa, Vũ móc trong ví ra thẻ chứng minh thư đưa cho bà cô Tám xem.

- Con tên đầy đủ là Trần Tuấn Vũ à?

- Dạ đúng rồi ạ!

- Quê con ở tận Đồng Tháp lận à?

- Dạ!

Bà Tám ngạc nhiên:

- Chà! Vậy một thân một mình lên đây đi học cũng cực lắm con nhỉ?

- Dạ hì hì! Con cũng đang dần quen rồi cô.

- Thôi cô thấy con cũng hiền lành, mặt sáng sủa nên cô bớt cho con phân nửa vậy, giờ con có đi xem phòng luôn không để cô dẫn con đi!

Vũ liền tươi cười hớn hở nhanh chóng gật đồng ý, ngay sau đó bà Tám mới dẫn cậu qua dãy trọ cạnh nhà, thoạt đầu Vũ cứ nghĩ là nhà trọ sẽ ở phía sau nhà của bà Tám, chứ không nghĩ rằng nó lại là dãy phòng cạnh một ngôi nhà tuyệt đẹp của vị chủ trọ.

Từ ngoài cổng nhìn thẳng vào là cả một dãy phòng trọ gần chục phòng, bên ngoài trông chúng cũ kỹ và hơi xập xệ, khác hoàn toàn so với những gì mà Vũ từng nghĩ.

Dù rằng có khá nhiều phòng nhưng người ở trọ thì lại chỉ có le que vài người, bà Tám chủ trọ cẩn thận dẫn Vũ đến một căn phòng gần cuối dãy, mở khóa cửa ra và mời cậu vào xem phòng. Lúc này nó lại càng khiến Vũ ngạc nhiên hơn khi đứng từ ngoài cổng phòng trọ nhìn vào, ập vào mũi Vũ là cái mùi ẩm mốc đến khó chịu vì nó khá bẩn, cả căn phòng rộng khoảng bốn mét vuông, còn có cả gác, thang dẫn lên gác thì bám đầy bụi như thể đã lâu chưa từng được sử dụng.

Bước tiếp vào nhà vệ sinh, cố bật chiếc đèn trong đó lên nhưng Vũ không bật nó lên được, lúc này bà Tám mới cất lời.

- Đèn hư rồi hả con? Thôi để mai cô kêu thợ vào sửa cho, con cứ yên tâm ở đi, cô cam đoan với con là quanh đây rất yên tĩnh, giá phòng chỗ cô cũng giảm cho con phân nửa luôn rồi nên chẳng có chỗ nào rẻ hơn chỗ cô nữa đâu con.

Vũ vừa cười hơi gượng gạo vừa gật đầu, từ trong thâm tâm cậu thầm nghĩ:

“Thôi thì cứ thuê ở tạm vậy, đợi khi nào ổn định thì tìm chỗ khác đẹp hơn, dù sao thì mình cũng chẳng có nhiều tiền để thuê mấy phòng đẹp!”

Ngày đầu tiên dọn đến, Vũ đã mất hơn nửa ngày trời để dọn dẹp cũng như chất đống đồ đạc của mình và bày ra phòng mới, gắn bóng đèn trong nhà vệ sinh, quét và lau phòng cẩn thận để tẩy đi thứ mùi ẩm mốc thường trực của căn phòng. Mãi cho đến tận trời tối Vũ mới dọn phòng xong, mồ hôi nhễ nhại khắp cả người, Vũ nghỉ tay rồi đi tắm.

Tiếng nước chảy rì rào, từng ca nước Vũ dội lên người thật sảng khoái, cái cảm giác như trút xuống hết những mệt mỏi khi vừa mới dọn phòng, cậu dần chìm đắm trong làn nước mát lạnh.

“Cộc cộc cộc”

Bỗng dưng có tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài phòng của Vũ.

- Ai đó? Tôi đang tắm đợi một chút.

“Cộc Cộc… cộc cộc”

Chẳng có ai trả lời ngoài những tiếng gõ cửa khô khan đang ngày một dồn dập hơn.

Vũ với lấy chiếc khăn tắm lau nhanh người, sọt một chiếc quần lửng vào rồi chạy tít ra mở cửa, tiếng gõ vẫn phát ra đều đặn nhưng ngay khi Vũ mở cánh cửa ra thì tuyệt nhiên âm thanh đó cũng chấm dứt.

- Ai vậy?

Vũ ngó ra ngoài dãy phòng trọ nhìn ngang nhìn dọc nhưng chẳng thấy bóng dáng của ai cả, cả dãy phòng trọ tối om và vắng tanh không một bóng người. Vừa quay lưng lại thì Vũ giật bắn mình khi thấy một cô gái đang đứng giữa phòng mình từ lúc nào không hay, cô ta mặc một bộ đồ màu trắng đã ngả màu, Vũ cố lấy lại bình tĩnh và cất lời hỏi.

- Cô… cô là ai?

Cô gái kia nhìn Vũ rồi nhoẻn miệng cười đáp:

- Em làm anh giật mình à? Em là người thuê phòng trong dãy trọ này nè anh.

- À thì ra là vậy? Nhưng… nhưng mà cô vô đây từ lúc nào thế?

Cô gái kia chỉ nhoẻn miệng cười mà không trả lời Vũ, cô ta quay lưng sang chỗ khác rồi hỏi.

- Làm sao anh tìm được phòng trọ này mà thuê vậy?

Vũ ấp úng giây lát rồi cũng đáp lời cô gái kia:

- Vô tình thôi!

- Anh tên gì?

- Tôi tên là Tuấn Vũ! Còn cô?

Cô gái kia lúc này mới quay mặt lại cười tít mắt đáp lời:

- Em tên là Hương!

Vừa dứt lời thì giọng của bà Tám chủ trọ cũng vang lên rõ dần.

- Vũ ơi! Cô có mua bóng đèn mới thay cho con nè.

Vũ lúc này liền bước ra cửa mời cô Tám vào phòng.

- Dạ con đã thay xong rồi cô ơi!

- Chà vậy hả! Thôi có gì cô gửi trả lại tiền cho con sau nghen, mà con ở phòng này thấy sao? Yên tĩnh vầy học bài cũng dễ đúng không nè.

Vũ cười xuề xòa:

- Hì hì dạ! À quên nữa…

Lúc này Vũ định quay sang nói về Hương thì đã không còn thấy cô ta đâu nữa, bà Tám cũng ngạc nhiên hỏi lại.

- Quên cái gì vậy con?

- Dạ...! Không… không có gì ạ.

- Ờ vậy thôi con ở đây đi, có cần gì thì gọi cô nghen con.

- Dạ, con cảm ơn cô Tám!

Sau khi đóng cửa phòng, Vũ lại trở về với không gian tĩnh lặng trong căn phòng trọ nhỏ của mình, cậu ngồi trên chiếc giường cũ kĩ mà trong phòng đã có từ trước, cậu suy nghĩ về người con gái tên Hương ấy, một cô gái xinh đẹp với làn da trắng muốt, mái tóc xõa ngang vai, nhưng rồi tất cả vẫn làm cho cậu thắc mắc trước sự xuất hiện chớp nhoáng của một cô gái kỳ lạ trong căn phòng của mình, nó quá chóng vánh và khác thường giống như lúc mà Vũ vừa mới đặt chân vào căn phòng này.

Ngừng suy nghĩ mông lung, Vũ vội lau nhanh vào đống bài học của mình một cách say mê, cho đến tận khuya thì cậu mới đi ngủ.

Dù là đêm đầu tiên ở một nơi xa lạ nhưng Vũ vẫn rất thoải mái, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng Vũ thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng ở dưới chân giường nhìn mình, đôi mắt nửa nhắm nửa mở của cậu nhìn xuống dưới chân giường, trong bất giác Vũ trợn mắt lên khi thấy rõ ràng đó chính là Hương, cô gái bí ẩn mà cậu đã gặp lúc nãy.

Dù căn phòng tối om nhưng Vũ vẫn thấy được mặt của cô ta, khi đôi tay lạnh như băng bất thình lình chụp lấy chân của Vũ thì cũng là lúc cậu hét lên trong cơn sợ hãi.

- Không… không… ma ma…!

Vũ bật người dậy, mồ hôi thấm đầy mặt cậu, đưa tay sờ lấy lòng ngực, Vũ cảm nhận được nhịp tim mình đang đập rất nhanh, cả người cậu run lên như thể vừa trải qua một cảnh tượng khủng khiếp. Mặc dù Vũ là một người khá là gan dạ và đặc biệt chẳng mấy tin vào chuyện ma quỷ, nhưng chuyện vừa rồi đã khiến cậu sợ hãi đến tột độ.

Chưa hết bàng hoàng thì Vũ lại một lần nữa tái xanh mặt khi nhìn thấy dưới chân mình là dấu tay của ai đó hiện lên rất rõ, cậu cố dụi mắt và bật sáng đèn phòng lên để nhìn cho rõ.

Một cái hình bàn tay thon gọn in lên cả cổ chân Vũ, chỗ da tím tái nhưng nó không làm cho cậu đau.

- Chuyện gì thế này?

Ngoài trời bỗng dưng đổ một cơn mưa, nghe có tiếng người Vũ mò ra mở cửa rồi nhìn quanh. Cách đó hai phòng là bóng dáng của một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài hành lang dãy phòng trọ, nhìn kĩ thì Vũ mới thấy rõ một mâm đồ cúng nhỏ đặt dưới đất gần một cánh cửa phòng đã khóa cửa.

“Kỳ lạ! Giờ này khuya lắm rồi mà ai còn ra đó cúng kiếng nữa vậy không biết?”

Cậu vừa định bước ra đó để hỏi người đàn ông đó thì đột nhiên cậu đứng khựng lại khi nghe loáng thoáng ông ta khấn vái.

- Nam mô a di đà phật! Con chết có linh thiêng, con về ăn đồ ba cúng rồi con đi cho thanh thản, đừng có ở lại vướng bận trần gian… con ơi là con.

Nói rồi ông ta khóc nức nở, Vũ nhìn ông ta khóc cũng thấy đau buồn thay, nhưng cảm xúc chưa thấm bao nhiêu thì cậu lại ngạc nhiên khi thấy ông ta bước vào trong phòng trọ lấy ra tấm ảnh thờ của một cô gái, Vũ nhìn tấm hình rồi suy nghĩ mông lung.

“Cô… cô gái này hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải”

Người đàn ông kia ngồi cạnh mâm đồ cúng, ông ta ôm khư khư tấm ảnh thờ của một cô gái trẻ rồi lại khóc như một đứa con nít.

- Hương ơi là Hương! Con về ở với ba đi Hương.

Nghe người đàn ông đó gọi tên Hương, Vũ như chết lặng người khi nhớ ra người trong bức ảnh đó, nó bắt đầu khiến cậu sởn da gà thật sự. Cố gắng trấn an bản thân, nhưng tay của Vũ vẫn cứ run run khép cửa phòng lại trong âm thầm.

- Th… thôi! Chắc… chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Vừa quay mặt vào trong thì Vũ hét lên thất thanh khi thấy một cô gái với một gương mặt nhợt nhạt liếc nhìn cậu cười một cách man rợ, đôi chân Vũ như tan chảy ra mà chẳng thể nào nhấc lên được, nước mắt cậu bắt đầu chảy ra nhòe đi khung cảnh kinh dị đó, vừa khóc vừa hét ầm ĩ cả căn phòng.

Khi Vũ mở được cửa ra, cậu cũng chạy như ma đuổi thoát khỏi nơi đó, cậu bỏ lại cả căn phòng ngay trong đêm, đến tận tờ mờ sáng Vũ mới dám quay trở lại và rón rén dọn đồ đạc. Tiết trời âm u, Vũ xách túi đồ đi rất gấp dù vẫn còn thừa lại đồ nhưng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, nó khiến cậu càng phải cố mau chóng thoát ra khỏi khu nhà trọ quái ác đó càng nhanh càng tốt.

Bước ra khỏi cổng, bà Tám cũng vừa mới bước qua, bà ta ngạc nhiên khi thấy Vũ.

- Ủa con đi đâu vậy?

Vũ ngập ngừng trả lời:

- Con… con xin lỗi cô, cô Tám cho con trả phòng lại nghe cô.

- Nhưng mà sao vậy con?

Vũ không nói gì thêm mà quay lưng đi một mạch ra khỏi con hẻm nhỏ đó, bà Tám đứng nhìn Vũ bước đi mà buồn bã.

"Nó lại nghịch phá cái nơi này! chắc phải sớm bán luôn miếng đất này đi mới thôi"

Bà Tám nghĩ bân quơ trong lòng rồi lại thở dài ngao ngán.

---End---
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Mộng Du
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

“Xoảng”

Tiếng đồ vỡ đột ngột làm tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm trong căn phòng trọ xóm Lá, lọ mọ bật cái điện thoại lên xem giờ, lúc đó tôi mới biết rằng đã hơn 3 giờ sáng. Cái thứ tiếng lục cục dưới bếp lại bất ngờ vang lên làm tôi bừng tỉnh hẳn trong cơn mê ngủ thường đêm, nhìn quanh giường thằng Trung cùng phòng thì chẳng thấy nó đâu cả, tôi bán tín bán nghi.

“Lạ thật! Giờ này đêm hôm khuya khoắt mà nó làm gì sau bếp thế nhỉ?”

Vừa thấy nó trở lại giường, tôi mới lật đật kéo chiếc chăn cao lên giả bộ ngủ, nó lục tìm trong túi của nó cái gì đó rồi nó lại từ từ bước đi như một người vô hồn, lúc này tôi mới bật dậy đi theo sau lưng.

Thằng Trung bước từng bước một vào trong nhà tắm với một chiếc gương cầm trên tay, nó bắt đầu đứng khựng lại trước xô đựng nước trong nhà tắm, thả từ từ cái gương mặc cho nó chìm dần xuống mặt nước trong veo kia, tôi đứng sau lưng nhìn rõ mồn một những gì mà nó làm trong nhà tắm. Nó đứng đực ra đó hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đã phải kiên nhẫn lắm mới đứng rình nó như thế, ngay khi nó định úp mặt mình vào xô nước thì tôi mới hoảng hồn chạy đến ngăn nó lại.

- Trung, này… này mày làm sao thế?

Lúc bấy giờ nó mới mở mắt lên rồi ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi cố gọi nó tỉnh dậy nhưng nó chẳng hề phản ứng gì cả, mắt nó nhắm nghiền, miệng há hốc cứ như bị nghẹn gì đó ở cổ vậy. Bí bách quá tôi mới tát vào mặt nó một phát thật mạnh, lúc đó nó mới tỉnh lại.

- Sao… sao tự nhiên tao lại ở đây vậy?

Tôi ngạc nhiên trả lời:

- Mày không nhớ gì sao? Vừa nãy mày định úp mặt mày vô xô nước đó, tao mà không ngăn thì mày đã uống nước no bụng rồi!

Thằng Trung nó không nói gì rồi lại trở về giường nằm ngủ, lúc này quay mặt trở lại nhìn vào trong xô nước khi nãy, tôi mới tái xanh mặt khi thấy trong xô nước toàn là máu.

- Chuyện gì thế này, nó ở đâu ra vậy?

Tôi hét lên giữa đêm làm thằng Trung giật mình, nó bắt đầu cuống cuồng tìm thứ gì đó.

- Cái gương! Cái gương của tao đâu mất rồi?

Tôi cố lấy bình tĩnh, chạy nhanh về chỗ thằng Trung.

- Cái gương mày vừa vứt nó vào xô nước kia kìa!

Nghe đến đây, nó liền chạy thẳng vào nhà tắm tìm cho bằng được cái gương ra, tôi có đi theo ngó vào trong nhà tắm, nhưng kỳ lạ là lúc thằng Trung nó lấy chiếc gương lên từ dưới đáy xô nước thì tôi lại chẳng hề thấy điều gì khác lạ ngoài một xô nước bình thường cả, chẳng có một giọt máu nào trong xô nước như lúc nãy cả.

“Chuyện này thật điên rồ”

- Lúc nãy còn thấy cả một cái xô đầy máu tươi tràn trề vậy mà giờ lại chẳng còn thấy đâu nữa, lẽ nào mình hoa mắt sao?

Thằng Trung sau khi tìm được cái gương, nó cũng trở về giường và ngủ thẳng dò như chẳng có chuyện gì xảy ra. Riêng bản thân tôi lúc chẳng thể nào chợp mắt thêm được vì những thứ quái đản mà tôi đã trải qua trong đêm đó.

Chuỗi ngày kinh hoàng của tôi bắt đầu từ đây, những chuyện kỳ lạ dần dần xuất hiện trong căn phòng trọ của tôi và Trung ngày một dày đặc hơn.

Ban đầu chỉ là những tiếng nước chảy không ngừng lúc nửa đêm trong nhà tắm, tiếp đó là những tràng cười man rợ phát ra trên cái gác của căn phòng, tôi đã chẳng thể nào ngủ ngon được, mỗi đêm là mỗi một điều dị thường.

Thằng Trung dù biết nhưng tôi không hề thấy nó than lấy một tiếng, mà ngược lại còn thấy nó rất bình thường, bình thường hơn trước đây rất nhiều.

Cũng như mọi đêm, tôi cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được vì cách một khoảng thời gian nhất định là lại như có ai đó gõ cửa, tiếng gõ cửa rất mạnh và lớn, tôi hoàn toàn nghe rõ nhưng khi nhìn sang giường của thằng Trung thì nó vẫn ngủ rất ngon lành và như thể nó chẳng hề nghe thấy vậy.

- Ma… ma… có ma!

Bất thình lình thằng Trung nó la lên thất thanh, tôi lúc bấy giờ mới cuống cuồng chồm người dậy chạy sang giường của nó.

- Trung ơi Trung, Trung ơi,... là tao đây nè! Mà đâu mà ma!

Hai thằng ôm nhau cứng ngắc chẳng dám rời, tôi cảm nhận được cả người nó run như cầy sấy vậy, mồ hôi mồ kê ướt đầm đìa trên gương mặt sợ hãi của nó.

“meo meo… meo”

- Long ơi! Mày có nghe gì không?

Tôi vội trấn an thằng bạn cùng phòng:

- Thôi… thôi không sao đâu! Chỉ là tiếng mèo kêu thôi, ma cỏ đâu ra.

“sột soạt”

Trên nóc nhà bắt đầu có những tiếng động lạ, cả hai thằng vừa mới ngước lên nhìn thì đã tái xanh mặt khi thấy trên trần nhà có một bóng người đang treo ngược người đu đưa trên đó, tiếng gỗ xập xệ cũng bắt đầu kêu lên cót két nghe mà lạnh người, tôi và thằng Trung mắt mở trao tráo nhìn lên trần nhà mà như chết trân người ra, chẳng thằng nào dám la mà chỉ biết ú ớ không nói được nên lời.

Trong chớp mắt tôi nghe thấy một tiếng “bịt”.

Thằng Trung bây giờ tự dưng rùng mình một cái rồi nó lại nhắm nghiền mắt, nó đứng phắt dậy rồi lại dở dở ương ương giống như cái đêm đầu tiên vậy.

Lần nó di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều, nó lấy nhanh con dao dưới bếp rồi cố cứa tay mình, máu tràn ra khắp nền nhà trước sự ngỡ ngàng của tôi.

- Trời đất ơi! Mày làm gì vậy Trung, mày điên rồi à, mày mau tỉnh dậy đi.

Lần này tôi dù có cố tát vào mặt nó rất nhiều, đến độ mặt nó sưng đỏ hết cả lên nhưng nó vẫn cứ trơ trơ như tượng mà tiếp tục cầm con dao rạch từng nhát một lên tay.

Lúc này tôi cố giành lấy con dao thì nó lại quay sang đâm tôi, trong lúc giằng co nó vô tình làm rơi cái gương trong túi ra, lúc nó lướt ngang qua cái gương đó thì tôi mới nhận ra được thứ kinh hoàng đó, người trong gương thực chất không phải là nó, mà là một cô gái với một gương mặt bị rạch nát nhừ, đôi mắt của cô ta sâu thẳm một màu đen tối.

Tôi cô nhặt lấy chiếc gương và đập nát nó, nhưng cùng lúc đó con dao trên tay thằng Trung cũng kịp cắm vào vai tôi.

Chiếc gương vỡ vụn thành từng mảnh, tôi bắt đầu dần mất phương hướng rồi ngã gục dưới nền gạch, thằng Trung thì cũng nằm ngất lịm ngay bên cạnh tôi.

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy ở bệnh viện đa khoa, nhìn qua bên cạnh mới biết thằng Trung nó cũng đang nằm hôn mê gần đó chưa tỉnh, chú Năm chủ trọ lúc này ngồi cạnh mới lên tiếng.

- May là đêm qua chú đi kiểm tra cửa nẻo ban đêm mới phát hiện trong phòng hai đứa có tiếng động lạ, cùng một vài đứa phòng kế bên mấy đứa phụ phá cửa mới thấy tụi bây nằm ngất với con dao dưới sàn nhà đó, hai đứa bây cũng thiệt là… anh em ở chung phòng xích mích với nhau một chút, mà làm gì phải đổ máu dữ vậy không biết.

Hai ngày sau khi xuất viện, tôi trở về phòng trọ với một tâm trạng uể oải, mở cửa bước vào phòng, ấp vào mắt tôi chính là sự ngổn ngang của tất cả mọi chuyện của đêm hôm trước, tôi nhớ lại trong bàng hoàng.

- Cái gương! Thôi đúng rồi, nó đã giấu mình chuyện cái gương.

Nó làm tôi nhớ lại khoảng thời gian mà cái gương đó lần đầu tiên xuất hiện trong phòng của tôi và thằng Trung, chính xác là cách đó một tuần, cũng có nghĩa là trước cái hôm nó bị mộng du một ngày, tôi có tình cờ thấy nó mang chiếc gương đó ra soi mặt mình, lúc đó tôi mới hỏi.

- Mày lấy đâu ra cái gương cầm tay đẹp vậy? Nhìn coi bộ chắc là đồ cỗ à nghen.

- Mày bớt tào lao mía ghim đi! Đây là cái gương của bà tao, hôm bửa dọn nhà tao tìm được trong thùng đồ cũ, thấy nó đẹp và vẫn còn dùng được nên chôm về đây.

Tôi ngạc nhiên:

- Cơ mà bà của mày mất cũng lâu rồi sao còn giữ cái gương này nhỉ? Nhìn sơ sơ tao đoán chắc cũng có niên đại hơn trăm năm đó.

- Cái đó thì tao không biết! Tao có hỏi mẹ, mẹ tao cũng không rõ cho lắm, chỉ nói cái gương này là quà sinh nhật thứ 18 của đứa con gái đầu của bà, tức là chị cả của mẹ tao đó, nhưng mà nghe nói dì Hai của tao chết đúng vào cái hôm sinh nhật đó luôn nên cái gương này bà tao cất giữ làm kĩ niệm đến giờ, trước khi bà mất bà có dặn là phải đem đốt hết tất cả những thứ mà bà để trong cái thùng đồ đặt trong tủ quần áo của bà nữa cơ, cái gương này cũng là một trong những món có trong cái hộp đồ đó, thấy nó đẹp quá nếu đem hủy nó đi thì tao thấy hơi tiếc... vậy là...!

- Vậy là mày đã đem nó về đây!

Thằng Trung cười xuề xòa:

- Ừ hề hề!

Hồi ức đến đây, tôi chợt rùng mình, cái cảm giác rờn rợn cũng ùa đến lúc nào không hay, cố gắng ngừng suy nghĩ tôi lặng lẽ nhặt lại từng mảnh gương một rồi đem gửi nó vào chùa vì nghi cái gương đó bị ma ám, sau khi thằng Trung xuất viện, nó không hề nhớ một chút gì về chuyện đêm hôm đó, nhưng từ dạo đó trở đi, nó bắt đầu ngờ nghệch ra thấy rõ, hỏi gì nó cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Một tuần sau, tôi chuyển sang phòng trọ khác và cũng không còn liên lạc với thằng bạn cùng phòng đó thêm lần nào nữa, nhưng sau đó tôi nghe đồn đâu nó được gia đình đưa luôn vào bệnh viện tâm thần.

---End---
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Xác Người Dưới Vực Đèo
Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Đứng gần một vách đá bên lề đường, Khương hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái không khí tươi mát trên đèo Thung Khe mà cậu ta vừa mới đặt chân đến, mùa thu năm nay Khương được dịp cùng cô bạn gái của mình là Ly đã tổ chức một chuyến đi ngắn hạn lên vùng Tây Bắc, phải mất không ít thời gian đôi bạn trẻ mới lên đến được mảnh đất trù phú mây núi hùng vĩ, tiết trời hôm đó tuy có nắng nhưng nó vẫn cứ âm u lạnh lẽo một cách lạ thường.

Ly tươi cười nhìn Khương rồi nhẹ nhàng cất lời:

- Ngọn đèo này hơi hiểm trở, anh đi đứng cẩn thận chút đi có được không?

Khương cười xuề xòa rồi đáp:
- Anh biết rồi!

Vừa dứt lời thì đột nhiên mặt đất rung rinh, Khương vội chồm người tới ôm lấy Ly, cơn chấn động làm cho cả hai người ngã khụy xuống đất, chiếc xe máy đậu gần đó cũng lật ngã. Vài phút sau đó mọi thứ mới yên ắng trở lại, Khương thầm nghĩ.

“Vừa rồi là động đất sao?”

Lúc này Khương mới ngước mặt xuống nhìn Ly, cô gái trẻ nhắm nghiền mắt, mũi bắt đầu chảy máu, Khương hoảng hốt gọi tên cô trong đau khổ.

- Ly, Ly… em có sao không? Em mau tỉnh dậy đi Ly!

Cô gái vẫn nằm gọn trong lòng Khương mà chẳng có chút phản ứng nào, cậu lấy trong túi ra một cái khăn tay nhỏ rồi đưa lên lau nhanh máu trên mũi của Ly, cả một đoạn đường dài trên đèo vắng ngắt chẳng có lấy một chiếc xe nào đi qua, Khương đã nghĩ rằng do trận động đất khi nãy làm cho người đi đường hoảng sợ mà dừng xe lại. Không lâu sau đó, Ly đột ngột co giật dữ dội, Khương ôm bạn gái của mình với khuôn mặt nhăn nhó, cậu cố gắng giữ chặt Ly trong lòng, nước mắt của cậu bắt đầu ứa ra vì sót cho cô bạn gái.

- Tao chết rồi, mày… mày dẫn tao đi báo án đi, tao chết rồi, oan lắm!

Giọng nói khô khan như của một người đàn ông bất thình lình cất lên từ miệng của Ly, nó khiến Khương ngạc nhiên, cậu nói trong hoang mang.

- Ly à! em làm sao vậy, là anh đây Khương đây, em vẫn chưa chết, không sao rồi em, có anh đây rồi.

Khương cố ôm Ly vào lòng và trấn an cô ấy, nhưng Ly vùng vằn đòi người yêu mình chở cô đi báo án cho bằng được. Đến chừng vài phút sau, Khương mới kéo tay Ly rồi chở cô ấy về nhà, suốt dọc đường Ly phá phách đủ thứ, về được nhà cô vẫn hét lên bằng cái giọng khàn khàn khó hiểu khiến cho Khương lo lắng vô cùng, nói đoạn Khương ngồi đối diện Ly trên chiếc ghế sofa ở phòng khách rồi hỏi cô dồn dập.

- Giờ thì em nói đi! rốt cuộc thì em bị gì vậy? Mà báo án là báo cái gì?

- Tao không phải con người yêu của mày!

Khương ngạc nhiên:

- Em nói cái gì vậy Ly?

Cô gái vẫn ngồi gật gù, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà tiếp tục nói:

- Tao là tài xế taxi, nhưng… nhưng mà tao chết rồi, tao chết trên ngọn đèo đó, tao nằm ở dưới đó, mày báo công an đi!

Nghe đến đây, Khương lạnh toát người, cái cảm giác rờn rợn sống lưng bỗng nhiên ập đến, thời gian như dừng lại trong tâm trí của chàng trai trẻ, ánh mắt nghẹn ngào nhìn cô gái đang co giật cất giọng nói chuyện, Khương chẳng mấy chốc nhận ra người yêu mình đang bị vong nhập.

Cố lấy lại bình tỉnh, cậu tiếp tục đáp lời:

- Vậy anh tên là gì? Tại sao anh lại chết trên đó?

Lúc này cái vong trong thân xác của Ly mới bắt đầu khóc lóc:

- Tao tên là Sinh, tao bị hai tên thanh niên hại chết cách đây một tuần rồi, chúng... chúng nó siết cổ tao rồi vứt xác tôi xuống đèo.

Nói đến đây đột nhiên cái vong đó mất bình tỉnh, rồi lại la hét ầm ỉ đòi trả thù hai tên sát nhân đã hãm hại anh ta, lúc này Khương mới vội trấn an.

- Được rồi! Anh bình tỉnh lại đi, ngày mai tôi sẽ báo công an và khai báo tìm xác giúp cho anh, anh yên tâm đi.

Nghe đến đây, cái vong kia mới gật đầu rồi thoát khỏi xác của cô gái trẻ, Ly sau đó nhanh chóng ngã gục trên chiếc ghế. Dù bán tín bán nghi nhưng không còn cách nào khác, Khương dìu Ly về phòng rồi cho cô ấy nằm ngủ trên giường.

Sáng ngày hôm sau, lúc còn đang mải mê ngủ, Khương bất giác nghe thấy tiếng đập cửa từ ngay trong phòng ngủ, suốt đêm qua Khương đã phải ngủ ngoài phòng khách, nghe tiếng đập cửa dồn dập Khương vội chạy vào trong mở cửa ra cho Ly, cô gái trẻ đứng trước mặt bơ phờ nhìn Khương rồi lại cất lên bằng cái giọng khàn khàn giống như ngày hôm qua.

- Mày đưa tao đi báo án đi! Đưa tao đi đi.

Không còn cách nào khác, Khương cũng đành chở Ly đến cơ quan công an để khai báo, dìu Ly vào bên trong nhờ một anh công an trông chừng, Khương vẫn thấy lo lắng cho cô bạn gái ít nhiều, cậu vẫn còn bàng hoàng trước những chuyện vừa xảy ra mấy ngày qua.

Đứng đợi được chừng ba mươi phút thì Ly mới bước ra cùng anh công an khi nãy, nói đoạn anh ta mới mở lời trước.

- Chúng tôi đã lấy lời khai của cô gái này xong rồi, cảm ơn hai người đã đến báo cho chúng tôi sớm, vì xét thấy chuyện này khá là nghiêm trọng. Khi nào có manh mối chúng tôi sẽ báo lại với anh sau. Chào!

Vừa dứt lời, Khương cũng gật đầu chào và đưa Ly ra xe, vừa đi Ly vừa ngơ ngác hỏi.

- Sao mình lại ở đây vậy anh Khương?

- Em không nhớ gì sao?

Ly trả lời một cách tỉnh bơ:

- Không!

Một tuần sau đó, phía cơ quan cảnh sát mới báo cho Khương biết được rằng đã tìm thấy được xác của anh tài xế đó, theo điều tra họ còn khẳng định rằng lời khai của Ly trước đó là hoàn toàn trùng khớp với nạn nhân. Sau chuyện lạ lùng đó, Ly cũng không còn bị cái vong kia nhập thêm lần nào nữa.

---End---
 

Liên Kết

Top Bottom