Rạp chiếu phim kinh dị chân thật

em họ faker

Ma Tập Sự
23/5/17
6
0
21
CHƯƠNG 1 - PHIM KINH DỊ CHÂN THẬT
Nếu bạn nhặt được một tờ rơi phim kinh dị của « Rạp Chiếu Phim Địa Ngục », bạn sẽ phát hiện ra tên của mình xuất hiện trong danh sách các diễn viên phim kinh dị! Không những thế, bạn sẽ bị bắt buộc tham gia bộ phim kinh dị đó. Sắm vai một nhân vật trong đó, bạn nhất thiết phải tuân theo yêu cầu của kịch bản phim. Theo sự phát triển của tình tiết phim, những nguyền rủa kỳ quái khiến người ta rợn tóc gáy, không nơi nào là không có quỷ ảnh âm u, tất cả sẽ cùng xuất hiện.

Hành lang hắc ám, phòng giữ xác yên ắng đến rợn người, bạn không thể không tiếp tục đóng lần lượt từng bộ phim. Có đôi khi, bạn là nhân vật chính, cũng có lúc, có lẽ bạn chỉ là một diễn viên phụ. Chỉ khi tích góp đủ vé chuộc cái chết, bạn mới có thể thoát ly « Rạp Chiếu Phim Địa Ngục ».

Diệp Tưởng, một nhân viên làm công ăn lương như bao người, sau khi kết thúc ca đêm một ngày nọ, trong hành lang hắc ám, hắn đã nhặt được một tấm tờ rơi phim kinh dị như vậy......

Mấy ngày trước, Diệp Tưởng dù có trí tưởng tượng có bay bổng đến đâu, hắn cũng không hình dung được cuộc sống của hắn lại hoàn toàn thay đổi chỉ trong chớp mắt như vậy.

Hiện tại, Diệp Tưởng phát hiện bản thân đang ở trong một căn nhà gỗ âm u.

Mà bên trong gian nhà gỗ này, hắn phát hiện, bản thân chỉ còn lại có một cái đầu!

Trước mắt hắn không ngờ lại là cái xác không đầu của bản thân đang bị treo bên trong cách đó không xa. Tiếp đó, một cái cưa điện từ chỗ tối đột nhiên xuất hiện. Tiếng máy cưa rè rè chạy, không ngừng cưa nhỏ thân thể của hắn.

Vì sao lại thế này...... Không lẽ hắn đang gặp ác mộng? Nhưng cũng không phải, nếu là ác mộng thì vì sao lại nó lại chân thực đến thế?

Cảm giác sợ hãi ngoài sức tưởng tưởng này khiến Diệp Tưởng muốn điên lên. Hắn lúc này thật sự hi vọng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác, tuy vậy, cảnh tượng trước mắt vẫn đang tiếp diễn.

Thân thể hắn không ngừng bị cắt ra. Trước hết là cánh tay hắn rơi xuống, sau đó máu tươi bắn tung toé khắp nơi, văng tới cả trong mặt hắn. Máu tươi nóng hôi hổi mang đến cho hắn cảm giác không gì chân thật hơn!

Đây không phải là giấc mơ, cũng không phải ảo giác!

Cảm giác khủng bố tiếp tục tra tấn tâm linh hắn. Tiếp đó, chiếc cưa điện xuất hiện sau lưng, đem xác hắn xẻ làm đôi! Sau đó, từ phần xác bị xẻ đôi, máu tươi tuôn ra xối xả, rất nhiều cơ quan nội tạng đều bắt đầu rơi ra, trái tim, buồng phổi, thận, ruột...... Tất cả đều rơi xuống đầu hắn, máu tươi không ngừng làm đầu hắn ướt đẫm......

Nhưng mà...... hắn lại không thể kêu lên một tiếng!

Cuối cùng, xác hắn hoàn toàn bị chia cắt. Diệp Tưởng nhìn những phần xác của hắn xung quanh, hắn đã hoàn toàn suy sụp!

Mà trong quá trình đó, lượng thông tin khổng lồ như thuỷ triều tràn vào trong óc hắn. Đây đều là những tin tức mà trước đó không hề tồn tại, hiện tại lại giống như các số liệu đó đã được truyền tải vào trong óc hắn.

Ban đầu, hắn không hề tin nội dung những tin tức này, nhưng mà lúc này, hắn lại là không thể không tin. Trong lòng hắn gào lên:

-Tôi tin, tôi tin! Kêu tôi làm gì cũng được, đừng làm như vậy, đừng làm như vậy......

Trong bóng đêm, chiếc cưa điện kia lại xuất hiện, mà lúc này, nó đang nhắm ngay đỉnh đầu của hắn!

Trong nháy mắt, trước mắt hắn tự nhiên tối sầm lại!

Khi thị giác của hắn khôi phục trở lại, hắn phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe khách!

Điều này...... Điều này rốt cục là sao đây? Thân thể hắn lại một lần nữa khôi phục lành lặn như lúc ban đầu!

Bên ngoài cửa sổ xe là cảnh rừng núi hoang vu đầy vắng vẻ. Trong bóng đêm, cảnh vật như đang trôi vùn vụt về phía sau, tựa như xe đang chạy rất nhanh, nhưng bây giờ hắn cứ có cảm giác thời gian như đang đứng lại. Ở bên trong xe không có ánh đèn, nhưng hắn thấy rõ ràng cũng ngồi không ít hành khách.

Nhưng mà, hắn không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay!

Ký ức của hắn đang trở về mười phút trước đó.

Diệp Tưởng là một nhân viên làm công ăn lương điển hình. Hắn là một kế toán của một công ty nọ, cuộc sống hàng ngày của hắn vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn điệu : sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà.

Hôm đó, hắn tăng ca đến hơn tám giờ tối. Đa số nhân viên trong công ty đều đã tan ca. Bởi vì thang máy gần nhất đang trong giai đoạn bảo trì, nên hắn phải đi thang bộ. Hắn đi theo cầu thang xuống dưới, dần dần, cảnh vật xung quanh trở nên tối om.

Đại khái là đi tới cầu thang tầng ba, hắn bỗng nhiên chú ý tới, trong mặt đất có rơi một tờ giấy. Tờ giấy đó cũng rất bình thường. Tuy vậy, có lẽ vì Diệp Tưởng cảm thấy chán vì không có gì làm, vì thế hắn khom lưng, đem kia tờ giấy nhặt lên.

Tờ giấy nọ, không ngờ lại là một tấm tờ rơi quảng cáo phim! Trong tấm tờ rơi đó rõ ràng vẽ một chiếc xe khách, bối cảnh xung quang vô cùng âm u, thoáng có thể nhìn thấy vô số quỷ ảnh! Trong tấm tờ rơi còn viết bốn chữ lớn đỏ như máu" Xe khách khủng bố", bên dưới có thêm danh sách chi tiết các diễn viên tham gia.

Lúc đầu Diệp Tưởng tưởng rằng đó đơn giản chỉ là một tờ rơi tuyên truyền cho một bộ phim kinh dị sắp công chiếu, nhưng ngay sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy, trong danh sách diễn viên, tự nhiên xuất hiện thêm một dòng mới, tiếp đó tên của hắn "Diệp Tưởng" liền được ghi ở đó!

Sau đó, hắn liền có cảm giác như bị một cỗ lực lượng khổng lồ lực lượng lôi kéo, cảnh vật xung quanh nháy mắt thay đổi. Chỉ trong chớp mắt hắn liền xuất hiện trong căn nhà gỗ khủng bố kia, thấy được đầu mình bị bổ ra, xác bị xẻ thành nhiều phần! Tiếp đó, hắn liền xuất hiện trong xe khách này.

Squ đó, hắn bắt đầu chỉnh sửa thông tin xuất hiện trong đầu.

Hiện tại, hắn đang ở trong thế giới của bộ phim kinh dị « Xe khách khủng bố »! Khi nhặt được tờ rơi kia, người nhặt được nó phải đóng một bộ phim kinh dị cho "Rạp chiếu phim địa ngục". Bên trong phim kinh dị, bạn sẽ thực sự gặp quỷ hồn cùng nguyền rủa. Là một diễn viên, bạn bắt buộc phải dựa theo kịch bản đối mặt với tất cả khủng bố, sau đó nghĩ biện pháp sống đến khi bộ phim chấm dứt.

Đối với diễn viên « bị chọn », bạn sẽ không có lựa chọn nào khác. Bạn bắt buộc phải phối hợp cùng với những người khác quay xong bộ phim, bằng không kết cục chính là chết!

Kế đó, màn 1 của bộ phim, bắt đầu.

Diệp Tưởng đã có thể cử động. Nhân vật mà hắn đang nhập vai tên là Hạ Vân. Nội dung của bộ phim đại khái kể về 6 sinh viên cùng trường trong đó có La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên [nam & nữ nhân vật chính], một lần cùng nhau đi trong 1 chuyến xe khách đi dã ngoại. Mà hiện tại, bộ phim mới chỉ vừa bắt đầu.

Căn cứ theo kịch bản, kế tiếp sẽ phát sinh vô số sự việc vô cùng đáng sợ. Đầu tiên, chiếc xe gặp trục trặc không thể hoạt động, sau đó, mọi người không thể tránh khỏi việc bị nhốt ở nơi rừng núi hoang vu. Hơn nữa bởi vì nơi này là rừng núi hoang vu, nên không hề có tín hiệu di động, cộng thêm đêm đã về khuya, mọi người cuối cùng quyết định ngủ trong xe một đêm, đợi sáng ngày hôm sau, cử người xuống núi nghĩ cách kiếm người tới kéo xe.

Bộ phim chính là quay lại cảnh tượng phát sinh khi xe khách gặp trục trặc trongchốn rừng núi hoang vu ấy...... Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Lúc ấy đang là ban đêm, rất nhiều người còn đang ngủ say. Chính vào lúc đó, nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh chợt bừng tỉnh khỏi ác mộng. Hắn mơ thấy, người tài xế toàn thân là máu, đang không ngừng lay người hắn! Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện tài xế thực sự đã nằm chết trên vô lăng! Lúc đó, thời gian vừa vặn là lúc nửa đêm, cũng chính là kết cục của màn đầu tiên. Kịch bản phần sau còn chưa xuất hiện nên Diệp Tưởng cũng không biết phải làm gì kế tiếp.

Lúc này, hắn nhìn diễn viên sắm vai tài xế đang ngồi trong buồng lái với vẻ thông cảm. Theo như phán đoán của hắn thì tài xế là một vai diễn vô cùng quan trọng, hẳn là do một diễn viên lâu năm đảm nhận, bằng không nếu là diễn viên mới, mới chỉ ngồi vào vô lăng, hoặc không dám tiếp tục lái xe hoặc là trong lòng bàng hoàng lo lắng, phần sau của phim tự nhiên không thể tiếp tục quay được.

Diệp Tưởng hít một hơi, hắn thật không thể tưởng tượng mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Nhưng tin tức được truyền vào trong đầu hắn cũng không phải là giả. Hắn vừa rồi nhìn thấy xác mình rõ ràng bị xẻ thành nhiều phần cũng không phải ảo giác, mà là do rạp chiếu phim cho hắn biết.

Điều này không thể là lực lượng của người bình thường được, bởi vì người ta không thể khiến đầu của hắn cho dù đã rời khỏi thân thể vẫn bất tử, thậm chí có thể khiến cho thân thể hắn dù bị xẻ thành nhiều phần cũng có thể lại một lần nữa khôi phục nguyên trạng! Cho nên, dù cho chuyện có khó tin đến thế nào, hắn bắt buộc phải tuân theo quy tắc do rạp chiếu phim công bố tiếp tục sắm vai nhân vật được chỉ định! Bằng không, cảnh tượng khủng bố khi đầu hắn bị tách khỏi mình hắn sẽ lại lần nữa tái hiện! Khi đó, hắn chỉ có một con đường chết!

Hắn thực sự trở thành diễn viên trong một bộ phim kinh dị mà trong đầu hắn cũng đã có sơ bộ kịch bản của màn đầu tiên. Mỗi một lời thoại, mỗi một hành vi đều phải ghi nhớ kỹ, cho dù là một dấu ngắt câu cũng không được nhớ lầm.

Tiếp đó, hắn phát hiện mình đã có thể cử động.

Đương nhiên, hắn đến kêu thảm một tiếng cũng không dám. Cảnh tượng khủng bố lúc trước khiến cho hắn hồn phi phách lạc. Một người dù tố chất tâm lý có tốt đến mấy, nhìn thấy xác mình rõ ràng bị xẻ rời, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh hoàn toàn còn chưa chết đi, thì không ai không cảm thấy suy sụp phải không? Theo lý thuyết, hắn hẳn phải có cảm giác chóng mặt, nhưng mà lúc này hắn không hề có cảm giác buồn nôn, chỉ cảm thấy rất tức ngực mà thôi.

Những người xung quanh, nghĩ lại chắc cũng là những diễn viên cùng hắn tham gia đóng bộ phim này.

Lúc này, đang ngồi phía trước hắn là cặp nam nữ nhân vật chính, La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên. Rạp chiếu phim đã tự động đem những tin tức cơ bản này truyền vào trong đầu hắn. Hắn cũng nhớ rõ, trong tờ rơi quảng bá của bộ phim, ở phần danh sách diễn viên, hai cái tên đầu tiên là "Dương Hà" và "Đường Hải Lan", không lẽ đây là tên thật của bọn họ?

Lúc này, nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh lên tiếng, đương nhiên, hắn đang đọc lời thoại của mình.

"Tuyết Nghiên, lần này chắc có lẽ là lần cuối cùng trước lễ tốt nghiệp cả đám chúng mình đi du lịch cùng nhau rồi."

Trong đầu Diệp Tưởng ghi lại rõ ràng từng lời thoại của mỗi nhân vật trong phim, kể cả lời thoại của những nhân vật khác! Lời thoại của La Hạo Sinh vừa nãy, chính là lời thoại đầu tiên của nhân vật nam chínhtrong phim!

Diệp Tưởng nhanh chóng bình ổn tâm tư. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt do cái chết đem đến thao thúc hắn phải bình tĩnh lại, phải nhanh chóng hoà nhập với vai diễn! Hắn không mảy may nghi ngờ sự đáng sợ của rạp chiếu phim này, nếu không muốn chết, nhất định cần phải tiếp tục diễn!

"Phải." Lên tiếng sau đó là nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên. " Có thể xem đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của cả đám chúng mình."

Kịch bản đã bắt đầu. Hai diễn viên ngồi trước diễn tương đối bình tĩnh tự nhiên, không có chút cảm giác như đang đọc lời thoại, bởi vậy Diệp Tưởng phán đoán, bọn họ chỉ sợ không phải chỉ một lần đóng loại phim kinh dị này!

Ngồi bên cạnh Diệp Tưởng là một thanh niên cắt đầu húi cua. Nhân vật này tên là Trương Niệm Chu, cũng là một trong những nhân vật phụ. Hắn cùng với Hạ Vân [do Diệp Tưởng sắm vai] là bạn bè. Hai sinh viên cùng đi ngồi bên cạnh hắn, lần lượt là một nam một nữ. Nam là một thanh niên râu mọc lún phún, còn nữ là một cô gái có mái tóc xoăn đầy nữ tính. Tên nhân vật của bọn họ lần lượt là Đỗ Nham và Giang Ấu Lâm.

Lúc này, rõ ràng có thể nhận thấy sắc mặt tái mét của 2 người Trương Niệm Chu và Đỗ Nham, thoạt nhìn có thể đoán bọn họ cũng giống như Diệp Tưởng là diễn viên mới, còn Giang Ấu Lâm có vẻ tương đối bình tĩnh, không lẽ nàng là một diễn viên lâu năm?

"Hai ngày này chả có gì để chơi cả." Lúc này Trương Niệm Chu mở miệng, nếu để ý khi hắn nói chuyện, rõ ràng có vẻ lo lắng, lúc nói lời thoại cũng khô khan không có chút tình cảm, cảm giác không khác như khi đang đọc sách vậy. Bởi thế Diệp Tưởng có thể hoàn toàn xác định Trương Niệm Chu cũng là một diễn viên mới giống như hắn. Như vậy không lẽ hắn cũng giống như Diệp Tưởng, đều đã phải trải qua một cảnh tượng khủng bố?

Dựa theo kịch bản, không lâu sau, xe khách sẽ ngưng hoạt động. Hiện tại, mỗi người đều rất khẩn trương, bởi vì ở trong phim, bọn họ sẽ thực sự gặp phải quỷ hồn!

Vừa nghĩ đến đây mọi người đều sợ run người, nếu không phải lời kịch xuất hiện rõ ràng trong đầu họ, bọn họ chỉ sợ đều run lẩy bẩy tới mức không dám nói gì.

Lúc đó, Hạ Vân cũng nói ra câu nói đầu tiên, cũng chính là câu nói đầu tiên của hắn trong kịch bản:"Đúng vậy, không biết xe phải chạy bao lâu nữa mới tới nhà khách dưới chân núi đây! Chán thật, mai đã phải về rồi! Mình cứ thấy chơi chưa được tận hứng các cậu ạ!"

Dù có thế nào, điều đầu tiên hắn phải nghĩ tới lúc này là phải giữ được mạng sống. Nếu nguyền rủa này thực sự tồn tại, hắn hiện tại phải bất chấp những rung động trong lòng, chỉ có dựa theo lời kịch xuất hiện trong đầu nói ra. Đương nhiên, hắn nói chuyện cũng khô khan chẳng chút tình cảm, cũng may bộ phim kinh dị này thuộc thể loại nguyền rủa, đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên cũng không yêu cầu quá cao. Hoặc là nói, kỹ năng diễn xuất cũng không quyết định sự sống còn của diễn viên.

Lúc này, Trương Niệm Chu bắt đầu đọc lời thoại của mình : "Hạ Vân, cậu còn chưa chơi chán hay sao?"

Rõ ràng là những câu đối thoại hằng ngày, nhưng nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Trương Niệm Chu khi nói câu nói này, âm thanh quả thực rất giống như khi hắn nhận được giấy báo trượt đại học. Tính ra, tố chất tâm lý của Diệp Tưởng tương đối tốt.

Hắn cũng có thể hiểu, đối phương không biết vì sao giống như hắn trở thành diễn viên của một bộ phim kinh dị, lại biết bản thân sẽ thực sự gặp phải quỷ, dù có là ai cũng sẽ sợ hãi không thôi, không bị suy sụp ngay tại trận đã là tốt lắm rồi. Hiện tại chỉ vì sức ép của tử vong họ mới không thể không đọc ra lời kịch, chứ bọn họ tuyệt đối không thể diễn xuất một cách tự nhiên được.

"À...... Nói thế nào nhỉ? Chẳng giống như những gì được giới thiệu trong sổ tay du lịch gì cả." Lúc này, ngữ khí lúc đọc lời thoại của Diệp Tưởng đã trở nên vững vàng hơn. Hắn cũng ý thức được, sợ hãi cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu muốn cầu sinh, chỉ có tuân thủ này quy tắc. May mà, đường sống của bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bế tắc, huống chi việc có thể biết trước được kịch bản cũng là một ưu thế lớn! Dù có thế nào, trước hết phải cân nhắc đến chuyện sống sót đến khi bộ phim kinh dị này kết thúc, chuyện khác tính sau!

Lúc này, Giang Ấu Lâm ngồi ở phía đối diện cũng lên tiếng. Đương nhiên vì trong đầu đang xuất hiện sẵn lời kịch nên Diệp Tưởng cũng biết nàng sẽ nói cái gì.

Chỉ là, âm thanh của nàng không ngờ lại dễ nghe như vậy.

"Tuyết Nghiên, bao giờ cậu và Hạo Sinh cho bọn mình ăn kẹo mừng đây?"

Sau lời thoại này của Giang Ấu Lâm, nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên đang ngồi ở phía trước quay đầu lại, cười nhẹ rồi nói:"Hi hi, bọn mình...... chưa tính đến chuyện đó. Hạo Sinh anh ấy muốn bọn mình tốt nghiệp đại học trước rồi mới tính đến chuyện khác."

Lúc này, Khang Tuyết Nghiên quay đầu lại, để Diệp Tưởng nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nàng. Quả là một cô gái thật xinh đẹp. Hay là bởi vì gương mặt mĩ lệ như vậy, nên nàng mới có tư cách đảm nhiệm nữ nhân vật chính? Nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh cũng cười nói : "Cha mẹ bọn mình đã gặp mặt nhau nên tớ nghĩ sau lễ tốt nghiệp, đám cưới sẽ sớm được cử hành thôi."

Nụ cười trong khuôn mặt Khang Tuyết Nghiên càng trở nên tươi rói, diễn xuất cực kỳ tự nhiên, điều này khiến Diệp Tưởng càng kết luận nàng tuyệt đối không phải là diễn viên mới như hắn! Không ai có thể sau khi nhìn thấy xác mình lại có thể cười tươi rói như vậy!

Hạ Vân chỉ đóng vai phụ, mà những câu thoại sau đó, chủ yếu là do La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên hai nam nữ nhân vật chính đảm nhiệm. Hắn lúc này không cần phải làm gì cả, nên ngoài việc nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, trong lòng hắn nhanh chóng suy tư đối sách. Thẳng thắn mà nói, trong tay chỉ có kịch bản của màn 1, hắn chỉ biết là sau đó sẽ phát sinh những hiện tượng quỷ dị đầy khủng bố và ai là người chết đầu tiên. Nhưng chỉ như vậy thì không có giá trị tham khảo. Đồng thời, trong kịch bản, dòng ghi chú được viết bằng chữ đỏ có đặc biệt nhấn mạnh, khi xe khách ngừng chạy, phải ngồi yên trong xe, thậm chí đến cả chỗ ngồi cũng không được đổi.

Hắn biết những câu thoại kế tiếp của nam nữ nhân vật chính, cho nên căn bản là không cần nghe, lúc này hắn tập trung tiến hành phân tích tình huống trước mắt. Mười phút sau, xe khách sẽ ngừng chạy. Kế tiếp, mọi người sẽ tạm thời qua đêm ở trong xe. Chủ yếu là bởi vì nơi này quá mức hoang vắng cộng thêm thời gian đã quá trễ. Mà, khi kết thúc màn 1, tài xế là người đầu tiên mất mạng!

Đương nhiên, Diệp Tưởng không cho rằng trong kịch bản hắn có thể an toàn sống sót. Thông qua quan sát, hắn nhận ra, tính cách của ba người hắn, Trương Niệm Chu và Đỗ Nham ba người đều không có gì nổi bật, rõ ràng thuộc kiểu nhân vật phụ chết cũng không khiến người ta nhớ tên. Tuy là bạn học của nam nữ nhân vật chính, nhưng số mệnh « nhân vật phụ » đúng là chạy không thoát. La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên khẳng định có cơ hội sống lâu thêm được một lúc, nhưng hắn không giống bọn họ!

Như vậy, nếu như bị kịch bản áp đặt phải chết, liệu có nhất định bị chết, không có cách nào thay đổi hay không?

Tuyệt nhiên không phải. Cho dù thực sự đang ở trong thế giới của bộ phim kinh dị nhưng cầu sinh cơ hội không phải không có. Về điểm này, ngay từ đầu trong đầu hắn đã có ghi lại quy tắc rõ ràng.
------------------------------------------------------------------- hết chương 1 ------------------------------------------------------------------------------------
do đăng chuyên lần đầu nên còn nhiều sai sót mong ACE góp ý
chươngq 2 sẽ ra nhanh hết mức có thế
tác giả sẽ nhận dc góp ý của mọi người để khắc phục những sai sót trong truyện ạ
mong ACE ủng hộ
 

em họ faker

Ma Tập Sự
23/5/17
6
0
21
CHƯƠNG 2 - VÉ CHUỘC CÁI CHẾT
Trong tình huống bình thường, diễn viên bắt buộc phải dựa nội dung kịch bản xuất hiện trong đầu để đóng vai nhân vật chỉ định.

Tuy vậy, nếu thực sự làm vậy này sẽ khiến diễn viên đi chịu chết, mà trong những bộ phim thế này diễn viên sẽ chết thật.

Cho nên, nguyền rủa cũng cho diễn viên cơ hội và hy vọng cầu sinh. Đó là vé chuộc cái chết. Thực sự trở thành diễn viên của một bộ phim kinh dị, bạn nhất định vẫn cần phải đóng vai một nhân vật trong phim. Tuy nhiên, nếu có thể tích góp được 1 vạn tấm vé chuộc cái chết, bạn có thể chuộc lại tự do cho mình và trở lại thế giới hiện thực.

Vé chuộc cái chết, là thù lao mà diễn viên sẽ nhận được toán sau khi mỗi một bộ phim kinh dị kết thúc và được tính dựa trên vai diễn và độ ảnh hưởng đến thế cục của phim. Mà công dụng của vé chuộc cái chết, chính là cho phép diễn viên có thể làm ra hành vi hoàn toàn trái ngược với kịch bản, từ đó dùng việc giảm số lượng vé chuộc cái chết mà bản thân sở hữu để tránh bị mất mạng.Thí dụ như, trong kịch bản gốc yêu cầu nhân vật do bạn diễn phải bước vào một căn phòng sau đó sẽ bị quỷ giết chết, nhưng nếu bạn không đi vào, như vậy căn cứ theo quy định, số lượng vé chuộc cái chết mà bạn sở hữu lúc cuối phim sẽ bị trừ đi một số lượng vé chuộc cái chết nhất định do bạn làm trái kịch bản phim.

Đương nhiên, diễn viên cũng không khả năng muốn làm gì thì làm. Một số những hành vi cơ bản không thể thay đổi, đầu tiên bắt buộc diễn viên khi đóng nhân vật phải làm những việc đã được chỉ định mà những hành vi này nhân vật sẽ không lường trước được hậu quả. Cho dù thông qua kịch bản phim diễn viên biết được, diễn viên cũng phải xem như mình hoàn toàn không biết. Thí dụ như, khi bạn thông qua kịch bản biết có quỷ, nhưng bạn không thể nói với tất cả mọi người là có quỷ. Đây là quy tắc cơ bản nhất. Hơn nữa, cũng không được gọi tên thật của diễn viên, cũng không thể thảo luận với những diễn viên khác bất cứ sự tình gì trong bộ phim. Nói tóm lại, bạn phải hoàn toàn coi bản thân như nhân vật được chỉ định để diễn xuất. Đồng thời, trong kịch bản có một số dòng được viết bằng chữ đỏ [xuất hiện rõ ràng trong đầu], mà những phần được viết bằng chữ đỏ yêu cầu phải được tuyệt đối thực thi, nếu không chấp hành, kết cục chỉ có chết!

Cho nên, căn cứ theo Diệp Tưởng phán đoán, diễn viên đóng vai tài xế, nhất định sẽ ở thời điểm sau cùng, bỏ xe trốn thoát. Làm diễn viên mới, ban đầu bạn sẽ chỉ sở hữu một số lượng vé chuộc cái chết trên danh nghĩa, và cho đến trước cuối phim, vé chuộc cái chết sẽ bị trừ vào số lượng vé chuộc cái chết trên danh nghĩa của diễn viên. Đến lúc đó, phần vé chuộc cái chết còn lại sẽ là phần thực và được thanh toán cho diễn viên. Đương nhiên, nếu là diễn viên lâu năm, tích lũy vé chuộc cái chết càng nhiều, biên độ cho phép thay đổi kịch bản càng lớn.

Mà Diệp Tưởng biết, thù lao danh nghĩa của hắn là hai trăm tấm vé chuộc cái chết. Mức chi trả thật sự thấp đến đáng thương, bởi vậy cũng có thể suy đoán, trong kịch bản hắn tất nhiên là nhân vật thuộc kiểu « bia đỡ đạn », khẳng định sẽ chết đến rất sớm. Vừa nghĩ đến đây trong lòng hắn lại càng xoắn xuýt.

Đương nhiên, trước khi xe khách ngừng chạy, mọi người không ai có thể thay đổi kịch bản, chỉ có thể dựa theo kịch bản mà diễn xuất.

Trong thời gian mười phút, lời thoại đều là do La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên đảm nhiệm, hắn cả một câu lời thoại cũng không có. Không có lời thoại, hắn cũng chỉ có thể im lặng, đầu tựa vào cửa sổ, quan sát bên ngoài. Đồng thời trong lòng suy tư phải làm sao mới có thể sống sót.

Tiến vào thế giới quỷ dị này còn chưa đến mười phút nhưng hắn đã ổn định tâm tư, hoàn toàn khác với Trương Niệm Chu ở bên cạnh đang toát mồ hôi lạnh, hơi thở hổn hển dồn dập, mặt cắt không còn chút máu. Nếu không phải bởi vì kịch bản nghiêm khắc hạn chế không thể làm những hành vi vi phạm kịch bản, hắn lúc này nhất định sẽ liều lĩnh hỏi nam nữ nhân vật chính trước mặt xem mọi chuyện rốt cục là sao!

Diệp Tưởng hoàn toàn khác, trong lòng hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn biết trong tình hình trước mắt, lo lắng chỉ mau chết hơn. Chỉ có lợi dụng quy tắc để tạo nên điều kiện có lợi, hắn mới có thể sống sót! Hơn nữa, quy tắc còn có viết, nếu nhân vật có thể nghĩ ra biện pháp sống sót, những màn tiếp theo cũng sẽ vì thế mà xuất hiện thay đổi tương ứng, thậm chí một số nhân vật thân chỉ là một người qua đường A lại có thể không ngừng trở nên quan trọng, thậm chí có thể phản khách vi chủ biến thành nhân vật chính cũng không phải là không được! Như thế, đến cuối phim thù lao cũng vì thế mà nước lên thuyền lên! Cho nên, phim kinh dị chân thật căn bản không có nhân vật chính tuyệt đối, nếu bạn cónăng lực, cũng có thể biến mình thành nhân vật chính!

Diệp Tưởng đã hạ quyết tâm, hắn bắt buộc trong lúc quay màn 1 của phim phải vạch ra được kế hoạch. Đầu tiên, việc xe hỏng phải ngừng chạy còn chưa phát sinh, cho nên hắn chưa thể làm gì cả. Nhưng mười phút sau, hắn phải lợi dụng các loại cơ hội, nghĩ biện pháp tìm cách giao tiếp với mọi người trong xe, tận lực tìm thêm vài người khác, cùng hắn bỏ xe chạy trốn! Nhưng hiện tại, hắn không thể nói dù chỉ là một câu! Điều này đã được kịch bản quy định, hắn cũng không có biện pháp.

Đương nhiên, cho dù có thể bỏ chạy, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ an toàn. Hắn cũng không ngây thơ cho rằng chỉ cần đơn giản như vậy là có thể tìm đường sống khi hắn đang thực sự ở trong thế giới của một bộ phim kinh dị! Cho nên, sau khi bỏ trốn, nhất định hắn vẫn sẽ gặp phải những chuyện khủng bố kinh dị. Nên trước đó việc đầu tiên phải làm là nghĩ biện pháp sưu tập thông tin!

Đầu tiên, có tồn tại những truyền thuyết thần bí hay cổ quái gì về ngọn núi này hay không! Người đầu tiên mà hắn cần tranh thủ chính là chị hướng dẫn viên du lịch! Nếu có thể hỏi được thông tin gì, hắn có thể nhằm vào tình huống như vậy sớm hỏi thăm ra một chút về kịch bản, như vậy có lẽ sẽ có sinh cơ!

Nhưng mà, sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chị hướng dẫn viên du lịch cũng là diễn viên mà! Chị hướng dẫn viên du lịch ấy chỉ sợ căn bản cũng không biết thông tin gì cả.

Căn cứ theo các quy tắc xuất hiện trong đầu, các diễn viên tuyệt đối sẽ không bị ép diễn xuất những bộ phim kinh dị khó giải sẽ dẫn đến diệt đoàn giống như bộ phim kinh dị Nhật Bản ""The Grudge"". Nói cách khác, trong phim nhất định tồn tại phương pháp cầu sinh, chỉ là, phương pháp này sẽ theo quá trình diễn ra của kịch bản mới có thể dần dần xuất hiện. Cho nên một diễn viên phụ như hắn, nhất định phải thăm dò kịch bản phim, mới có khả năng tìm ra phương pháp cầu sinh!

Diệp Tưởng nắm chặt tay, hắn tuyệt đối không muốn chết ở địa phương khủng bố này! Nếu đã có phương pháp cầu sinh, hắn tự nhiên phải xuất toàn lực liều một phen!

Hắn nhìn quanh xe khách, phát hiện đa số thần sắc vẫn như bình thường, không có quá lớn phản ứng, nhưng là cũng có một số người sắc mặt trắng bệch, không hề có chút huyết sắc, nghĩ đến những người đó chắc hẳn cũng là diễn viên mới. Mà hắn tính toán một hồi, tất cả hành khách trong xe, tính cả tài xế, tổng cộng có 43 người. Trong đó, còn có 11 người là người trung niên hoặc người già cả.

Trong lòng hắn không ngừng mà tính toán thời gian......

Ba phút......

Hai phút......

Một phút......

Khi chỉ còn lại có ba mươi giây, hai người nam nữ nhân vật chính ngồi phía trước càng nói càng nói vui vẻ. La Hạo Sinh đáp lại:"Phải phải phải, em nói đúng. Anh cũng nghĩ như vậy. Tuyết Nghiên, thời gian trôi nhanh quá, bây giờ đã sắp tốt nghiệp rồi. Anh vẫn còn nhớ rõ khi cầm giấy báo đỗ đại học đi đăng ký rồi gặp được em nữa......"

Ngay khi những lời này được nói ra, bỗng nhiên xe khách khựng lại!

Bắt đầu rồi!

Diệp Tưởng bởi vì quán tính mà người hắn đột nhiên nhoài về phía trước, may mà hắn kịp ổn định lại. Trong kịch bản, hắn đóng vai nhân vật Hạ Vân không có khả năng tiên tri biết được xe khách sẽ bị dừng lại, hắn đương nhiên cũng không thể vì dự phòng quán tính mà làm ra bất cứ hành động khác thường nào. Sau đó, hắn có thể làm ra các hành vi vi phạm kịch bản! Đương nhiên, bắt đầu tính từ lúc hắn nói ra câu đầu tiên mà hắn tự nghĩ ra, vé chuộc cái chết của hắn sẽ bắt đầu bị trừ.

Kỳ thật, nếu như lời thoại không bị nói sai quá nhiều, bình thường đều không trừ vé chuộc cái chết, thí dụ như dùng hết sức nói thành dốc toàn lực chẳng hạn, vấn đều cũng không lớn, nhưng nếu lời thoại tự nghĩ ra có ảnh hưởng tới kịch bản, tự nhiên cần phải trừ đi số lượng vé chuộc cái chết nhất định.

"Xe vì sao lại dừng lại?"

"Bác tài, sao lại dừng xe vậy!"

Tài xế đứng lên. Y là một người đàn ông trung niên đầu trọc. Y sờ sờ đầu, nói:"Xin lỗi mọi người, tôi đi kiểm tra một chút xem có vấn đề gì không."

Diệp Tưởng cũng bội phục sự bình tĩnh của y. Hắn vốn tưởng y sẽ liều lĩnh lập tức bỏ xe chạy trốn chứ. Điều này khiến hắn càng thêm chắc chắn hắn diễn viên đóng vai tài xế là 1 diễn viên lâu năm. Đương nhiên nếu làm như vậy chẳng khác nào tự sát vì hành vi như vậy hoàn toàn vi phạm tính logíc, nên khẳng định nó sẽ không được cho phép phát sinh.

Căn cứ theo quy tắc của kịch bản, những hành vi như vậycho dù không dùng chữ đỏ để chú thích, nhưng một khi làm ra cũng sẽ dẫn đến kịch bản bị « ng » (no good)! Nói tóm lại, tất cả sẽ trở lại thời gian mười phút trước, bộ phim sẽ quay lại một lần nữa!

NG, là một quy tắc đặc thù. Diệp Tưởng trong thời gian mười phút cẩn thận đọc và cố gắng hiểu một cách cặn kẽ quy tắc này. Đầu tiên, không giống như khi quay một bộ phim trong thế giới thực, không phải cứ nói sai một câu lời thoại liền ng, cũng không phải bởi vì diễn xuất chưa đạt liền bị ng, trong thực tế phim kinh dị chân thực đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên gần như không có yêu cầu gì, bằng không mọi người đều không phải là diễn viên,thậm chí ngay cả diễn như thế nào còn chưa biết thì làm sao có thể quay một bộ phim ra hồn?

Tiêu chuẩn ng (no good) chỉ được tính tới với những hành vi thay đổi kịch bản khi nó chạm đến điểm mấu chốt!

Cái gọi là điểm mấu chốt tương đối mơ hồ, cũng không có quá nhiều giải thích.

Nhưng Diệp Tưởng với cái gọi là điểm mấu chốt cũng có một ít ý tưởng. Đầu tiên cần phải nhắc tới 1 chuyện.Nếu một diễn viên khi bắt đầu quay một bộ phim, không hoà nhập vào nhân vật, ngược lại kêu gào "Tôi không muốn đóngphim" hay gì gì đó hoặc là dùng tên thật khi trao đổi với đối phương hoặc là đơn giản liền trực tiếp gạt bỏ nội dung của kịch bản, đều gây ra cái gọi là ng.

Mọi thứ trở lại với trạng thái trước đó, giống như khi xác của Diệp Tưởng bị xẻ ra thành từng khối rồi liền lại! Đồng thời, đoạn phim đó sẽ bị xoá bỏ, coi như chưa từng tồn tại!

Mà ng, chỉ khi việc thay đổi kịch bản chạm tới điểm mấu chốt. Chỉ cần chẳng may một diễn viên ng, tất cả mọi người đều phải trở lại với phân đoạn trước đó quay lại bộ phim 1 lần nữa. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Nhưng mà, ng nhiều nhất chỉ được ba lượt. Nếu phát sinh lần thứ tư ng, như vậy, tất cả các diễn viên, không hề có bất kỳ một ngoại lệ, toàn thể đều phải chết!

Điểm này cũng không cần nói nhiều, cơ hội không thể cứ cho bạn mãi để bạn lãng phí!

Cho nên, việc thay đổi kịch bản phải hết sức cẩn thận.

Diệp Tưởng biết hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ bỏ trốn tốt nhất, diễn viên nói gì làm gì cũng phải phù hợp với hành vi logic của nhân vật, bằng không, khó bảo đảm không dẫn đến ng. Một lần ng, liền tương đương với việc những gì đã quay trước đó đều biến thành vô dụng. Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành vi ngu xuẩn này!

Hiện tại, trong xe khách thượng, thoạt nhìn các diễn viên đều coi như bình tĩnh.

Tâm tư của các diễn viên tự nhiên đều rất rõ ràng, mọi người đều biết một khi lo lắng, số lượng vé chuộc cái chết bị trừ sẽ tăng lên. Vé chuộc cái chết đồng nghĩa với việc phá giải nguyền rủa của phim kinh dị, không ai muốn nó dễ dàng bị trừ. Đương nhiên, Diệp Tưởng cũng phỏng đoán, nguyên nhân bởi vì đa số đều là diên viên lâu năm.

Rất nhanh, tài xế mang vẻ mặt đau khổ tuyên bố, xe khách ngừng chạy.
CHƯƠNG 3 - RỜI KHỎI XE KHÁCH
Trước mắt, điều đầu tiên mà Diệp Tưởng nghĩ đến chính là mau chóng rời khỏi khu vực sắp phát sinh tình tiết phim. Đương nhiên, hắn cũng không trông cậy vào việc có thể trốn quá xa vì thù lao của hắn cũng chỉ có hai trăm vé chuộc cái chết mà thôi.

Nếu muốn hoàn toàn rời khỏi khu vực phát sinh tình tiết, vé chuộc cái chết cần phải bỏ ra chỉ sợ hắn không đủ khả năng chi trả. Mà nếu chi trả không được vé chuộc cái chết, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là chết!

Cho nên, hắn tính toán, đến thời điểm xem cụ thể tiêu chuẩn khấu trừ vé chuộc cái chết ra sao, để tính toán mình có thể rời xa bao nhiêu. Đương nhiên hắn không có khả năng một mình trốn thoát, nên hắn bắt buộc phải tìm kiếm vài người cùng hắn cùng nhau trốn đi, bằng không một mình bỏ trốn, ngẫm ra cực kỳ đáng sợ. Trong rất nhiều bộ phim kinh dị, nhân vật đều ra khi tách khỏi nhóm mới bị giết chết.

Hắn quan sát vẻ mặt của tất cả các hành khách trong xe để phán đoán xem ai là diễn viên mới, ai là diễn viên lâu năm. Tuy rằng trước mắt hắn tính toán tới khả năng rời xa xe khách, nhưng hắn dù sao cũng là diễn viên mới, còn phải tham khảo xem các diễn viên lâu năm sẽ làm như thế nào. Kinh nghiệm của bọn họ nhiều hơn hắn, số lượng vé chuộc cái chết của bọn họ cũng nhiều hơn, hẳn là khả năng thay đổi kịch bản của họ càng lớn hơn. Nếu có khả năng, tốt nhất nên gia nhập đội ngũ do các diễn viên lâu năm dẫn đầu.

Còn phải nhắc tới một điều, đó là với loại phim kinh dị chân thực này, không cần suy xét đến cái gọi là « hiệu ứng nhân vật chính », bởi vì nhân vật chính căn bản cũng không phải là tuyệt đối. Diễn viên sắm vai nhân vật chính cũng có khả năng do kịch bản thay đổi mà chết đầu tiên. Cho nên, hy vọng đi theo nhân vật chính có thể tránh khỏi tai nạn hiển nhiên điều không thể.

"Vì sao lại dừng xe vậy!"

"Chúng ta vẫn còn đang ở núi mà!"

"Tôi muốn trách cứ công ty du lịch của các anh! Xe gì đâu mà chưa gì đã hỏng!"

Bên trong xe khách các diễn viên bàn tán xôn xao, trong đó có thể thấy có không ít giọng Tứ Xuyên, Thiểm Tây vân vân. Xem ra công ty điện ảnh thật sự ngẫu nhiên bắt người từ khắp nơi trong cả nước. Mọi người chắc hẳn đều nhặt được 1 tờ rơi, sau đó liền bị lôi vào trong thế giới phim kinh dị chân thực.

Lúc này, nhân vật chính La Hạo Sinh cũng là nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn Diệp Tưởng và Trương Niệm Chu rồi nói:"Hạ Vân, Niệm Chu, các cậu có ai mang theo bản đồ du lịch không?"

"À." Lúc này Trương Niệm Chu lúc này có vẻ như cuối cùng cũng đã hoàn hồn. Hắn bắt đầu nói lời thoại cho sẵn, nhưng mà giọng nói của hắn vẫn có vẻ sợ hãi. Hắn từ từ đọc câu thoại, chỉ sợ đọc sai câu thoại"Có, tớ có đem theo."

Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng hắn gần như sau khi đọc một từ phải tạm nghỉ một lúc mới đọc được từ khác. Lúc này, mặt hắn đỏ gay, mồ hôi tuôn ra như suối, hai chân không ngừng run rẩy, đồng tử không ngừng co rút lại. Diệp Tưởng càng khẳng định y là 1 diễn viên mới.

Sau khi nhận lấy bản đồ, nhân vật chính La Hạo Sinh nhìn một lúc rồi thở dài nói:"Từ đây muốn xuống núi phải đi qua một đoạn đường núi rất dài, hơn nữa trời đã về khuya, nơi này lại hoang vắng, gần như không sẽ có chiếc xe nào đi ngang qua."

Lúc này, diễn viên sắm vai lái xe đã xuống xe. Thẳng thắn mà nói, Diệp Tưởng rất bội phục người đóng vai tài xế. Y kiểu gì cũng sẽ phải chết, thậm chí trong kịch bản cũng không viết rõ y chết thế nào, nhưng mà y mặt không đổi sắc, một bên dựa theo lời kịch trao đổi với các diễn viên khác, sau đó xuống xe đi kiểm tra tình hình của xe. Mà diễn viên sắm vai nữ hướng dẫn du lịch cũng không kém, vừa không ngừng an ủi đại gia, vừa nói rõ tình hình hiện tại.

Một hồi lâu, tiếng ồn ào mới dần dần thấp xuống.

Diệp Tưởng hít một hơi thật sâu, trong lòng có tính toán. Mới chỉ quan sát một lát thì ý tưởng kiếm Trương Niệm Chu làm bạn đồng hành đã hoàn toàn bị loại bỏ. Nhìn bộ dáng của hắn, coi như nếu tính rủ hắn cùng bỏ trốn, chỉ sợ còn chưa nhìn thấy quỷ thì hắn đã sợ tới nhũn như con chi chi, căn bản không giúp được gì mình.

Mà trong hai người Đỗ Nham và Giang Ấu Lâm, nhìn vẻ mặt của Đỗ Nham lúc này không có chút huyết sắc. Hắn đang không ngừng nhìn ngó xung quanh khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hiển nhiên hắn đang tính toán con đường bỏ trốn.

"Hạ Vân!" Trương Niệm Chu bỗng nhiên cầm chặt tay của Diệp Tưởng, hắn nói một câu không có trong kịch bản : "Bọn mình...... Bọn mình xuống núi đi! Được không? Chúng mình nên đi đi thôi! Còn nữa, Hạo Sinh, cậu cũng cùng bọn mình xuống núi nhé!"

La Hạo Sinh lại khoát tay, ngay cả một câu cũng không nói. Chắc hắn cũng không muốn nói ra những lời không có trong kịch bản. Mà La Tuyết Nghiên cũng như vậy, cô nàng cũng khoát tay, tỏ ý không muốn đi.

Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Trương Niệm Chu, trong lòng Diệp Tưởng cũng có vài phần trắc ẩn. Dù sao mọi người cũng giống như nhau, nhìn bộ dạng này của hắn, bản thân cũng không đành lòng. Diệp Tưởng đành phải nói:"Được rồi...... Vậy thì, chúng ta cùng nhau xuống núi thôi."

Vừa nói xong câu này, số lượng vé chuộc cái chết hiện ra trong đầu lập tức bắt đầu bị khấu trừ. Ban đầu là 200 tấm, hiện tại biến thành 197 tấm. Bởi vì đây là lời kịch quan trọng, nên vừa nói ra ngay lập tức hắn bị trừ đi 3 tấm vé chuộc cái chết. Điều này làm cho Diệp Tưởng có vài phần hối hận, nếu chỉ gật đầu chắc sẽ bị trừ đi ít hơn chứ?

"Tớ, tớ, tớ cũng đi cùng các cậu xuống núi!" Lúc này, Đỗ Nham cũng đi tới. Hắn cầm tay Trương Niệm Chu và Diệp Tưởng, nước mắt ràn rụa nói:"Chúng mình, chúng mình đi mau đi! Đi mau đi!"

Bộ dạng này của hắn, hoàn toàn có thể khẳng định hắn rất nóng lòng muốn bỏ trốn. Rất hiển nhiên, nếu như không phải vẫn chưa có bạn đồng hành, hắn chắc đã sớm chạy khỏi xe.

Mà La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên, cùng với Giang Ấu Lâm ba người, ngay cả một câu cũng không nói, tựa như ba người hoàn toàn mặc kệ đám người Diệp Tưởng.

Chỉ thấy bọn họ vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng sắc mặt vẫn có vẻ nghiêm trọng, nhưng bọn họ không hề có ý định rời khỏi xe khách. Điều này khiến cho Diệp Tưởng ngẩn người một lúc, không lẽ không rời khỏi xe khách mới là đối sách tốt nhất? Nhưng hắn lập tức nghĩ đến những người này đều là diễn viên lâu năm, kinh nghiệm phong phú, có lẽ biết một số bí quyết cầu sinh, mà bọn họ đều là người mới, cũng không thể chỉ biết ngồi đây chờ chết!

"Mọi người!" Diệp Tưởng cao giọng nói:"Có ai muốn cùng chúng tôi xuống núi không? Mọi người cùng đi, trong đường cũng có bạn a! Mọi người thấy sao?"

Trong lòng Diệp Tưởng lúc này cũng nóng như bị lửa đốt, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía tài xế, không biết ý y như thế nào?

"Được rồi, chúng tôi đi theo cậu."

Lúc này, phía sau xe có mấy người đứng lên. Trong đó có một đại hán rõ ràng có giọng Tứ Xuyên. Y vác trong vai một bao bố lớn, nói:"Đi! Vậy thì xuống núi thôi!"

Diệp Tưởng nhìn lại, diễn viên đứng dậy tổng cộng có bốn người. Bốn người này đều là diễn viên phụ, cho nên hắn ngay cả tên nhân vật của bọn họ cũng không biết.

Bốn người này lần lượt là vị Tứ Xuyên đại hán, một đôi nam nữ có vẻ như là 1 cặp vợ chồng, cùng với một cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Diệp Tưởng đối với họ cũng rất thông cảm. Diễn viên phụ trong cơ bản cũng không có nhiều lời kịch cũng như đất diễn, làm không tốt chỉ sợ cuối cùng chết cả đám. Những người ở lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, giống như muốn nói gì nhưng lại thôi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Diệp Tưởng đương nhiên không bị ràng buộc phải mang theo hành lý, vì dù sao đám người La Hạo Sinh hoàn toàn có thể mang chúng tới nhà khách phía dưới chân núi. Mà hắn, Trương Niệm Chu, Đỗ Nham, cùng với 4 diễn viên phụ nữa cùng nhau xuống xe.

Thật ra nếu căn cứ theo kịch bản, lái xe tử vong vào lúc nửa đêm, từ giờ đến lúc đó vẫn còn quá sớm, nhưng sớm một chút rời đi cũng tốt, không ai muốn ngồi trong xe khách đợi quỷ đến phá. Bảy người sau khi xuống xe đều vội vã rời đi.

Ngay lúc bước chân xuống xe, vé chuộc cái chết lại một lần nữa giảm xuống. Hiện tại, chỉ còn lại 177! Nói cách khác, xuống xe rời đi đồng nghĩa với việc bị trừ đi 20 tấm vé chuộc cái chết! Diệp Tưởng biết, hắn càng rời xa xe khách này, số vé chuộc cái chết bị trừ chỉ sợ sẽ tăng chóng mặt chẳng khác gì đồng hồ tính phí trong xe taxi. Cho nên, không thể rời đi quá xa.

Một khi đã như vậy, đi về phía nào chỉ sợ cũng không có gì khác biệt. Những người khác có vẻ cũng phát hiện số lượng vé chuộc cái chết của bản thân bị giảm xuống vì thế bước chân trở nên chậm rãi hơn, không ai dám đi quá nhanh.

Lúc này, mọi người đều yên lặng không nói, vì dù sao vé chuộc cái chết rất quý giá. Không ai biết nói một câu lời thoại thừa có bị trừ vé chuộc cái chết hay không, đương nhiên ai nấy cũng đều tiếc chữ như vàng. Đây không còn là so sánh ẩn dụ, mà thật sự là như vậy. Diệp Tưởng quan sát những người xung quanh, vị đại hán người Tứ Xuyên coi như vẫn còn giữ được bình tĩnh, chứ còn đôi vợ chồng son kia, người chồng ôm chặt người vợ, người hắn có vẻ cũng đang run rẩy dữ dội. Anh bạn thanh niên đội mũ lưỡi trai không ngừng kéo sụp vành mũ xuống che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt hắn tương đối nhợt nhạt.

Ngọn núi này tương đối hoang vắng, xung quanh không một bóng người, khắp nơi là cành cây khô. Đám người ngoặt trái ngoặt phải,cũng không biết đi được bao lâu, xe khách đã ở tít đằng sau, mà Diệp Tưởng cuối cùng cũng dừng chân.

Lúc này, vé chuộc cái chết đã giảm xuống chỉ còn 147! Không thể tiếp tục đi vì dù sao sau đó không biết còn có chuyện gì diễn ra nên phải tiết kiệm một chút. Đương nhiên, nếu có thể trong quá trình triển khai của kịch bản, làm ra những hành động qua mặt nhân vật chính, thí dụ như thay nhân vật chính tìm ra phương pháp cầu sinh vân vân, khi đó ngược lại có thể gia tăng vé chuộc cái chết. Nhưng trước mắt, vé chuộc cái chết cần phải bảo lưu, bằng không đến thời điểm kết thúc phim, hậu quả thiết nghĩ khó mà hình dung.

"Dừng lại đi." Diệp Tưởng mở miệng nói.

Sáu người khác cũng gật đầu, xem ra số lượng vé chuộc cái chết mà bọn họ bị trừ cũng không ít. Diệp Tưởng nghĩ rằng, mấy diễn viên phụ chỉ sợ được trả không tới 100 tấm vé chuộc cái chết, nếu cứ như vậy bị trừ mãi cũng không phải ý hay.

Trong mặt đất ngay cả tảng đá cũng không có. Vị đại hán người Tứ Xuyên từ trong bao lấy ra mấy tờ báo báo cũ, sau đó đem trải ra đất, để mọi người cùng nhau ngồi xuống.

Ngồi trong tờ báo cũ, Diệp Tưởng cúi đầu nhìn nội dung. Tờ báo được xuất bản năm 2013, thời gian hoàn toàn trùng khớp với thời gian ở thế giới thực. Đương nhiên, căn cứ theo tin tức trong đầu, thế giới trong phim kinh dị tuyệt đối không phải là thế giới thực, điểm này có thể khẳng định. Nhìn tin tức trong trang báo, trong đó có không ít tin tức thời sự nóng hổi, xem ra cũng giống như trong thế giới thực. Đó là một thế giới song song với thế giới thực, nhưng bọn họ chỉ là những người khách qua đường trong thế giới này mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải. Đưa mắt nhìn quanh, xung quanh là những ngọn núi chen nhau san sát, chắc hẳn là một dãy núi nào đó thuộc Trung Quốc. Mà đến nửa đêm, xe khách kia sẽ bị quỷ tới phá. Khi đó màn 1 kết thúc, kịch bản những màn sau thế nào còn chưa biết.

Nhưng theo Diệp Tưởng phỏng đoán, chắc đã có người chết. Kịch bản chắc hẳn sẽ thiết lập là mọi người sẽ phân tán chạy khỏi xe khách. Chỉ là, khi bỏ trốn, có chuyện gì phát sinh hay không cũng rất khó nói.

Trong lòng Diệp Tưởng lúc này thực bất an, hắn không biết trốn đi ra có phải là sự lựa chọn chính xác hay không. Mặc dù có bảy người, nhưng nếu thật sự tới thời điểm quỷ hồn xuất hiện, không biết có tác dụng gì không? Thẳng thắn mà nói, hắn là người theo thuyết vô thần, căn bản không tin quỷ, bình thường là người ban đêm đi đường ban đêm cũng sợ sệt, lúc xem phim kinh dị mặt không đổi sắc. Nhưng bây giờ, khi bản thân hắn bị lôi vào một bộ phim kinh dị chân chính, hắn khó lòng giữ được bình tĩnh.

"Việc này......" Bỗng nhiên, vị đại hán Tứ Xuyên mở miệng hỏi : "Chúng ta...... chẳng lẽ cứ ngồi đây đợi sao?"
-------------------------------------------- Hết chương 2 + 3 ---------------------------------------------
mong ae ủng hộ để viết tiếp chương 4
 

em họ faker

Ma Tập Sự
23/5/17
6
0
21
chương 4
CHƯƠNG 4 - KẾ HOẠCH VÀ BIẾN CỐ
Dưới ánh trăng đêm, mọi thứ đều vô cùng yên ắng. Nhưng ai nấy cũng đều hô hấp một cách nặng nề, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Lúc ấy, vị đại hán người Tứ Xuyên vỗ vỗ vai Diệp Tưởng nói:" Người anh em, dù có chuyện gì xảy ra, có các cậu làm bạn là đủ rồi."

Diệp Tưởng hiểu ý y muốn nói gì. Kế tiếp hắn bắt đầu tính toán nên làm như thế nào.

Mấy người này, có lẽ có người là diễn viên lâu năm, hoặc có lẽ tất cả đều là người mới. Dù có thế nào, tin tức trước mắt thật quá ít. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Với Diệp Tưởng mà nói, hắn suy nghĩ tới chuyện đầu tiên tự nhiên là làm sao để giữu mạng, tiếp đến mới là chuyện giữ được mạng rồi, liệu có cách nào kiếm thêm được vé chuộc cái chết hay không.

Trước mắt, hắn rất bình tĩnh tìm hiểu những tin tức trong đầu. Cái gọi là "Rạp chiếu phim địa ngục" nhất định là một thứ nằm ngoài tưởng tượng của hắn, có dùng kiến thức khoa học hiện đại cũng không thể lí giải được. Lực lượng nguyền rủa đáng sợ như thế, có thể dễ dàng kéo người tới một thế giới khác để quay một bộ phim kinh dị, như vậy thì mục đích của việc này là gì? Dù có thế nào, hắn cũng cho là đơn giản hành hạ những diễn viên.Vì nếu đơn giản chỉ muốn hành hạ đám diễn viên đến chết, đơn cử trước đó chỉ cần để hắn đầu lìa khỏi xác là đủ, cũng không cần phải ép hắn đi đóng bộ phim kinh dị làm gì.

Như vậy, nếu tiếp tục phân tích, có thể giải thích rằng cái gọi là « Rạp chiếu phim địa ngục », thực sự muốn bọn họ tham gia đóng một bộ phim kinh dị, chứ không phải muốn lôi bọn họ tới một nơi khủng bố rồi tra tấn bọn họ đến chết.

Nếu không xuất hiện loại phim kinh dị khó hiểu như « The Grudge », vậy chắc chắn tồn tại cơ hội cầu sinh. Mà nếu như có phim kinh dị được quay, tự nhiên cần có người xem, vậy khán giả của « Rạp chiếu phim địa ngục » này là ai? Điểm này thật khó hiểu.

Nhưng nếu đã có khán giả, tất nhiên muốn đám diễn viên phải giãy rụa để cầu sinh. Bằng không, cũng không xuất hiện quy tắc về vé chuộc cái chết.

Cho nên, phim kinh dị nhất định phải bảo lưu một con đường sống. Bước đầu tiên trong kế hoạch của Diệp Tưởng là rời khỏi xe khách, nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc bản thân được an toàn. Trong phim kinh dị, người bị quỷ hồn quấn thân, cho dù trốn tới đâu, cũng khó có khả năng sống sót. Rời đi chỉ một khoảng cách, có thể giữ mạng được hay không cũng xác định khó nói. Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Sau đó...... chính là vấn đề mà hắn đang nghĩ đến, đó là không biết có thể kiếm được thêm vé chuộc cái chết hay không. Trong một bộ phim kinh dị, vé chuộc cái chết có quan hệ tới việc có thể thoát khỏi ràng buộc đề ra của kịch bản, cùng với việc sau này có thể trở về hiện thực thế giới được hay không. Nếu không giao đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết, nhất định phải vĩnh viễn tham gia đóng phim kinh dị, cứ thế cứ thế mãi. Mà cái gọi là phim kinh dị, cũng tuyệt đối không phải loại phim khoa học viễn tưởng có thể dựa vào súng máy đạn pháo giết chết đám quái vật giống như sơ-ri phim « Alien » hay « Resident Evil », cũng sẽ không xuất hiện thể loại phim kinh dị đẫm máu chỉ có người đóng vai sát thủ mà không có quỷ hồn giống như « Friday the 13th » ( Thứ 6 ngày 13) hay sơ-ri phim « Saw ». Hơn nữa, cũng không thể phục chế loại phim mọi người trong hiện thực thế giới đều nắm rõ kịch bản như « The Grudge » hay « The Ring ». Nếu cứ mãi mãi như vậy, một người bình thường làm sao có thể chỉ dựa vào vận may mà liên tiếp sống sót? Bởi vậy, làm sao tích góp đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết để rời khỏi thế giới phim kinh dị tự nhiên trở thành vô cùng quan trọng.

Trước mắt, trong tin tức thu được, làm sao có thể kiếm được thêm vé chuộc cái chết được miêu tả tương đối mơ hồ. Tuy vậy, Diệp Tưởng đại khái có thể kết luận, đó chính là thời gian sống càng lâu, vé chuộc cái chết tất nhiên sẽ gia tăng. Vé chuộc cái chết có vẻ phụ thuộc rất nhiều vào vai diễn của nhân vật ; nhân vật chính bởi vì chết sau cùng, tự nhiên thù lao vé chuộc cái chết nhận được là cao nhất. Đương nhiên, cụ thể thế nào còn rất khó phán đoán. Cho nên, sống sót thời gian càng dài, vé chuộc cái chết gia tăng càng nhiều hẳn là sẽ không sai. Như vậy...... nếu cứu sống nhân vật do kịch bản an bài phải chết thì sao? Nếu cứu sống người kia, liệu có thể kiếm thêm được nhiều vé chuộc cái chết hay không?

Việc này Diệp Tưởng chỉ có thể tự mình suy nghĩ, không thể cùng người khác thảo luận.

Không thể cùng người khác thảo luận những vấn đề có liên quan đến « Rạp chiếu phim địa ngục » trong phim kinh dị, bắt buộc phải toàn tâm toàn ý hoà nhập vào vai diễn, đây là quy tắc số một. Thẳng thắn mà nói, chỉ riêng điểm này, hành vi của Diệp Tưởng hoàn toàn không bình thường. Thân là Hạ Vân, hắn chỉ là sau khi xe khách gặp trục trặc không thể hoạt động mới nghĩ đến chuyện xuống núi. Mà đi được một đoạn tự nhiên lại muốn nghỉ chân, tự nhiên là có vẻ không hợp logic cho lắm. Nhưng, Diệp Tưởng cũng không còn cách nào khác, nếu cứ cắm đầu đi tiếp, số lượng vé chuộc cái chết bị trừ sẽ còn tăng kinh khủng hơn.

Bước tiếp theo, nên làm gì tiếp đây?

"Chúng ta, không tiếp tục đi nữa sao?" Vị đại hán người Tứ Xuyên bỗng nhiên nói:"Nghỉ ngơi thời gian cũng đủ rồi chứ?"

Diệp Tưởng nghĩ rằng nếu không thì phải làm sao, vé chuộc cái chết của ông anh trừ còn chưa đủ sao? Nhưng cứ ngồi như vậy quả không phải cách, vừa rồi cũng chưa đi được bao xa, nhiều lắm chỉ được 1 cây số là cùng, nếu nhìn nhận dưới góc độ của 1 người trưởng thành, căn bản chưa cần nghỉ ngơi. Căn cứ theo tin tức trong đầu, một khi chạm đến điểm mấu chốt nào đó của kịch bản,sẽ tự động phát sinh ng. Nhưng điểm mấu chốt cụ thể là gì, lại không có một tiêu chuẩn rõ ràng. Chỉ có thể khẳng định một điều, diễn viên cho dù dùng vé chuộc cái chết để đổi lấy việc thay đổi, cũng cần phải dựa trong tính cách nhân vật để hợp lý hoá hành vi. Bạn nếu đóng vai một người thất học, thì không thể biết chữ; bạn nếu diễn một người tính cách phóng khoáng, thì không thể cả ngày im lặng ít nói được.

Mà nếu cứ tiếp tục ngồi yên không làm gì, có khả năng hoàn toàn không hợp logic với tính cách và kiểu người do mình diễn vai.

Diệp Tưởng dù sao cũng là người bình thường, trong hoàn cảnh trung như vậy có thể tỉnh táo lại đã thực không dễ dàng, muốn hắn tính toán mọi chuyện, quả thực là làm khó hắn. Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là phải rời xa xe khách, những điều khác hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều. Trong thực tế vé chuộc cái chết bị trừ nhiều như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.

Diệp Tưởng thậm chí suy nghĩ, có phải hắn đã rời khỏi xe khách quá sớm hay không? Nửa đêm là lúc tài xế là người chết đầu tiên, còn chưa tới lúc đó thì chưa có ai mất mạng cả. Hắn kỳ thật có thể tuỳ cơ ứng biến, có lẽ có thể tìm được đầu mối mới. Tuy vậy bây giờ có hối hận cũng không còn kịp, vé chuộc cái chết trừ cũng đã trừ rồi, hiện tại quay trở về, chẳng phải là thực oan uổng?

"Lại...... Lại ngồi một lúc nữa vậy." Diệp Tưởng chỉ có thể cười làm lành nói.

Kế tiếp hắn phát hiện, tuy rằng câu thoại này không nằm trong kịch bản, nhưng khi nói ra cũng không bị trừ giảm vé chuộc cái chết. Đại khái là vì bản thân hắn có lẽ đã làm ra hành vi thay đổi kịch bản nên vài câu lời thoại đã không còn quá quan trọng nên không trừ cũng không sao.

Một khi đã như vậy, ngồi trao đổi với mọi người có lẽ cũng tốt. Bằng không muộn thêm một lúc nữa, chỉ sợ mọi người đều sợ hãi chả ai muốn nói nữa.

"Có lẽ vì chúng ta ngồi quá lâu trong xe khách, nên đi một lúc cảm thấy có chút không quen." Diệp Tưởng tận lực kiếm lý do hợp thức hoá việc bọn họ dừng chân quá lâu tại một chỗ, để tránh chạm đến điểm mấu chốt của kịch bản, dù rằng việc này ngay cả hắn cũng cảm thấy phi thường miễn cưỡng.

Tiếp đến, hắn nhìn về phía Trương Niệm Chu rồi cầm tay y nói:"Đừng quá lo lắng, mọi người chúng ta ở cùng nhau, không khó khăn nào chúng ta không thể vượt qua."

Những lời này cũng là lời động viên cho Trương Niệm Chu. Việc đã đến nước này, không có cách nào trốn tránh, mọi người chỉ còn cách đoàn kết một lòng, mới có thể vượt qua khó khăn. Đối hắn mà nói, muốn tiếp tục sống, những người này tự nhiên đều là bạn đồng hành của hắn, mọi người đều cơ khổ như nhau, tự nhiên cần phải nắm chặt tay nhau, chỉ mong còn sống sót khi bộ phim kinh dị này kết thúc.

Trương Niệm Chu bị hắn nắm tay như vậy, toàn thân y run rẩy không ngừng,cả nửa ngày sau mới lắp bắp được một từ:"Mình...... Mình...... Mình......"

Hắn rõ ràng là bị doạ mất hồn mất vía. Mà so ra, vị đại hán người Tứ Xuyên có vẻ phóng khoáng hơn, tuy rằng nhìn sắc mặt có vẻ thực sự sợ hãi, nhưng là ít nhất diễn xuất vẫn rất tự nhiên.

Mà ở bên cạnh Đỗ Nham hết nhìn sang trái lại ngó sang phải, đồng thời hắn còn móc điện thoại di động muốn gọi cho ai đó, nhưng là có vẻ như không có tín hiệu, loay hoay cả nửa ngày cũng gọi không được.

Đôi vợ chồng son thì rúc vào lòng nhau, phỏng chừng hai người trong hiện thực cũng là cặp tình nhân, nói là vợ chồng cũng là bởi vì hai người đều đeo nhẫn cưới. Tuy vậy, sau khi bước vào thế giới phim kinh dị, trang phục đều có sự thay đổi rất lớn, thí dụ như trước Diệp Tưởng tham gia vào bộ phim, trong người hắn đang mặc trang phục công sở, nhưng vừa tham gia đóng phim, trong người quần áo liền đổi thành tranh phục đi chơi. Ví tiền, di động, chìa khóa vân vân,mọi tư trang trong người tự nhiên không cánh mà bay. Cho nên, hắn đoán cặp nhẫn cưới mà đôi nam nữ đang đeo trong tay phỏng chừng cũng là sau khi tham gia đóng phim mới có.

Về phần người thanh niên đội mũ lưỡi trai, anh ta chỉ cuộn mình ngồi một góc, không nói không rằng.

Phỏng chừng vẫn còn sợ việc bị trừ vé chuộc cái chết do nói những câu không nằm trong kịch bản nên không ai dám nhiều lời.

Nhưng mà đúng lúc này, người vợ trẻ bỗng nhiên lộ ra vẻ thẹn thùng. Nàng ghé miệng vào bên tai người chồng rồi thì thầm to nhỏ, rồi người chồng gật đầu. Sau đó, nàng bắt đầu đứng lên rồi bỏ đi.

"Chị ấy đi đâu vậy?" Diệp Tưởng nôn nóng hỏi, đây là thế giới phim kinh dị, vì sao tự nhiên lại muốn tách nhóm đi một mình chứ?

Người chồng ấp úng đáp:"Vợ tôi...... cô ấy muốn đi ngoài."

Diệp Tưởng bỗng nhiên hiểu ra. Ở đây tất cả đều là đàn ông, một phụ nữ như nàng tự nhiên không tiện đi vệ sinh trước mặt mọi người được.

Bất quá, hắn vẫn nhìn theo bóng người vợ rồi nói:" Chị tốt nhất không nên đi quá xa nhé!"

Sau đó, Diệp Tưởng biết, hắn cần phải nói nhiều một chút, để mọi người lúc này nếu có trao đổi cũng sẽ không bị trừ vé chuộc cái chết, vì thế hắn tiếp tục lên tiếng:"Mọi người nói gì đi chứ, cứ yên lặng như vậy chỉ khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng."

Đại hán người Tứ Xuyên cũng nói:"Ừm, cũng phải. Mọi người cũng cần giới thiệu về bản thân chút chứ? Tôi tên là Trương Đức Khôn."

Diệp Tưởng vội vàng xua tay ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.

Người chồng xoa xoa hai bàn tay,y liếc trái dòm phải, phỏng chừng thấy mọi người đều đang nói chuyện, cho nên cũng an tâm mở lời:"Tôi tên Giang Nghị."

Trương Niệm Chu lúc này xem chừng cũng khôi phục được chút ít dũng khí, nói:"Tôi...... Tôi...... Tôi tên là Trương Niệm Chu."

Trương Niệm Chu tự nhiên không phải tên thật của hắn, mà nhìn hắn khẩn trương như vậy, nói không chừng suýt chút nữa hắn đã quên tên nhân vật của mình là gì.

Kế tiếp Đỗ Nham cũng nói ra danh tự. Còn chưa lên tiếng chỉ còn người thanh niên đội mũ lưỡi trai. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lạnh lùng đáp:"Lưu An." Sau đó không nói thêm một lời nào nữa.

Diệp Tưởng nhẹ nhàng thở ra, may mà mọi người đều nhớ rõ không được nói tên thật của mình tên thật mà phải nói ra tên của nhân vật mình đang đóng vai. Bằng không, sẽ phát sinh ng. Vì thế hắn cũng lên tiếng:"Tôi tên Hạ Vân."

Sau khi giới thiệu tên tuổi, tuy rằng vẫn biết đây không phải là tên thật, nhưng Diệp Tưởng vẫn cảm thấy mọi người đã thân thiết hơn một chút. Sau đó hắn muốn cùng mọi người trò chuyện thêm một lúc, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ đến......

Người vợ sao vẫn còn chưa trở về? Sớm đã nhắc nàng không nên đi quá xa......

Một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong lòng hắn......

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do đi nặng, hoặc có thể là phụ nữ nên tính cách chung quy cũng có chút ngượng ngùng...... hoặc là...... có thể nàng ta vẫn chưa tin đây là thế giới phim kinh dị nên nàng ta định một mình trốn xuống núi cầu cứu?

"Giang tiên sinh," Diệp Tưởng vội vàng hỏi Giang Nghị:" Vợ anh đâu rồi? Sau còn chưa thấy chị ấy quay lại?"

"Điều này......" Hắn có vài phần kinh ngạc, lập tức nhìn về phía vợ hắn lúc rời đi.

"Đi, chúng ta đi kiếm chị ấy!"

Mạng người quan trọng! Diệp Tưởng nhớ lại hình ảnh vô số quỷ ảnh như ẩn như hiện trong tờ rơi quảng bá phim kinh dị « Xe khách khủng bố », trong lòng hắn không rét mà run!
---------------------------------------- Hết chương 4 -----------------------------------
chương 5 sẽ ra trong thời gian sớm nhất có thể mong ae góp ý cho truyện
 

sonvl0312

Ma Tập Sự
3/6/17
1
1
34
cốt truyện chả hay gì hết lại còn tào lao đặt tên nhân vật gì mà nghe như trong truyện kiếm hiệp ấy nội dung thì tạm dc thoy khỏi viết nữa đi bạn chả ai đọc đâu
 

sm9dghgdh

Ma Tập Sự
12/7/17
16
6
36
LAKEVIEW City là khu đô thị đẳng cấp Novaland Quận 2
Hiện đã và đang bàn giao hơn 200 căn.
- Biệt thự song và đơn lập : ä Biệt thự song lập: có 3 kiểu nhà A, B, C
- Diện tích cơ bản: 8m x 20m,10 x22
- Xây dựng: 1 trệt, 2 lầu
+Nhà phố view hồ trực diện
+ Nhà phố thương mại : - Diện tích cơ bản: 5m x 20m
- Xây dựng: 1 trệt, 1 lửng, 3 lầu
+ Nhà kế sân vườn
+ shophoues
Giá nhà phố: 6,8ty -8 tỷ .Cho thuê 25 triệu- 40 triệu
Giá biệt thự :13ty-18ty .Cho thuê 50 triệu- 60 triệu
Tiện ích: khu đô thị hiện đại,Hồ sinh Thái 3,6 ha, hồ bơi tràn,mặt tiền sông Giồng, công viên cây xanh, siêu thị, cà phê, nhà hàng, trường quốc tế, trường mầm non…………
LH :0918.882.622
 

sm9dghgdh

Ma Tập Sự
12/7/17
16
6
36
LAKEVIEW City là khu đô thị đẳng cấp Novaland Quận 2
Hiện đã và đang bàn giao hơn 200 căn.
- Biệt thự song và đơn lập : ä Biệt thự song lập: có 3 kiểu nhà A, B, C
- Diện tích cơ bản: 8m x 20m,10 x22
- Xây dựng: 1 trệt, 2 lầu
+Nhà phố view hồ trực diện
+ Nhà phố thương mại : - Diện tích cơ bản: 5m x 20m
- Xây dựng: 1 trệt, 1 lửng, 3 lầu
+ Nhà kế sân vườn
+ shophoues
Giá nhà phố: 6,8ty -8 tỷ .Cho thuê 25 triệu- 40 triệu
Giá biệt thự :13ty-18ty .Cho thuê 50 triệu- 60 triệu
Tiện ích: khu đô thị hiện đại,Hồ sinh Thái 3,6 ha, hồ bơi tràn,mặt tiền sông Giồng, công viên cây xanh, siêu thị, cà phê, nhà hàng, trường quốc tế, trường mầm non…………
LH :0918.882.622
 

Liên Kết

Top Bottom