Diệp Tý
Ma Tập Sự
- 14/5/19
- 2
- 1
- 36
Hi các bạn. Mình tham gia diễn đàn vì thích truyện ma. Câu chuyện mình kể cũng không ly kỳ lắm. Nhưng mà mình vẫn thấy ớn ớn.
Nhà mình trước kia ở xóm mới. Tức là xóm di dân từ thời bố mẹ mình còn trẻ. Trước cổng nhà mình là một khóm tre. Mọi người trong làng hay ra hóng mát, nói chuyện lúc trưa hè. Một mùa hè năm mình tầm 15 tuổi. Lúc ấy em út mình học lớp 4. Tự nhiên nó bị sốt cao ly bỳ. Hai hôm sau bố mẹ đưa em đi viện. Bác sỹ nói em bị viêm não nhật bản. Người ta lấy tuỷ em xét nghiệm. Rất đau. Nhưng em mê man cả tuần. Thi thoảng chỉ hét lên. Không tỉnh dậy. Bố mẹ chăm em trên viện thức trắng đêm. Còn hai chị em, mình và em trai thứ hai ở nhà. Mình nghe bố mẹ kể là mẹ đi xem bói người ta nói cạnh nhà mình chỗ bụi tre có ma. Nó à em bị ốm. Nên mình rất sợ. Trưa mình phải đi gẩy rơm, rũi lúa vì bố mẹ ở viện. Một mình buổi trưa mình luôn có cảm giác ma ở xung quanh rất đáng sợ.
Cách nhà mình khoảng hai trăm mét. Xóm ấy rất kinh khủng. Dọc hai bên đường đàn ông toàn chết trẻ. Giờ cả xóm không còn bà nào có chồng. Một ông chết điện giật. Một ông nhẩy xuống giếng. Một ông bị đứt mạch máu não. Một ông chết từ hồi mình chưa đẻ nên ko biết lý do. Nên sau đó nhà mình đã phải mua đi chỗ khác ở.
Em mình may mắn thoát chết và nhờ phúc ông bà tổ tiên không bị di chứng gì về não. Đến h mình ko thật sự nghĩ em bị viêm não nhật bản. Khi em tỉnh dậy. Em kể với mẹ ở viện e gặp 1 bạn trong mơ. Bạn rủ e chơi trốn tìm ở chân cây trong bệnh viện. Em kể rất chi tiết. Như là có thật. Mẹ bảo đó là vong trẻ con trong viện đến chơi với em.
May mắn là em khoẻ lại hoàn toàn. Nhà mình vẫn ở đó thêm vài năm. Nhưng kì lạ là trên tần 2 nhà mình. Nhà mình cầu thang lên tầng đi bên ngoài. Nên tầng 2 tách biệt. Và chỉ để chị em mình học và ngủ buổi tối. Mình ngủ trên ấy rất hay bị bóng đè. Và hầu như ai ngủ trên ấy cũng bị. Bố mình rất khoẻ mạnh nhưng lên đó ngủ cũng bị bóng đè.
Sau này nhà mình chuyển ra cách đó khoảng 500m. Sang xóm khác. Và mình đi lấy chồng. Cũng gần nhà. Nên mình hay sang mẹ buổi tối.
Một lần mình sang tầm 9h. Khi mình về. Qua ngõ nhà mình, một bên là ao, 1 bên là vườn nhà nác hàng xóm. Chỗ đó người ta nói có ma. Mình chưa gặp nên ko tin lắm. Hôm đó trời rất lặng gió. Mình đi xe đạp. Thấy 1 cành chuối khô trên cao. Khi mình đến gần tự nhiên nó díu xuống cái xoạt. Mà ko có người hay gió gì cả. Mình sợ quá, niệm phật rồi đạp xe nhanh qua. Mình đi qua thì ngọn chuối lại vút lên. Mà nó là ngọn chuối khô. Làm sao có thể thẳng lại đc nếu bị rụng xuống. Ôi mình run vô cùng.
Một lần nữa có việc mình lại sang lúc 10h tối. Lúc mình đi qua chỗ đó mình nghe tiếng cá bì bõm chỗ cống nước. Mà mùa khô con mương ko một giọt nước. Mình biết đó là do bị ma trêu lần nữa.
Rồi một lần mình cũng sang buổi tối. Lúc mình đi ko sao. Lúc mình về đến đoạn đó tự dưng đèn xe máy tắt tối thui. Ko sao bật lại đc. Trời thì tối đen. Mình ko dám đi nhanh vì ko nhìn rõ đèn. Vừa đi vừa niệm phật di đà. Được tầm 100m thì đèn xe sáng lại. Thật sự mình thấy rất sợ.
Truyện của mình đến đây là hết. Cám ơn mọi người kiên nhẫn đọc hết ạ. Hi.
Nhà mình trước kia ở xóm mới. Tức là xóm di dân từ thời bố mẹ mình còn trẻ. Trước cổng nhà mình là một khóm tre. Mọi người trong làng hay ra hóng mát, nói chuyện lúc trưa hè. Một mùa hè năm mình tầm 15 tuổi. Lúc ấy em út mình học lớp 4. Tự nhiên nó bị sốt cao ly bỳ. Hai hôm sau bố mẹ đưa em đi viện. Bác sỹ nói em bị viêm não nhật bản. Người ta lấy tuỷ em xét nghiệm. Rất đau. Nhưng em mê man cả tuần. Thi thoảng chỉ hét lên. Không tỉnh dậy. Bố mẹ chăm em trên viện thức trắng đêm. Còn hai chị em, mình và em trai thứ hai ở nhà. Mình nghe bố mẹ kể là mẹ đi xem bói người ta nói cạnh nhà mình chỗ bụi tre có ma. Nó à em bị ốm. Nên mình rất sợ. Trưa mình phải đi gẩy rơm, rũi lúa vì bố mẹ ở viện. Một mình buổi trưa mình luôn có cảm giác ma ở xung quanh rất đáng sợ.
Cách nhà mình khoảng hai trăm mét. Xóm ấy rất kinh khủng. Dọc hai bên đường đàn ông toàn chết trẻ. Giờ cả xóm không còn bà nào có chồng. Một ông chết điện giật. Một ông nhẩy xuống giếng. Một ông bị đứt mạch máu não. Một ông chết từ hồi mình chưa đẻ nên ko biết lý do. Nên sau đó nhà mình đã phải mua đi chỗ khác ở.
Em mình may mắn thoát chết và nhờ phúc ông bà tổ tiên không bị di chứng gì về não. Đến h mình ko thật sự nghĩ em bị viêm não nhật bản. Khi em tỉnh dậy. Em kể với mẹ ở viện e gặp 1 bạn trong mơ. Bạn rủ e chơi trốn tìm ở chân cây trong bệnh viện. Em kể rất chi tiết. Như là có thật. Mẹ bảo đó là vong trẻ con trong viện đến chơi với em.
May mắn là em khoẻ lại hoàn toàn. Nhà mình vẫn ở đó thêm vài năm. Nhưng kì lạ là trên tần 2 nhà mình. Nhà mình cầu thang lên tầng đi bên ngoài. Nên tầng 2 tách biệt. Và chỉ để chị em mình học và ngủ buổi tối. Mình ngủ trên ấy rất hay bị bóng đè. Và hầu như ai ngủ trên ấy cũng bị. Bố mình rất khoẻ mạnh nhưng lên đó ngủ cũng bị bóng đè.
Sau này nhà mình chuyển ra cách đó khoảng 500m. Sang xóm khác. Và mình đi lấy chồng. Cũng gần nhà. Nên mình hay sang mẹ buổi tối.
Một lần mình sang tầm 9h. Khi mình về. Qua ngõ nhà mình, một bên là ao, 1 bên là vườn nhà nác hàng xóm. Chỗ đó người ta nói có ma. Mình chưa gặp nên ko tin lắm. Hôm đó trời rất lặng gió. Mình đi xe đạp. Thấy 1 cành chuối khô trên cao. Khi mình đến gần tự nhiên nó díu xuống cái xoạt. Mà ko có người hay gió gì cả. Mình sợ quá, niệm phật rồi đạp xe nhanh qua. Mình đi qua thì ngọn chuối lại vút lên. Mà nó là ngọn chuối khô. Làm sao có thể thẳng lại đc nếu bị rụng xuống. Ôi mình run vô cùng.
Một lần nữa có việc mình lại sang lúc 10h tối. Lúc mình đi qua chỗ đó mình nghe tiếng cá bì bõm chỗ cống nước. Mà mùa khô con mương ko một giọt nước. Mình biết đó là do bị ma trêu lần nữa.
Rồi một lần mình cũng sang buổi tối. Lúc mình đi ko sao. Lúc mình về đến đoạn đó tự dưng đèn xe máy tắt tối thui. Ko sao bật lại đc. Trời thì tối đen. Mình ko dám đi nhanh vì ko nhìn rõ đèn. Vừa đi vừa niệm phật di đà. Được tầm 100m thì đèn xe sáng lại. Thật sự mình thấy rất sợ.
Truyện của mình đến đây là hết. Cám ơn mọi người kiên nhẫn đọc hết ạ. Hi.