MẢNH ĐẤT KHÔNG NGỦ YÊN (part 10)

Tuấn anh

Ma Tập Sự
9/4/19
12
1
28
Một giọng nói bé nhỏ hòa theo tiếng gió vang lên , nó như xoáy vào tim anh :
Đ...ĐẠT ƠI.. ĐẠT ƠI ..BẠN CÒN..NHỚ TÔI ..KHÔNG ..!!
Lâm hoảng hốt :
* Đạt , mày quen nó sao .. Sao lại đi quen với loài ma quỷ vậy ???
® Tao ..tao ..sao ..sao tao không nhớ gì ???

Cái bóng trên cây rít lên át cả tiếng gió :
...C..ÂM..MỒM !!!!
Ngay lập tức mồm Lâm méo xệch sang một bên như chọc phải mụn đinh râu ..anh á khẩu :
* A..á..boác Ging ..cứ chá...!!!!!
Ông Vinh và Đạt kinh ngạc ..
= Khốn kiếp , thứ súc sinh .. CHẾT ĐI !!!
Ông Vinh lao về phía cây đa , gió thổi lên dữ dội như sắp có bão , 2 thằng đứng không vững trước cơn gió mạnh bất ngờ ngã lăn ra nền đất .
Chỉ một cú bật cao , ông đã bám luôn được vào một cái rễ cây tủa xuống , sau đó đu người về hướng cái bóng vắt vẻo trên cao . Vừa đến gần , ông buông tay ra bám luôn vào thân cây ..những ngón tay rắn chắc trải qua quá trình luyện tập gian khổ hàng vài chục năm trời bấm ngập vào thân cây cả sâu cả đốt ..nhựa cây chảy ra đỏ cả tay ..đỏ thẫm như máu vậy !!
Từ chỗ ông đang bám đến chỗ cái bóng ngồi chỉ chưa đầy 2m ..
Ông Vinh thét lớn :
= Đừng hòng chạy thoát ..
Đạp chân vào thân cây , cả người ông phi thẳng vào cành cây nơi cái bóng đang ngồi , có lẽ ông dự tính sẽ túm lấy nó rồi cả 2 cùng rơi xuống ..
Nhưng người tính không bằng ma tính ..
Còn chưa kịp chạm vào ..nó đã nhanh như một con sóc , nó trườn ..đúng vậy ..phải nói là nó trườn như một con rắn có 2 tay 2 chân dài ngoằng , trong nháy mắt đã trườn sang cành khác ..
Chứng kiến cảnh tượng đó Đạt và Lâm kinh hãi bủn rủn cả chân tay..
Vồ hụt , mất đà và bất ngờ ..ông Vinh ngã xuống đất lăn mấy vòng ..cách xa cây đa cả 6,7 mét.
Ngay lập tức , cái thứ quỷ dị kia trườn dọc theo thân cây xuống đất , xuống tới nơi , nó đứng thẳng lên như một người bình thường , nhưng nhìn chả khác gì một cái xác khô ..chân tay teo quắt , dài bất bình thường , quần áo rách rưới ..
Nó không ngừng rên rỉ ..
..ĐẠ ..T ..BẠN..KHÔNG..N..HỚ TÔI ..SAOO ??
Trong khoảnh khắc , Lâm kéo tay Đạt :
* Choạy ..choạy maooo .. Đứ loại chuết cảo lỗ bâu dờ !!
Nhưng không kịp rồi ..nó vung tay một cái , như có một sức mạnh vô hình ..Lâm văng bay sang bên trái , cú văng mạnh khiến anh lăn lông lốc như quả bóng , toàn thân ê ẩm !!
* UI A ..COAN CHÓA !!
....
Đạt vẫn đứng đó , như kẻ mất hồn .. Mặc cho cái hình hài quỷ dị kia tiến về phía anh ..

..T..Ô..I ..THÀNH ..ĐÂY ..!!

® T...Thành !!
Anh bừng tỉnh , như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa của quá khứ , quá khứ hiện về như một cuộn băng tua lại trong đầu anh.
....
....
.....
10 năm trước ..
....
10 năm về trước , Đạt là một cậu bé 5 tuổi .. Như bao đứa trẻ đồng trang lứa trong làng , anh cũng hồn nhiên vô tư như vậy , khi tụ tập chơi với đám trẻ trong xóm , bọn nó vẫn thường nói cho nhau nghe về cây đa ngoài cánh đồng ..
Rằng cây đa đó đã có từ rất lâu rồi , từ trước cả khi ông bà sinh ra ..
Người cao tuổi nhất làng khi đó là Cụ kim ..cụ năm nay đã 100 tuổi , sức khỏe yếu và chẳng thể đi lại hay nói năng gì nữa , nhưng mỗi khi con cháu hay hàng xóm nhắc về cây đa ở cánh đồng , cụ đều hoảng hốt , cố nói trong mệt nhọc , rằng ..cây đa đó bị quỷ ám , người làng tuyệt đối không được lại gần.
Những người cao tuổi khác , những người đã vượt qua được cái năm 1945 kinh hoàng , nạn đói cướp đi hàng triệu người ..
Dân làng cũng không thoát khỏi số phận ..
Không chỉ dân làng , những người dân đi kiếm ăn từ nơi khác đến , cũng chết tại nơi đây ..xác họ nằm la liệt bên gốc đa ..cứ vậy ..họ chìm dần vào giấc ngủ vĩnh hằng ..
Có một thằng bé..chừng 5 tuổi , nó ngồi đó nhìn chị nó , mẹ nó , những người xung quanh nó ..cứ chết dần , chết dần dưới gốc đa.
Nó cố lay mọi người dậy ..nhưng tất cả đã không còn động đậy , mọi người chết hết rồi..
Nó gào khóc bằng chút sức tàn lực kiệt cuối cùng ..nhưng ai nghe thấy tiếng khóc đó khi xung quanh khắp nơi là một bầu không khí tang thương ..
Nó cứ khóc như vậy ..!!
Cứ như vậy ..
Mắt nó thẫn thờ , nhìn về cuối chân trời ..nơi mẹ nó và chị nó đang chờ nó .
Dựa lưng vào gốc đa , khuôn mặt nó bỗng tươi tỉnh , đôi mắt sáng long lanh giữa một khung cảnh đói nghèo , đen tối , tang thương ..
Đưa 2 tay lên không chung ..như muốn ôm ai đó :
: MẸ ..MẸ ƠI ..CHỊ ƠI ..!!
BỖNG ..
2 tay nó buông thõng ..mắt từ từ nhắm lại , chút hơi thở cuối cùng .. Khuôn mặt vẫn thoáng lên một niềm vui nhỏ nhoi ..nó đã đi về với mẹ và chị rồi.
....
....
Đạt lách ra khỏi những người ở nhà cụ Kim , nó chạy thong dong trên con đường làng đầy nắng vàng của buổi chiều hè tháng 7 .
Cứ mải mê đuổi bắt côn trùng , châu chấu cào cào , mải miết như vậy , chẳng biết nó đã chạy đến gốc đa từ khi nào .
Gốc đa ở đó , trơ trọi giữa cánh đồng rộng lớn , xung quang vắng vẻ không bóng người qua lại chỉ có tiếng gió vi vu của buổi chiều hè ..
Bóng cây rợp mát che kín cả một khoảng đất phía dưới ..
Không hiểu sao khi đó Đạt không thấy sợ , cho dù từ khi biết nhận thức bố mẹ ông bà đã dặn không được lại gần cái cây đa đó ..trẻ con trong làng bao thế hệ nay đều được dạy như vậy.
Nó tiến gần về phía gốc đa , khoảng đất trống ..
Không khí dưới gốc đa mát mẻ lạ thường .. Có lẽ do ánh nắng không chiếu vào được .
Khoan khoái nằm ra nền cỏ xanh rì , rợp bóng mát , Đạt lim dim lim dim nghe tiếng chim hót , tiếng sáo diều vi vu thổi .
Một tiếng nói be bé phát ra khiến Đạt giật mình :
: Bạn từ trong làng ra đây hả ??
Ngơ ngác ngồi dậy , nhìn xung quanh để tìm kiếm ..
: Đây , tôi ở trên này ..
Đạt ngước lên nhìn , một thằng bé độ 5 ,6 tuổi ..ngồi vắt vẻo trên cành cây , 2 chân nó đung đưa trong gió ..
® Bạn là ai ??
Buông mình từ trên cây rơi xuống , nó chạm đất một cánh nhẹ nhàng từ độ cao 3 4m
: Tôi không ở làng này , mình từ nơi khác đến..bạn là người trong làng đúng không ??
® Ừ đúng rồi , tôi là người làng ..mà bạn từ đâu đến , bố mẹ bạn đâu , sao bạn lại ra gốc đa này ??
Đứa trẻ lạ lật lại gần , ngồi xuống bên cạnh ..ánh mắt nó nhìn ra xa xa ..phía cuối chân trời ..
: Tôi ở một nơi rất xa , xa nơi này lắm ..bố mẹ anh chị tôi cũng vậy , họ đi rất xa rồi ..
® Xa là đâu ??
: Là xa lắm , xa xa lắm !!!
® Ôi , vậy sao ?? ..mà ..sao bạn dám đến cây đa này để chơi một mình , lại từ nơi khác đến ..bạn không sợ sao ??.cây này có ma đó !!
..Đứa trẻ lạ mặt nhìn Đạt , đôi mắt nó sáng long lanh :
: Tôi là người nơi khác , tôi sợ gì ..bạn ..bạn là người làng này sao bạn không sợ ??
..Đạt cười tươi ..
® Không , tôi không sợ !!!
: Vậy hay quá , mỗi buổi chiều tôi đều ở đây , bạn ra đây chơi với tôi nhé ..
® Đồng ý luôn , tôi cũng thích chỗ này lắm mà bố mẹ bạn bè đều sợ..
..: Ừ yên tâm , sẽ không có gì làm hại được bạn đâu ..mà bạn tên gì ??
® Tôi tên Đạt , Lê Văn Đạt !!
: ..Tôi tên Thành , cứ gọi tôi là Trấn Thành nhé ..
®Trấn Thành .. Mà thôi , gần 6h rồi , tôi phải về đây , không bố mẹ đi tìm ..
: Ừ , về đi , mọi người lo ..tôi cũng về đây ..
Đạt rời khỏi cây đa , cứ đi , cứ đi vậy ..ngoái đầu lại , Thành vẫn đứng dưới gốc cây vẫy tay chào .
Nhiều người đi làm đồng kinh ngạc khi thấy Đạt đi từ cây đa ra con đường làng ..
Anh nhìn lại gốc đa , Thành đã biến mất từ khi nào .
....
.....
- Ý anh là .. Đạt và con quỷ đã biết nhau từ khi Đạt còn thơ ấu ??
* Ừ , rõ ràng là như vậy rồi , trẻ con mà , bẵng đi một thời gian thì ai nhớ gì nữa ..
- Ok , anh kể tiếp đi ..!!
....
....
Từ sau hôm đó , ngày nào Đạt cũng ra cây đa chơi với người bạn lạ mặt từ nơi khác tới..có vẻ như hai đứa thật hợp nhau , chắc một phần cũng do đồng trang lứa , cũng những trò chơi hàng ngày hay chơi với tụi trong xóm , nhưng khi chơi vs người bạn lạ , Đạt thấy vui lạ thường ..
Một số người khi đi ngang qua xa xa , họ kinh ngạc khi đạt cứ chạy nhảy quanh gốc đa một mình ..
Dần dần , Đạt không còn chơi vs mấy đứa trong xóm nữa , cứ rảnh là lại chạy ra gốc đa với người bạn kia ..
Cứ vậy , sức khỏe cứ ngày càng giảm sút , người luôn mệt mỏi ..
Một buổi chiều , đi ra gốc đa , Thành đã ngồi đó , Đạt ngồi xuống ..
Nhìn Đạt xanh xao hốc hác , Thành nói :
: Sau bạn đừng ra đây vs tôi nữa !!
Đạt ngạc nhiên :
® Sao vậy ???..bạn không thích chơi với tôi nữa à ??
: Không , không phải vậy .. Bạn đang bệnh , nếu cứ ra đây .. Sẽ nặng hơn nhiều đấy , cứ về ..khi nào khỏi ..thì ra đây ..giờ thì về đi !!
Đạt đứng dậy mệt mỏi :
® Ừ ..vậy tớ về đây , khi nào khỏi bệnh tớ lại ra với cậu. !!
Đi ra con đường làng , quay lại ..Thành vẫn đứng đó ..
® KHỎI BỆNH TỚ LẠI RA CHƠI VỚI CẬU NHA !!!
Đạt hét to .. Thành mỉm cười ..rồi khuất dần sau những bụi cây xanh rì.
Đi trên con đường dẫn về nhà , tâm trạng Đạt lâng lâng mơ hồ về một điều gì đó ..
Vào sân , mẹ đã chạy ra và bế sốc anh lên ..
..: Sao mẹ đã dặn đang ốm bệnh không được đi chơi nữa , tại sao con vẫn đi ????
..Bố nói : nó lại ra cây đa chơi sao , sao nói bao nhiêu lần mà không chịu nghe , thằng bé cứng đầu này ..bây giờ thì hậu quả đây này !!
Cả người nóng ran lên , đầu óc quay cuồng .. Đạt như lả đi ..
Có một người lạ mặt trong nhà , mẹ đặt Đạt lên ghế , ông ta xoa nhẹ đầu anh và nói :
: Tiếp xúc với quỷ lâu ngày , bị hút dương khí .. Nếu không ngăn chặn chữa trị kịp thời , e là nó sẽ khó sống được ..
Tiếng ông ta lùng bùng bên tai , cái gì mà quỷ , cái gì mà dương khí ??
Đầu óc của một thằng nhóc 5t khi đó không thể hiểu được !!
Đạt ngất lịm đi ..
Khi anh tỉnh dậy , mẹ đang ngồi bên giường , thấy anh tỉnh , bà òa khóc ôm anh vào lòng ..
Đạt đã hôn mê sâu 2 ngày 2 đêm !!
Ông thầy cao tay đã giúp anh giữ lại được chút dương khí cuối cùng và khôi phục nó lại ..
Trong đầu Đạt khi đó lộn xộn một mớ hỗn độn ..
Anh đã quên đi một cái gì đó , một cái gì đó thân thuộc lắm..
Và rồi năm học mới đến , Đạt vào lớp một ..
Môi trường mới , một trang mới ..anh dường như quên đi biến cố trước kia và những gì trước đó ..
Mỗi lần đi ngang cây đa ở cánh đồng , Đạt thấy bồn chồn không yên , có cái gì khiến anh nhói đau ..khiến anh cảm thấy như mình đã bỏ rơi một cái gì đó ..
Từ cây đa ..vẫn có một đôi mắt luôn dõi theo Đạt từng ấy năm trời ..
Thời gian cứ thế trôi , anh vào cấp 2 , rồi bỏ học theo bố đi làm ăn , cây đa cứ vậy dc dân làng thêu dệt lên những câu chuyện kinh dị để rồi chính thằng nhóc một thời ngày nào cũng ra gốc đa chơi lại trở nên sợ và xa lánh ..
.....
.....
Đạt đứng đó , bất động , hình hài kia cũng bất động , mặt đối mặt ..
® L..là Thành sao ?? .. Tôi nhớ rồi ..tôi nhớ ra rồi , người bạn thời thơ ấu của tôi .. Tại sao ..sao bạn lại ra nông nỗi này !!..Tại sao ??????????
...
Ông Vinh tung người lao tới ..
Một cú đá trúng ngay vào đầu hình hài kia ..khiến nó văng luôn ra xa ..
Đạt kêu lên :
® Không ..không ..đừng đánh bạn cháu !!!
...
 

Liên Kết

Top Bottom