Tiểu thuyết: Làm sao để trừ tà? – Tác Giả Mr.Mystery

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Lời nói đầu
Xin chào các độc giả truyenmacothat.net, lần trước sau khi up thành công truyện ngắn: trải nghiệm kinh dị, mình cảm thấy vừa vui và cũng vừa buồn, vui vì các bạn đã đọc nó, khen nó và đặc biệt là có cảm thấy khó hiểu về nó (khó hiểu vì mình là Mr.Mystery mà), nhưng mình cũng hơi buồn vì không ai nói lên những chi tiết quan trọng mà mình đã giấu trong truyện(đây là mấu chốt để hiểu được truyện). Mình viết truyện với tiêu chí là: Ai cũng có thể đọc nhưng không phải ai cũng có thể hiểu, đặc biệt là hiểu hết. Lần này mình sẽ mạn phép viết tiếp 1 tiểu thuyết đầy đủ các chương, cốt truyện hoàn chỉnh và có thể sau tiểu thuyết này sẽ có thêm 1 số ngoại truyện nữa nhưng điều đó sẽ phụ thuộc vào sự ủng hô của các bạn. Mình sẽ viết từng chương một, xong chương nào mình sẽ up chương đấy lên.
Chương 1: Đêm kinh hoàng
Đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được cái đêm định mệnh đó, cái đêm đã rẽ cuộc đời 3 anh em tôi sang 1 trang mới. Buổi đêm hôm đó, bầu trời, cảnh vật tĩnh lặng đến lạ thường, không có bất kì một tiếng động, 1 âm thanh nào xung quanh nhà tôi cả, sự tĩnh lặng đó như báo trước 1 sự việc kinh khủng sắp xảy ra. Trong nhà tôi, mọi thứ diễn ra hoàn toàn bình thường như bao đêm khác, ba mẹ tôi nằm ngủ trên gác ba. 3 anh tôi mỗi người nằm ngủ một phòng trên gác hai, con Khuyển (con chó giữ nhà tôi) nằm thui lui ở ngoài sân phía trước cổng ra vào. Tuy nhiên, đó chỉ là sự yên bình tạm thời trước khi điều kinh khủng xảy đến. Tôi cũng không nhớ rõ nó bắt đầu khi nào, có lẽ lúc đó là quá nửa đêm. Những cơn gió bắt đầu nổi lên phía ngoài trời, mỗi lúc gió càng mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh đến mức muốn thổi bay căn nhà cổ kính của tôi đi vậy. Bầu trời gầm lên những âm thanh nghe thật khiếp đảm, nhưng không phải là trời sắp mưa, mà có lẽ là muốn báo hiệu cho gia đình tôi 1 điều gì đó. Tôi nhớ hôm đó là đêm rằm nhưng không biết cả nhà có để ý không vì bầu trời dường như không trăng, màu tối mịt của bầu trời dần chuyển sang màu đỏ, một màu đỏ tươi như màu làm sáng lên cả 1 vùng trời. Lúc đó tôi vẫn tỉnh nhưng chưa tỉnh hẳn, chỉ đến khi con Khuyển nhà chúng tôi bắt đầu chay quanh sân và sủa inh ỏi, thi thoảng gầm gừ rồi chu lên 1 tiếng nghe thật rung rợn. Tôi chưa bao giờ thấy con Khuyển như vậy, nhưng nếu như vậy thật thì điều chẳng lành chắc chắn đã tới rồi. Chợt tôi nghe thấy những tiếng động mạnh ở trên gác, tiếng động nghe rất vang nhưng không quá lớn, chắc là xuất phát từ tầng 3 nơi ba mẹ tôi đang ngủ, hi vọng là vậy bởi lúc đó tôi chỉ ước nó không xuất phát từ tầng 4, tức là gác thượng của nhà tôi. Tôi nằm trên giường cố lắng nghe xem điều gì đang xảy ra nhưng quả thật lúc đó tai tôi bị ù bởi những tiếng động ngoài cửa sổ và những tiếng động trong nhà trộn lẫn tạo thành 1 bản hòa âm mà tôi không thể quên được. Lúc đó tôi chỉ khoảng 9 tuổi, tôi vẫn là trẻ con mà, nghe vậy thì sợ lắm nhưng mà tính tò mò khiến tôi muốn chạy lên xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng chết rồi, hình như tôi đang bị bóng đè. Chợt tôi nghe thấy tiếng ai gọi tôi: Lâm ơi, Lâm, dậy đi nào, dậy đi. Đó là tiếng của anh Hải, anh ruột của tôi mà, tiếng gọi đó dường như đã cởi trói cho tôi, tôi nhìn ra cửa. Đó là anh Hải, anh đang bế em Linh, em gái của tôi, 2 anh em chạy vào phòng lôi tôi dậy. Anh Hải nói:”Dậy đi em, 3 anh em mình phải đi thôi”. Nhưng xen lẫn đó là tiếng khoc nức nở của Linh:”Ba mẹ ơi”. Rất nhanh chóng 3 anh em tôi chạy ra khỏi nhà, căn nhà của tôi cứ rung lên như có động đất vậy. Lúc chạy ngang qua sân tôi có liếc qua chuồng của con Khuyển nhưng không thấy nó đâu, rõ ràng là nó bị xích mà nên có chạy đi đâu cũng chỉ ở quanh sân thôi. Hay là nó chạy lên gác thượng vơi ba mẹ tôi rồi, chắc là vậy bởi khi nãy bị bóng đè tôi có nghe tiếng chân của nó chạy ngang qua cửa phòng. Nhưng đó đâu phải là điều quan trọng, thật sự thì chuyện quái quỉ gì đang xảy ra trong nhà tôi vậy? Ba mẹ tôi đang làm gì trên gác thượng, sao anh tôi lại cư xử kì lạ như vậy, còn em tôi nữa, sao nó cứ khóc rôi gọi liên hồi ba mẹ tôi vậy? Những dòng suy nghĩ đó của tôi bị cắt ngang bởi tiếng nổ lớn phát ra từ trong nhà tôi, căn nhà có phần tôi tăm của tôi giờ đã sáng rực như 1 ngọn đuốc khổng lồ, ngọn lửa bùng cháy dữ dội đã lan ra khắp nhà, nhưng sao nó lan nhanh vậy? Tôi đứng thờ người ra đó, ngay trước cổng nhà, em gái tôi gào lên dữ dội:”Ba ơi, mẹ ơi, các cô, các chú ơi, hãy cứu lấy ba mẹ con đi”. Vừa khóc nó vừa vươn người như muốn thoát khỏi cánh tay của anh tôi, tôi cũng chẳng biết làm gì cả, chỉ đứng như tương ở đó, hang xóm của tôi ai cũng biết truyện nên họ chỉ đứng lấp ló ngoài cửa, nhiều người thậm chí không dám ra khỏi nhà, càng không dám tới gần nhà tôi, họ có vẻ đang sợ sệt cái gì đó. Một lúc sau thì dì Nga, em gái của mẹ tôi tới, vừa thấy dì, đứa em gái của tôi, đã vung tay anh tôi ra và chạy đến bên dì. “Dì ơi, cứu ba mẹ cháu với, dì ơi”. Tiếng kêu cứu của em gai tôi vang lên trong đêm nghe thật não nề khiến mọi người xung quanh, kể cả tôi cũng sụt sùi theo. Dì tôi cũng chỉ an ủi em tôi vài câu trong tiếng nấc lên:”Dì biết, dì biết, nín đi con rồi dì thương”. Được 1 lúc thì ông ngoại tôi cũng đến, dì tôi nhanh chóng nói với anh Hải:”Hải dẫn 3 anh em con theo ông ngoại về nhà ông, nhanh lên”. Dì tôi lúc đó nhìn thấy ông tôi dù rất xúc động những cũng chỉ nói nhanh:”Ba ơi, ba dẫn 3 đứa về nhà đi nhanh lên, nó sắp đến rồi đấy, ba đi đi ba, chuyện ở đây để con lo”. Ông tôi cũng chỉ đáp lại:”Ừ ba biết rồi con, ba đi đây, con nhớ cẩn thận nhé con”. Rồi nhanh cóng ông đưa 3 anh em tôi lên chiếc taxi đã chờ sẵn ở đầu ngõ và về nhà ông. Lúc đó, xe cứu thương và xe cứu hỏa cũng đã đến nhà tôi. Về đến nhà, ông để chúng tôi ngồi ngoài bàn phòng khách rồi chạy vào phòng. 3 anh em tôi vẫn đang khóc, đứa em gái tôi đã khóc đến nghẹn cả tiếng. Anh tôi thấy vậy mới ôm em tôi vào lòng, im lặng xoa đầu và an ủi em tôi gì đó, chắc anh tôi nói nhỏ quá vả lại tôi cũng không để ý nên không nghe thấy anh tôi nói gì. Ông tôi nhanh chóng ra khỏi phòng, đưa cho anh em tôi 3 chiếc vòng cổ, rồi nói:” 3 đứa, nhanh, đeo chếc vòng này vào cho ông, nhanh lên”. Hình như có chuyện rồi, những tiếng động lạ đang vang lên phía ngoài khu nhà tập thể của ông, chiếc chuông gió ngoài cửa nahf ông bắt đầu rung lên, mỗi lũ một nhanh, mà sao tiếng này nghe quen quá, thôi chết rồi, đây là tiếng mà nãy đã vang lên ngoài nhà tôi mà. Nhưng khi 3 anh em tôi, đeo 3 chiếc vòng vào thì tiếng động bắt đầu ngưng lại, sau 1 lúc thì không còn tiếng gì nữa, mọi thứ lại trở về vẻ yên bình của nó. Ông tôi vào phòng thờ 1 lúc, hình như ông khấn vái gì đó, mà tôi nghe thấy tiếng ông khóc trong phòng nữa, tiếng khóc của người già nghe kì thật. Được 1 lúc thì ông ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe và nói với 3 anh em tôi:”3 anh em con nhớ này, từ giờ trở đi dù có làm gì thì cũng không được bỏ cái vòng ra nghe chưa?”. 3 anh em tôi vừa nấc lên vừa đáp” Vâng ạ”. Sau đó ông nói với anh tôi:”Hải ơi, cháu dẫn 3 anh em vào phòng ngủ, ông ra ngoài có chút việc, sáng mai ông về, nhớ đừng có nghe ai gọi cửa từ giờ đến sáng, 3 anh em ở yên trong phòng ngủ đi, cấm được ra khỏi nhà đấy.”. Xong xuôi ông ra khỏi nhà để lại 3 anh em tôi trong tình trạng hoảng loạn. sau 1 lúc thì 3 anh em tôi cũng thiếp đi tới sáng, có lẽ vì đã trải qua 1 đêm quá dài.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 2: Phút chia ly
Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, nhanh đến mức có thể làm cho người ta phát điên phát dại chỉ sau 1 đêm. Ba mẹ tôi đã về với cõi vĩnh hằng, để lại 3 anh em tôi trở thành 3 đứa trẻ mồ côi, gia đình tôi đã tan vỡ nhanh chóng như thế đấy. Bên cảnh sát, pháp y đã điều tra và đưa đến kết luận: 2 anh chị Nhật và Hằng là vợ chồng đã chung sống lâu năm với nhau, trong 1 lần cãi vã có xảy ra xô xát, anh Nhật định lấy bật lửa ra châm điếu thuốc nhưng đã bị chị Hằng lấy tay gạt bật lửa ra, bật lửa rơi vào rèm cửa sổ gây ra cháy nhà, do ngọn lửa lan nhanh nên 2 anh chị đã không kịp thoát thân, bị chết cháy trong nhà. Thật là vô dụng, tắc trách, đường đường là những điều tra viên chuyên nghiệp mà họ lại thể hiện 1 sự nghiệp dư không thể chấp nhận được như thế. Họ điều tra rất nhanh, thậm chí còn không thèm thẩm vấn 3 anh em tôi rồi đi đến kết luận rất nhanh, và thế là vụ việc kết thúc. Nếu lúc đó tôi có gặp họ thì tôi sẽ lên giọng và quát vào mặt họ những điều thậm tệ dù đó là lời của đứa trẻ mới lên 10. Ba mẹ tôi rất hiếm khi bất hòa, cũng rất hiếm khi cãi nhau, lại càng không bao giờ xảy ra xô xát. Sao họ lại đối xử bất công với ba mẹ tôi vậy? Mà có lẽ là họ đang sợ 1 điều gì đó chăng? Có lẽ họ sợ không dám tin vào sự thật huyền bí mà phải dung những bằng chứng khoa học giả dối để che đi nỗi sợ hãi của họ? Tôi quay sang nói với ông và dì tôi sau khi nghe họ nói:” Ông ơi, dì ơi, họ làm vậy là sai rồi, là không công bằng với ba mẹ con”. Cái Linh nó cũng hùa theo tôi trong tiếng nấc nghẹn ngào:”Đúng rồi đấy ạ, mọi người phải trả lại công bằng cho ba mẹ con”. Ông tôi và dì tôi nghe vậy cũng chần chừ, do dự, không nói nên lời. Dường như 2 người họ đang dấu điều gì đó khỏi chúng tôi, ông tôi sau 1 lúc mới lên tiếng:” Thôi các cháu à, người ta cũng đã làm hết sức của mình rồi, 3 cháu bây giờ còn nhỏ, đừng để tâm đến chuyện này kẻo ảnh hưởng đến tương lai sau này, đặc biệt là Lâm, nghe chưa?”. Rõ ràng là ông đang dấu diếm điều gì đó mà. Chưa để 3 anh em tôi suy nghĩ gì, ông đã tiếp lời:”3 cháu nghe này, mai là đám tang của ba mẹ cháu, sau đám tang, thằng Lâm theo bác Sĩ vào miền Nam, con Linh theo dì Nga về bên Mỹ ở cùng dì, còn thằng Hải ở lại với ông, 3 đứa nghe rõ chưa?”. Câu nói của ông đã dáng thêm 1 đòn nữa vào trái tim 3 anh em tôi. Chúng tôi vừa mất ba mẹ, trở thành trẻ mồ côi, giờ đây 3 anh em tôi sẽ phải xa nhau, mỗi người một nơi, gia đình tôi có lẽ đã tan nát thật rồi. Buổi đám tang hôm đó thật buồn, ông trời cũng bày tỏ nỗi xót thương của mình bằng 1 tiết trời âm u, những cơn gió cuối thu thổi nhẹ làm lay động những chiếc lá là dần dần lài khỏi cành, thi thoảng là những hạt mưa lất phất, rồi chợt đổ sang trận mưa rào khi bắt đầu hỏa tang. Cơn mưa thật to, nhưng tiếng khóc của mọi người dự đám tang còn to hơn, em tôi mấy ngày nay không dám khóc to bởi có lẽ nó muốn để dành cho ngày hôm nay, tiếng khóc, tiếng gào thiết liên hồi trong tiếng nấc nghẹn ngào của 1 đứa trẻ mới lên 6 đến bây giờ vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi:”Ba ơi, mẹ ơi, sao ba mẹ lại bỏ con đi như vậy, cho con đi với ba mẹ ơi”. Bất cứ ai, dù có cứng rắn đến đâu thì khi nghe vậy cũng phải sụt sùi, rơm rớm nước mắt theo. Trong phòng, những tiếng nói chuyện thì thầm của mọi người thể hiện sự tiếc thương vô hạn cho ba mẹ tôi – 2 người mà có lẽ trong lòng nhiều người là 2 ân nhân cứu mạng họ:”Anh ơi em buồn quá, 2 người họ vất vả cả 1 đời làm phép trừ tà, đã cứu mạng không biết là bao nhiêu người, vậy mà giờ đây ông trời không có mắt lại đối xử bất công như vậy với người tốt cơ chứ”. Vài người cũng tiếp lời:”Đúng đấy chị ạ, nếu không có họ thì chị em mình đã không sống được đến ngày hôm nay. Cuộc đời đúng thật là biết ngược đãi người tốt”. 1 bà cụ nghe vậy cũng băn khoăn:”Thôi các cô đừng ở đây than vãn có giả quyết đước việc gì đâu, người chết cũng đã chết rồi, tôi khuyên các cô liệu liệu mà tìm thầy giỏi về đi, không kẻo gặp chuyện chẳng lành đấy”. Nói xong bà cũng chậm rãi bước đi, được 1 lúc bà đưng khựng lại, đưa tay ra bấm rồi lẩm nhẩm điều gì đó, rồi bà ngưởng cổ lên trời nói to như muốn thông báo điều gì đó:”Chết rồi, chết thật rồi, đại họa, đại họa”. Rồi bà ngoảnh bước đi ra ngoài để lại trong tâm trí mọi người 1 sự ngờ vưc, băn khoăn. Lo sợ. Mọi người trong gia đình tôi ngoài tôi ra cũng chẳng ai them để ý đến bà, bởi họ đâu còn tâm trí mà nghe ngóng, chú ý đến ai cơ chứ. Sau buổi tang lễ, dì Nga dắt 3 anh em tôi ra 1 góc rồi dặn dò:”Lát nữa xong việc, anh Hải đi với ông về nhà, còn anh Lâm theo bác Sĩ ra xe để về nhà bác ở, còn em Linh đi với dì, từ nay 3 con phải xa nhau 1 thời gian, không có nhiều dịp gặp nhau đâu, thôi, 3 anh em dứng đây 1 lúc dợi mọi người xong xuôi rồi đi”. 3 anh em tôi đứng đó ôm nhau dưới những hạt mưa lất phất, tình anh em của chúng tôi chưa bao giờ mãnh liệt như thế này. Hồi trước ở nhà, 3 anh em tôi cũng ít khi chơi với nhau, có tôi và anh Hải là 2 thằng chuyên đi nghịch ngợm trong xóm, chủ yếu là do anh tôi bày trò ra nghịch, nghĩ lại mà vui lắm, em tôi từ bé lại hay ở 1 mình, ít khi chơi với bạn bè, cũng hay ngồi 1 mình nói chuyện nữa, chắc là giống mẹ tôi, có hôm tôi thấy phòng em tôi sáng đèn, từ ngoài nghe cứ tưởng em tôi mở tiệc sinh nhật gì đó rồi mời bạn bè đến nhưng khi tôi hé mắt nhìn vào phòng thì thật lạ, cả căn phòng có mỗi em tôi, dường như em đang chơi 1 mình, nhưng tại sao chơi 1 mình mà tôi lại nghe được nhiều tiếng nói chuyện, cười đùa như vậy. Tôi toan lên tiếng thì mẹ tôi lấy tôi che miệng tôi lại rồi ra hiệu:”Cứ kệ cho em con nó chơi”, chắc mẹ tôi cũng biết truyện nên không làm gì. Giờ đây, khi 3 anh em tôi mỗi người 1 ngả, sắp phải xa nhau 1 thời gian dài, chúng tôi mới thấy quí những phút giây ngắng ngủi còn lại bên nhau. Em tôi nức nở:”2 anh ơi, em không muốn xa 2 anh đâu”. Tôi đưa mắt nhìn anh Hải rồi ra hiệu, anh Hải nói:”Anh biết, 3 anh em mình bây giờ không còn ba mẹ, mọi người trong nhà bây giờ chia nhau chăm sóc, nuôi nấng 3 anh em mình, 2 anh nhớ này, ba mẹ muốn 3 anh em mình phải sống cho thật tốt, nghe không, anh tin là 3 anh em mình sẽ sớm ngày gặp lại nhau”. Tôi thật bất ngờ, đằng sau 1 đứa con trai chuyên đầu têu những trò nghịch ngợm gây khó chịu trong xóm lại là 1 người anh cả chin chắn như vậy. Mưa vẫn cứ rơi, bầu trời đang tối lại, cảnh vật vẫn cứ tiếp tục cuộc sống của chúng, duy chỉ có 3 anh em tôi đứng đó, hi vọng thời gain sẽ trôi chậm lại, nhưng càng hi vọng bao nhiêu thì chúng tôi lại càng thất vọng bấy nhiêu, thời gian đã hết, đã đến lúc 3 anh em tôi phải xa nhau, mỗi người mỗi ngả, bắt đầu 1 cuộc sống mới,1 cuộc dời mới, 1 con đường mới đầy gian truân, vất vả. Tôi không biết đây có phải ý trời không bởi mọi sự sắp đặt đều dẫn chúng tôi tới 1 cái đích, 1 kết quả mà dù bạn có muốn thay đổi thế nào, đi thế nào thì bạn vẫn sẽ phải tới cái đích đó, vấn đề là nhanh hay chậm thôi.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 3: Cuộc sống mới
Đã được 15 năm kể từ cái ngày định mệnh đó, thời gian – thứ thuốc tinh thần hiệu quả nhất đã thay đổi cuộc sống của 3 anh em tôi. Giờ đây 3 chúng tôi đều đã có cuộc sống của riêng mình, đã tìm được con đường đi mới, để bắt đầu cuộc đời mới của riêng mình. 3 anh em tôi rất hiếm khi gặp nhau, lúc đầu thì vài tháng gặp nhau 1 lần còn bây giờ thì có khi cả năm mới gặp mặt nhau, có lẽ tình anh hem chúng tôi cũng đã phai dần theo năm tháng. Giờ đây tôi đã là 1 cậu sinh viên năm 2 đại học, tuy còn khá mơ hồ về tương lai của mình song tôi vẫn cứ theo đuổi sự nghiệp học hành của mình. Từ khi chuyển vào miền Nam sống với bác Sĩĩ, mọi suy nghĩ, ý nghĩ về thế giới tâm linh của tôi dần dần tan biến, mọi thắc mắc về cái chết của ba mẹ tôi cũng không còn sôi lên như trước nữa, có lẽ là do gia đình bác Sĩ, đặc biệt là bác. Bác là con cả của ông bà ngoại tôi nên từ nhỏ tính gia trưởng, thích gia oai của bác đã lấn đi hết những ý niệm về tâm linh của gia đình. Bác là người sống theo khoa học, cứ hễ ai nhắc đến ma quỷ là bác lại gạt đi, lại cho rằng điều đó là nhảm nhí, là mê tín dị đoan. Bác có 2 người con, người con cả tên Diện, đứa em tên Phu, từ khi vào nhà bác tôi đã mặc nhiên trở thành em út trong nhà. Bác là 1 thầy giáo nên Diện và Phu đã được bác dạy dỗ từ nhỏ, uốn nắn cẩn thận nên 2 người họ đều là những học sinh gương mẫu, là những đứa con ngoan, đặc biệt là Diện và Phu cũng giống bác là chỉ tin vào những điều “khoa học”. Dù sống trong 1 gia đình như vậy nhưng tôi lại là 1 kẻ nghịch ngợm, ăn chơi, lêu lổng theo chúng bạn. Trái ngược với Diện và Phu, tôi chỉ là 1 kẻ học hành chẳng ra gì, làm ăn không đến nơi đến chốn, luôn vùi mình vào những cuộc vui thâu đêm để rồi đến sáng nhận ra mình cô đơn và bất hạnh như thế nào. Đã nhiều lần bác Sĩ nói chuyện, nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, chắc bác cũng thương cảm cho tôi lắm nên không quát mắng, đánh đập như với Diện và Phu, bởi có lần tôi đã rủ 2 người họ chốn học đi chơi với tôi và dĩ nhiên sự thật thà của họ khiến chúng tôi bị lộ. Sau những lần đó, tôi lại quyết chí học hành cho nên người, để không phụ lòng mong mỏi của ba mẹ tôi dưới suối vàng nhưng chỉ được vài bữa rồi mọi chuyện lại đâu vào đó. Tôi cảm thấy thật mơ hồ về cuộc đời còn dài ở phía trước, cảm thấy mình thật vô dụng, thật là 1 người thừa của gia đình bác Sĩ, của dòng họ tôi, của xã hội này. Trong lúc tuyệt vọng nhất tôi đã nhắm mắt lại và nghĩ đến cái chết, nghĩ về việc được đoàn tụ với ba mẹ tôi dưới suối vàng nhưng rồi nghĩ đến gia đình tôi, nghĩ đến anh Hải, em Linh tôi lại không cam lòng. Dạo gần đây tôi hay bị ảo giác, không biết có phải là tác dụng phụ của ma túy hay không nhưng vào những buổi tối tôi hay thấy 1 người phụ nữ mặc đồ trắng, để tóc xõa phủ kín mặt đứng từ xa theo dõi tôi, trông thật là kì lạ và đáng sợ nữa chứ. Có hôm tôi đang ở trong phòng, trong lúc vu vơ nhìn ra cửa sổ tôi thấy bà ta đứng dưới phố nhìn lên phòng tôi, có những lúc đi bộ ngoài phố buổi tối tôi cũng thấy bà đứng từ xa theo dõi tôi, tôi cũng sợ lắm nhưng nhìn vào cổ, tôi thấy chiếc vòng cổ của tôi sáng lên và tôi biết tạm thời bà ta không thể đến gần nhờ có chiếc vòng này. Nhưng tôi cũng biết bà ta mỗi lúc sẽ đến gần tôi hơn bởi chiếc vòng này đang sạm đen dần. Tôi biết vậy nhưng cũng chẳng kể với ai, bởi tôi biết sẽ không ai tin vả lại tôi cũng chẳng muốn kể, dù sao cuộc đời tôi cũng đã tăm tối lắm rồi, bị ma quỉ ám nữa chắc cũng đâu có sao. Những tưởng cuộc đời tôi sẽ cứ mãi thế này thì mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi sau 1 buổi đêm, lại 1 buổi đêm định mệnh khác. Lúc đó tôi đang chìm trong giấc ngủ say thì nhận được 1 cuộc gọi từ anh Hải:
-Lâm à, dậy chưa em?
-Anh Hải à, anh làm gì mà gọi cho em khuya vậy, em đang ngủ mà, bây giờ đang mới có 4h sáng mà anh?
-Lâm nghe anh nói này, mấy ngày tới em thu xếp rồi ra ngoài này với anh, có việc quan trọng
-Việc gì vậy anh? Mấy ngày tới em phải thi lại mấy môn, để tháng sau em ra ngoài chơi với anh
-Không được, cậu phải ra ngoài này luôn, cái Linh nó cũng sắp bay về đây rồi, việc quan trọng đấy, cậu bắt buộc phải ra ngoài này với anh
-Rồi, rồi để em thu xếp rồi ngày kia em bay ra
-Nhanh lên đấy nhé, việc gấp lắm
Thật là khó chịu, tôi dập máy và lẩm bẩm, cằn nhằn vài tiếng. Việc gì mà gấp vậy chứ, tôi đã phải viện cớ thi lại để không phải đi rồi, mấy ngày tới tôi còn phải đón một đứa bạn từ nước ngoài về nên chắc sẽ phỉa đập phá mất vài hôm, còn thi lại á? Chuyện đó với tôi thường như cơm bữa, tôi không bỏ học là may ấy chứ. Đang chưa kịp hả giận thì tôi giật mình há hôc mồm. Bà ta đang đứng ngoài cửa sổ, chỉ cách tôi có vài mét. Tôi ngã khuỵu xuống 1 cái, tay tôi sờ lên cổ, chiếc vòng vẫn còn ở đây mà sao bà ta không sợ sao? Cũng may là bà ta chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất. Như đã hiểu chuyện, tôi thu dọn hành lý sắp xếp để bay ra ngoài Bắc với anh tôi.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 4: Cuộc hội ngộ
Gần đây, những dấu hiệu về sự xuất hiện của bà ta ngày 1 rõ hơn khiến tôi có không muốn thì vẫn phải để ý. Có vẻ bà ta đang ngày 1 mạnh hơn, tôi có thể cảm nhận được điều đó, còn chiếc vòng – vật hộ thân của chúng tôi đang ngày 1 yếu hơn, vì vậy mà tôi sẽ phải dừng mọi hoạt động sống của mình để họp gia đình tôi. Nhưng mà như vậy thì cũng hay bởi có lẽ nếu không có việc này thì 3 anh em tôi sẽ khó có thể gặp nhau nhiều hơn nữa. Gia đình tôi giờ đang gặp nguy hiểm, tôi đoán chắc chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng mọi chuyện không thể khác được bởi tính mạng của tôi đang bị đe dọa. “Kia rồi”, tôi khẽ reo lên khi thấy gia đình tôi đang đứng chờ tại sân bay. Mọi người trông thật khác quá, có lẽ đã 2 năm tôi đã không được gặp họ. Ông tôi đã cho thấy rõ những dấu hiệu tuổi tác đang ảnh hưởng đến mình, những nếp nhăn ngày một nhiều hơn, tóc cũng đã bạc trắng, dáng đi thì lom khom cộng với chiếc ba toong mà ông dung như vật bất ly thân, nhìn ông chắc khó có ai có thể nghĩ rằng ông đã từng là 1 thầy pháp giỏi, có tiếng nhất vùng. Anh tôi giờ đây đã ra dáng 1 anh trưởng trong gia đình, từ dáng đứng đến cách nói chuyện, anh tôi đã theo ông tôi được 15 năm nay, theo chân ông tôi học nghề thầy pháp. Ông tôi đã bỏ nghề thầy pháp từ lâu, nhưng do sự việc của ba mẹ tôi nên ông tôi quyết định quay lại làm thầy pháp thêm 1 thời gian nữa, một phần là do ông không muốn cho con quỉ kia nó tác oai tác quái làm hại cho thường dân, cho bá tánh, 1 phần khác là vì ông tôi muốn truyền lại nghề cho anh trai tôi. Còn em gái tôi đang đứng ấp úng, thẹn thùng sau lưng dì tôi, có vẻ như em đang sợ gì đó. Em tôi bây giờ đã là 1 thiếu nữ tuổi đôi mươi, vẻ xinh đẹp, dễ thương của em cộng với thời gian sống ở Mỹ chắc đã khiến cho bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Em tôi từ nhỏ đã có khả năng ngoại cảm giống với dì và mẹ tôi. Sau khi ba mẹ tôi mất, em tôi sang Mỹ ở với dì tôi, tôi nghe được là em tôi cùng với dì tôi là 2 nhà ngoại cảm có tiếng ở Mỹ, sự nổi tiếng của dì và em tôi khiến cho cuộc sống của 2 dì cháu bị xáo trộn hoàn toàn, 2 dì cháu luôn trong trạng thái phải tiếp cả người dương lẫn người âm. Tôi nghe vậy cũng mừng mà cũng vừa thương em gái tôi. Mừng vì em tôi đã có cuộc sống tốt, không phụ lòng ba mẹ như tôi, còn thương là bởi nếu em gái tôi phải làm việc cả ngày, quanh năm suốt tháng phải đi đây đi đó, gặp người này người nọ thì còn đâu thời gian dành cho mình, nhất là em tôi đang ở cái tuổi đôi mươi này. Sau buổi gặp gỡ ngắn ngủi đầy mừng rỡ ở sân bay, tôi theo mọi người về nhà ông tôi. Nếu như ở sân bay mọi người vui vẻ, mừng rỡ bao nhiêu thì khi về đến nhà, mọi người lại lộ vẻ bất an, lo lắng bấy nhiêu. Cả nhà tôi ngồi ngoài phòng khách, nếu nhìn từ ngoài thì sẽ tưởng như gia đình tôi đang sum họ đông vui nhưng nếu ngồi tại bàn lại thấy không khí lo sợ bao trùm cả nhà. Ông tôi hỏi:
-Lâm này, cháu có biết vì sao ông lại cho gọi cháu về đây gấp vậy không?
Nghe ông hỏi vậy tôi toan trả lời là có nhưng nghĩ rằng ông đang muốn nói gì đó nên tôi đáp:
-Dạ cháu cũng chưa hiểu rõ lắm ạ
Ông tôi ho nhẹ vài tiếng rồi nói:
-Sở dĩ ông cho gọi cháu và cái Linh về gấp là bởi tính mạng 2 cháu và anh Lâm đang gặp nguy hiểm
-Thật hả ông?
-Đúng vậy. Cháu chăc chưa cảm nhận được gì mấy nên chưa hiểu chuyện. Ngày trước, lúc ba mẹ cháu còn sống, 2 người họ là những pháp sư trừ tà nổi tiếng, ba cháu ngày xưa cũng được ông truyền dạy lại nghề như với anh cháu này. Thế rồi trong 1 lần trừ tà ba mẹ cháu có đụng độ với 1 con quỉ, do con quỉ đó chịu nghiệp chướng qua nặng nên không thể siêu thoát, phải ở lại nhân gian, con quỉ đó có liên quan đến 1 lời thề độc nên lúc đó nó đã hại chết không biết bao nhiêu là người. Ba mẹ cháu lúc đó phải rất vất vả, mất nhiều tháng trời mới có thể chế ngự nó, phong ấn tạm thời nó trong chiếc hồ lô. Thế rồi con quỉ đó qua mạnh, với cả được giúp đỡ của âm khí nên nó đã thoát được ra. Ba mẹ cháu hôm đó không thể đấu với nó vì sợ nó có thể nhập vào 3 anh em cháu nên đã giữ chân nó trong nhà đợi anh em cháu ra khỏi nhà rồi mới tính tiếp, nhưng nào ngờ con quỉ đó quá mạnh nên ba mẹ cháu không kịp trở tay thì đã bị nó hại chết.
Tôi nghe đến đây thì mắt tôi cũng đã rơm rớm, khóe mắt cay cay, lòng tôi bắt đầu quặn lên vì xót thương cho ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi đã không chiến đấu lại con quỉ đó mà lại quyết định hi sinh để tạm thời bảo vệ cho 3 anh em tôi. Tôi nhìn sang anh tôi và em gái tôi, 2 người cũng buồn nhưng không đau đớn như tôi, chắc do họ đã biết trước chuyện.
-Rồi sao nữa hả ông? Tôi thúc giục ông tôi kể cho hết câu chuyện
-Cháu uống trà đi rồi ông kể tiếp. Ông tôi vừa nhấp 1 ngụng trà rồi đáp
Tôi cũng cầm vội tách trà lên uống. Tôi thấy mình chưa bao giờ run rẩy như thế này, chắc do dòng cảm xúc mạnh trong người tôi đang tuôn ra, Cầm tách trà lên và uống, tôi thấy tách trà thật đắng, nhưng trong lòng tôi còn đắng hơn gấp trăm vạn lần.
-Cháu vẫn giữ chiếc vòng mà ông đưa cho 3 anh em cháu vào buổi đêm hôm đó đúng không?
-Vâng ạ
-Chiếc vòng đó là vật hộ thân của 3 anh em cháu, là thứ giữ cho 3 anh cháu an toàn, khiến con quỉ kia không thể lại gần các cháu. Nhưng giờ đây con quỉ đang ngày một mạnh hơn nên chiếc vòng đang mất dần năng lực. Ông và anh Hải trong 1 vài lần trừ tà gần đây đã có đụng mặt con quỉ đó, tuy không đụng mặt trực tiếp nhưng con quỉ đó rất ranh ma, gây khó dễ cho 2 ông cháu. Rồi cả dì Nga và em Linh nữa, cũng bị con quỉ đó phá. Bây giờ con quỉ đó đang đến gần ngày huyết thực rồi, vào ngày đó sẽ là lúc mà con quỉ yếu nhất để nó tích tụ đủ yêu khí nhưng sau đó nó sẽ mạnh hơn bao giờ hết không chỉ nhà ta mà nhiều người vô tội sẽ gặp nguy hiểm.
-Vậy là chúng ta phải tiêu diệt con quỉ đó hả ông?
-Không, chúng ta không tiêu diệt được nó đâu bởi nếu muốn tiêu diệt nó thì ta phải phá hủy lời nguyền độc của nó, cho nên chúng ta sẽ đợi đến ngày huyết thực để làm lễ phong ấn nó. Trong thời gian này 3 anh em cháu phải ở gần nhau, có như vậy thì ông mới biết cách bảo vệ 3 đứa được, trước đây vì muốn đánh lạc hướng nó nên ông phải tách 3 đứa ra, mỗi đứa nơi nhưng bây giờ thì khác, 3 đứa phải ở gần nhau, ông giao cho thằng Hải trông nom thằng lâm và con Linh.
-Linh nghe ông nói này, cháu cảm thấy gì nguy hiểm thì phải báo ngay cho ông và dì Nga, nghe chưa?
Em tôi nghe vậy cũng đáp: “Vâng ạ”, chắc nó đáp cho có lệ. Xong xuôi mọi chuyện ông nói:
-Tạm thời 3 cháu sẽ ở nhà ông trong khoảng vài ngày tới để ông và dì Nga đi chuẩn bị mọi việc, 3 đứa ở nhà phải tự trông coi lẫn nhau, có chuyện gì thì báo cho ông biết
Dì Nga cũng an ủi tôi vài câu rồi cùng ông tôi ra ngoài. Như vậy là tôi đã biết được mọi chuyện xảy ra với gia đình tôi, cuộc đời thật là trớ trêu, tôi có cảm giác như mọi chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua, sắp tới gia đình tôi sẽ phải sẵn sang cho 1 cuộc chiến sinh tồn, mọi chuyện cứ ập đến gia đình tôi như vậy đấy. Tuy nhiên tôi vẫn có cảm giác như ông tôi còn giấu tôi điều gì đó, mà đúng hơn là mọi người trong gia đình tôi đang giấu tôi chuyện gì đó, 1 chuyện quan trọng có liên quan đến tôi và có lẽ là liên quan đến cái chết của ba mẹ tôi. Dù chuyện đó là gì thì tôi cũng sẽ phải tìm hiểu cho bằng được.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 5: Sự thật kinh hoàng
Cũng chỉ còn khoảng hơn 1 tuần nữa, chính xác là còn 9 ngày nữa là đến ngày mà chúng tôi sẽ có 1 cuộc tử chiến với bà ta. Cuộc chiến này đối với gia điình tôi có lẽ cũng sẽ giống như bao cuộc chiến khác, đó là việc trừ tà, làm việc thiện để giúp ích cho đời, hay nói cách khác là việc công. Nhưng đối với tôi lúc này thì đây giống như là việc tư hơn, là sự báo thù cho cái chết của ba mẹ chúng tôi. Trong những ngày này, 3 anh em chúng tôi hoàn toàn an toàn khi ở nhà ông ngoại bởi ông tôi đã làm lễ trấn yểm cho căn nhà nên bà ta tạm thời không thể làm hại chúng tôi được, có chăng là bà ta chỉ lảng vảng quanh khu nhà tập thể cũ nát này thôi. Tôi vẫn thường nghe tiếng chó sủa rất dữ vào ban đêm, thi thoảng tru lên những tiếng như muốn báo hiệu điều gì đó, rồi còn tiếng mèo nữa, bọn mèo cũng ùa theo lũ chó gào lên trong đêm những tiếng thật rợn người. Không khí bên ngoài nhà lạnh lẽo là thế, nhưng trong nhà tôi mọi chuyện cũng chẳng khá hơn là bao. 3 anh em tôi gần như cả ngày chẳng nói chuyện với nhau câu nào, có chăng cũng chỉ là trong lúc ăn cơm. Anh tôi và em gái tôi cả ngày cứ tự nhốt mình vào trong phòng, 2 người họ như sống tách biệt với thế giới vậy. Anh tôi thì ngồi trên giường, tay cầm mấy cuốn sách cũ kĩ mà ông tôi truyền lại, ngồi ê a như mấy đứa trẻ con học thuộc lòng. Em tôi thì tệ hơn, có lẽ mọi người bây giờ hay nói chuyện, nhắn tin qua lại bằng điện thoại, máy tính,… còn em tôi thì vẫn giống như từ nhỏ, ngồi quanh chiếc bàn tròn, trên bàn để 1 chiếc bảng gỗ, 1 cái ván nhỏ để đặt tay lên đó, chiếc bàn với 4 chiếc ghế bao quanh, em tôi thì ngồi 1 chiếc, 3 chiếc còn lại để trống, và thế là cuộc trò chuyện của nhóm bạn em tôi bắt đầu. Tôi thì cả ngày quanh quẩn, chả nói chuyện được với ai, ra ngoài thì không được mà ở nhà thì không xong, cứ thế này mãi có lẽ tôi sẽ vì chán mà theo ba mẹ tôi mất. Nhưng gần đây, vào ban đêm tôi hay nằm mơ, mà lạ thay là đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy 1 giấc mơ và giấc mơ đó ngày càng rõ hơn. Tôi mơ thấy cái đêm định mệnh đó, cái đêm mà bà ta đã cướp mất ba mẹ tôi. Trong giấc mơ tôi thấy mình giống như 1 người mộng du đang đi lại lang thang trong nhà, nhưng không phải là tôi đi lại lung tung mà là tôi đang tìm kiếm cái gì đó, sau lưng tôi vang lên giọng nói của 1 bà lão, giộng nói của bà nghe thật đay nghiến, có lẽ bà ta đang sai khiến tôi đi tìm cái gì đó. Rồi tôi dừng lại nơi gác thượng, trước cửa phòng thờ. Tôi vẫn nhớ rõ giọng nói của bà ta lúc đó:”Đi vào đó cho ta, nhanh lên. Lấy cái hồ lô trên bàn thờ, giựt cái tờ giấy dán xung quanh rồi mở cái hồ lô ra, làm đi rồi ta cho kẹo ăn”. Khi tôi giật cái hồ lô xong thì bất ngờ bị 1 lực đẩy bay xuống đất, tôi nằm đó, người tôi không thể động đậy, mặt tôi thì có lẽ tím ngắt. Ba mẹ tôi lúc đó cũng vừa chạy lên. Mẹ tôi hét lên:”Lâm con làm sao thế này hả Lâm ơi”. Ba tôi thấy chiếc hồ lô nên đã hiểu chuyện, ba tôi nói:”Hằng em đưa thằng Lâm về giường rồi gọi thằng Hải với con Linh dậy, bảo 3 đứa đi ra khỏi nhà ngay, nguy to rồi em ơi”. Và mọi chuyện sau đó thì có lẽ tôi không phải kể nữa. Đó là cơn ác mộng gần đây nhất của tôi, cúng là cơn ác mộng đã cho tôi biết sự thật về điều gì đã xảy ra trong nhà tôi đêm đó. Vậy là do tôi sao, tất cả là do tôi sao, ba mẹ tôi mất, gia đình bị li tán, đỏ vỡ, tất cả mọi chuyện là do tôi sao? Tôi thức đậy trong trạng thái hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa, mặt mày xám ngắt, mắt tôi đã rơm rớm nước mắt. Tôi thấy có lẽ mọi người cũng đã biết chuyện, ông ngoại tôi, dì tôi, anh Hải và em Linh đang ngồi đó nhìn tôi. Thấy tôi dậy, em Linh thản nhiên nói:”Anh Lâm dậy rồi à, bây giờ vẫn đang là nửa đêm, anh ngử tiếp đi”. Không để mọi người chờ, tôi hởi thẳng:”Mọi người đã biết chuyện cả ròi đúng không? Sao không ai nói với con?”. Dì Nga nói:”Mọi người đều biết chuyện nhưng chưa dám nói với con, đợi sau chuyện này mới cho con biêt, ai ngờ bà ta lại báo mộng cho con cơ chứ.”. Tôi thực sự đau đớn khi biết chuyện, mặc cho mọi người an ủi, đọng viên thế nào tôi vẫn ngồi đó, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi bỗng chốc tôi thấy ba mẹ tôi, họ đang đứng dưới sân nhìn lên tôi. Chẳng nói chẳng rằng tôi lao nhanh ra ngoài cửa, chạy xuống chỗ ba mẹ tôi, mặc cho cả nhà gọi tôi lại đày ngạc nhiên. Khi chạy xuống đến sân thì có lẽ tôi đã hiểu chuyện, dưới sông trống vắng, không 1 bóng người, nhưng chỉ trong nháy mắt tôi đã thấy bà ta đứng lấp ló trong bóng tối nhìn chừng chừng vào tôi. LÚc đó nếu là người bình thường thì sẽ sợ và bỏ đi nhưng lúc đó trong cơn thịnh nộ tôi muốn lao ra liều 1 phen với bà ta. Tôi lao tới chỗ bà ta nhưng vấp phải 1 cái gì đó và ngã xuống, ngất đi trong đêm.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 6: Chạng vạng
“Đau đầu quá, đau quá, mà đây là đâu?”. Tôi tự hỏi, có lẽ tôi vừa tỉnh giấc sau 1 giấc ngủ dài, chính xác hơn là tôi vừa tỉnh dậy sau khi hôn mê. Có lẽ vậy bởi tôi đang nằm trên giường trong bệnh viện, lúc này là hoàng hôn rồi, bầu trời đang sẩm tối lại, những tia nắng heo hắt còn xót lại không đủ chiếu sáng căn phòng này, căn phòng thì tối cộng thêm những ánh sáng le lói khiến cho căn phòng thêm u ám, rùng rợn hơn. Hình như có ai đó đang nhìn tôi, cảm giác đó thật rõ ràng, căn phòng tuy khá tối để tôi có thể nhìn bao quát cả phòng nhưng tôi vẫn cảm thấy có sự hiện diện của ai đó trong phòng, mà không phải 1 mà là 2 người. Tôi nhìn sang giường bên cạnh, “Ôi trời ơi”, tôi reo lên,là ba mẹ tôi, họ đang ngồi đó quan sát tôi, tuy không thể nhìn rõ ba mẹ nhưng tôi hoàn toàn có thể nhận ra họ. Họ đang nhìn tôi đầy trìu mến, mỉm cười với tôi, tôi không biết ba mẹ mỉm cười vì lí do gì, đó có thể là lời chào sau 1 thời gian dài xa cách, đó cũng có thể là thể hiện niềm tự hào của họ, hay đơn giản chỉ là sự vui mừng khi thấy tôi tỉnh giấc. Mẹ tôi lên tiếng:”Lâm tỉnh rồi đấy hả con, con cảm thấy thế nào trong người, có mệt không con?”. Câu hỏi tưởng như đơn giản của mẹ tôi nhưng đã chạm đến trái tim tôi, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe giọng nói mẹ tôi. Tôi đã ứa nước mắt ra ngoài nhưng tôi cố không để ba mẹ tôi biết. Tôi lên tiếng đáp:”Con đang đau đầu quá, con đã ở trong viện bao lâu rồi ạ?”. Ba tôi nói:
– Con hôn mê được hơn 1 tuần rồi
– Vậy hôm nay là ngày đó hả ba?
– Đúng vậy Lâm à, mọi người trong nhà đều đi chuẩn bị hết rồi, đến đêm nay là bắt đầu rồi
– Thế còn ba mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?
– Ba mẹ chỉ ở đây với con 1 lát thôi, ba mẹ sắp phải đi đầu thai rồi
Tôi bật khóc:
-Con xin lỗi ba mẹ, vì con mà ba mẹ mới ra nông nổi này,con thật đúng là thằng bất hiếu
Mẹ tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi và an ủi:
-Nín đi con trai của mẹ, con lúc đó còn nhỏ, bà ta chỉ lợi dụng con để gây họa, lỗi là ở ba mẹ vì đã không nuôi nấng 3 anh em con đến lớn
Ba tôi tiếp lời:
-Con nghe ba mẹ nói này, ba mẹ sắp phải đi rồi, không giúp gì được cho nhà mình đâu, đây, ba mẹ cho con con dao này, nó sẽ giúp nhà mình khống chế được bà ta, con cầm lấy và đi đi, nhớ đừng để mọi người biết là con có con dao này, hãy dùng nó khi nào cần thiết.
Nói rồi ba mẹ tôi dần biến mất trong màn sương, tôi lên tiếng gọi ba mẹ tôi nhưng mọi thứ chìm dần trong giấc mộng. Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, vẫn là nơi đây, y như trong giâc mơ của tôi, chỉ khác là bây giờ đã là 8h tối, căn phòng đã sáng đèn, trong phòng chật kín bệnh nhân và y tá, tôi nhìn sang giường bên cạnh không phải ba mẹ tôi đang ngồi đó mà là 1 bà lão đang nằm đó. Bà ta trông quen quá,hình như tôi đã thấy bà ta ở đâu rồi. À đúng rồi,bà ta là bà lão xuất hiện trong đám tang ba mẹ tôi mà. Nhẹ nhàng ngồi dậy, bà chống chiếc ba toong bằng gỗ sưa xuống nền gạch tạo ra 1 thứ âm thanh nghe rất, phải nói thế nào nhỉ, à đúng rồi, quyền lực, nghe rất quyền lực. Bà lão liếc nhìn tôi ra hiệu và nói:” Đi thôi cậu Lâm, nhanh lên, tôi sẽ đưa cậu đến căn nhà đó, sắp đến giờ rồi đấy”. Lúc đó cảm giác của tôi thật kỳ lạ, tôi đâu biết bà ta là ai đâu, mà sao bà ta biết tôi là ai, biết tôi định đi đâu, bà ta trông thật quái gở, thời đại nào rồi mà còn ăn vận như vậy, bà ta nghĩ mình là ai, nữ hoàng chắc? Đó là những suy nghĩ trong đầu tôi, tôi đâu thể cứ thế đi theo bà ta được,nhưng giọng nói của bà ta dường như có 1 sức mạnh nào đó khiến tôi buộc phải đi theo. Nhưng tôi còn chưa làm thủ tục xuất viện mà, thấy tôi còn chần chừ, bà lão lên giọng:” Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi nào, nhanh lên kẻo muộn bây giờ”. Lúc đó tôi có cảm giác như 1 đứa trẻ con bị mẹ mắng, phải ngoan ngoãn vâng lời. Bà lão dẫn tôi ra khỏi bệnh viện, nhưng kỳ lạ thay, hình như không 1 ai trong bệnh viện thấy được sự hiện diện của bà ta và tôi. Đến cổng bệnh viện, tôi khẽ kêu lên, sao lại có chiếc xe ngựa ở đây? Người lái xe ngựa với chiếc mũ che kín mặt lịch sự đi xuống ngựa, nhẹ nhàng dắt bà ta lên xe, chắc đó là người hầu của bà ta. “Còn không mau lên xe”. Bà lão quát, tôi toan lên xe thì chợt khựng lại, sao những con ngựa này lại có đôi mắt toàn lòng trắng thế kia, thật là rùng rợn. Tôi ngồi trong xe cùng bà ta, xe bắt đầu khởi hành, nhưng sao ngoài xe lại có nhiều tiếng người cười nói, khóc lóc thế nhỉ? Tôi toan vén rèm lên xem thì bà lão giơ chiếc ba toong chặn tay tôi:”Ngồi im, dù có nghe thấy gì cũng đừng có xem”. Chẳng mấy chốc mà xe đã đến nơi, trước khi ra về bà lão dặn:”À mà quên, đây là con dao mà ba mẹ cậu nhờ tôi chuyển cho cậu, cậu sẽ biết lúc nào phải dùng nó”. Nói rồi bà lấy con dao từ túi và đưa cho tôi, con dao đẹp thật, còn được mạ vàng nữa chứ, bán đi chắc phải được khối tiền. Bà lão thấy vậy bèn cười khẩy:” Đấy là vàng thật đấy, nhưng không bán được đâu, con dao giờ đã có chủ rồi, thôi ta chỉ giúp được cậu đến đây thôi, mọi chuyện bây giờ phụ thuộc vào gia đình cậu, đặc biệt là cậu đấy, đến giờ ta phải đưa ba mẹ cậu đi rồi”. Nói rồi bà ra hiệu cho xe đi, chiếc xe ngựa của bà di chuyển rất chậm rãi, từ từ trong đêm tối nhưng chẳng mấy chốc đã khuất xa tầm mắt tôi.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 7: Mặt trăng máu
Đây là giữa khu rừng sao? Đúng vậy rồi, mọi thứ thật yên tĩnh, đang là ban đêm mà, mọi cảnh vật trong rừng đang chìm dần vào giấc ngủ của nó, nhưng có gì đó không ổn thì phải. Bầu trời đang chuyển sang màu đỏ, 1 màu đỏ tươi như máu, những đám mây đen đang thay che đi bầu trời đỏ rực. Trăng hôm nay thật tròn, chắc đang là ngày rằm tháng bảy. Hình như tôi cảm thấy cái gì đó, có vẻ như đang có 1 thứ gì đó lấp ló sau những bụi cây lén lút theo dõi tôi, cảm giác như là có 1 con thú hung dữ nào đó đang rình mồi. Tôi không thể nhìn thấy nó, cũng không thể nghe thấy nó nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, rằng nó đang rình rập tôi bằng 1 ánh mắt hung tợn, chờ đợi cơ hội để lao ra kết liễu tôi. “Anh Lâm”. Tôi giật mình quay lại, có ai đó vừa vỗ vào vai tôi. “Linh à em? Sao em biết anh ở đây”. Thì ra là cái Linh, em gái tôi, thực ra lúc đó tôi đang giật thót tim, câu hỏi xã giao theo phản xạ của tôi chỉ để trấn áp bản thân. Em tôi mỉm cười đáp:”Anh quên em là nhà ngoại cảm rồi à? Em có thể cảm thấy anh từ xa cả dặm nữa kia mà”. Tôi gãi đầu, em tôi cười khẩy và nói:”Em đùa đấy, nãy em nghe thấy tiếng con Khuyển sủa bên ngoài, em chạy ra xem thì thấy anh ở đây”. Tôi trố mắt ngạc nhiên:”Tiếng con Khuyển á? Nãy giờ anh đứng đây có nghe thấy tiếng chó sảu nào đâu?”. Em tôi cũng thần người theo:”Lạ nhỉ? Nãy rõ ràng em nghe thấy nó sủa mà, rồi em thấy nó chạy về phía anh, mà thôi bỏ đi anh mọi người đang chuẩn bị trong nhà đấy, sắp bắt đầu rồi”. Tôi theo em tôi đi vào nhà, đó là 1 căn nhà bỏ hoang giữa rừng, với hàng rào bao quanh, căn nhà không lớn lắm nhưng vẻ uy nghiêm, cổ kính của nó là đủ để nâng vị thế của nó giữa cánh rừng bạt ngàn này. Ông tôi, dì Nga và anh Hải đang đứng trước cửa nhà, họ đang đứng đón tôi chăng.
-Lâm à cháu? Cháu tỉnh dậy lâu chưa, sao không nghỉ trong viện lại ra đây làm gì? Ông tôi lên tiếng hỏi
-Cháu khỏe nhiều rồi ông ạ? Cháu ra đây giúp nhà mình 1 tay
-Thôi thế cũng được nhưng phải cẩn thận đấy, sắp đến giờ rồi, lát nữa sẽ là lúc bà ta tái sinh làm quỉ dữ do đã lấy mạng đủ người, đó sẽ là lúc bà ta yếu nhất, không đề phòng gì nên ông và dì Nga sẽ vào nhà tìm xác bà ta để làm phép phong ấn bà ta lại, không cho bà ta cơ hội làm hại dân thường nữa. Ba đứa lát nữa cứ ở ngoài này, dù có chuyện gì cũng cấm có được vào trong, bà ta biết nhà mình đến nên sẽ gọi vong hồn các đảng quấy phá ngoài nhà, ba cháu cứ canh ở ngoài này đừng để bất cứ thứ gì vào trong nhà, ba đứa nghe rõ ông nói không
-Vâng ạ thưa ông. Chúng tôi đáp
-Ba đứa nhớ phải cẩn trọng, đặc biệt là Hải, nhớ trông chừng 2 em, lần này sẽ không giống như những lần trừ tà trước của ông cháu mình đâu
Bầu trời, cảnh vật lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, dù là vào ban đêm nhưng bầu trời vẫn sáng rực một màu đỏ tươi của máu, những cơn gió cuồng phong bắt đầu nổi lên, mỗi lúc một mạnh hơn, mạnh hơn. Khu rừng như đã thức dậy, mà không phải, đó phải gọi là trỗi dậy mới đúng, không phải là tiếng chim hót thánh thót vào ban sáng mà thay vào đó là tiếng những con chó sói thay nhau hú lên, cùng với đó là tiếng những con mèo rừng gào lên nghe thật khiếp đảm. Dì tôi nhắm nghiền mắt 1 lúc, hít 1 hơi dài rồi thở mạnh ra và nói:”Đến giờ rồi đấy ba ơi, mình vào nhà thôi, ba đứa canh chừng ở ngoài này nhé”. Nói rồi dì và ông tôi cùng lặng lẽ bước vào nhà. Anh Hải bấy giờ mới lên tiếng:”Lát nữa sẽ có vong hồn các đảng kéo đến đây, bọn chúng sẽ ẩn mình dưới dạng người và thú, dù 2 đứa có thấy gì thì cũng đừng tin, bây giờ anh sẽ làm lễ gọi ông bà nhà mình lên giúp giữ cửa, Hải cầm tập giấy vàng mã đốt lên rồi lấy lọ muối này dải 1 vòng trước nhà, còn Linh giúp anh gọi ông bà mình lên”. Vàng mã đã được đốt, muối cũng đã được dải tạo thành 1 vòng tròn trước nhà, tôi có cảm giác an toàn khi ở trong này, khác so với cảm giác khi nãy. Anh Hải nói:”Bây giờ thì an toàn rồi, tạm thời ma quỉ sẽ không thể vào trong này”. Cái Linh em tôi bỗng lên tiếng:”Cháu lạy các ông các bà ạ, các ông các bà phù hộ độ trì cho nhà chúng con trừ ma diệt yêu, cứu giúp chúng sinh ạ”. Rồi nó nói:”Ông bà nhà mình đến rồi đấy hai anh ơi, giờ ông bà đang giúp nhà mình tìm xác bà ta”. Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, nhưng có lẽ đó chỉ là sự bình yên tạm thời thôi. Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu tôi:”Lâm ơi, Lâm, mở cửa cho ta vào, Lâm ơi”. Ngay lập tức tôi nhận ra giọng của bà ta, cái giọng nói đáng nguyền rủa đó đã ra lệnh cho tôi hại chết ba mẹ, giờ đây bà ta còn muốn tôi gây họa nữa sao? Tôi bỗng như người mất hồn, trong thâm tâm tôi vẫn nhận thức được mọi chuyện, chỉ khác là tôi không còn kiểm soát được bản thân nữa. Chỉ trong phút chốc tôi đã trở thành con rối trong tay bà ta, tôi không nhớ đã lẩm bẩm vài câu thần chú tiếng Tàu gì đó, xong xuôi tôi lấy con dao ra, cắt vào tay mình và nhỏ vài giọt máu vào vòng tròn. “Anh Lâm, không …”. Cái Linh hét lên, ngay khi giọt máu chạm vào vạch, 1 sức mạnh vô hình đã thổi bay anh Hải và cái Linh ra 1 góc, 1 tiếng sấm rung trời nổ lên. Tôi vẫn đứng đó, không hề hấn gì, thật kỳ lạ, tôi đã nghe và thấy được tận mắt thế giới bên kia, thật thú vị làm sao. Anh Hải và em Linh đang nằm đó, như người bị bóng đè vậy, miệng ú ớ không nói nên lời. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhoẻn miệng cười, rồi nhẹ nhàng vào trong nhà, có lẽ lúc đó tôi đã bị nhập rồi, cả 5 giác quan của tôi vẫn hoạt động tốt chỉ là tôi không điều khiển được bản thân nữa, ôi trời ơi, tôi lại sắp gây đại họa nữa rồi.
 

truyenst

Admin
Thành viên BQT
4/5/17
103
28
Chương 8: Ánh bình minh
Tôi bước vào nhà, căn nhà thực sự rất tối, dường như lúc này mọi ánh sáng trong nhà đều vụt tắt. Nếu là người thường thì có lẽ khó có thể thấy được đường đi trong nhà, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy được mọi thứ rõ ràng đến như vậy. Tôi bước vào phòng, tôi cũng không nhớ chính xác lắm, nó giống như 1 giấc mơ hơn là sự thật rằng tôi đã làm những điều kinh khủng đó. Rồi tôi thấy ông và dì tôi đang làm lễ phong ấn xác bà ta, chắc là vậy bởi tôi chỉ thấy 1 hũ tro trên bàn. Thấy tôi vào dì tôi giật mình rồi hỏi:”Lâm con đang làm gì vậy? Sao không ra ngoài kia với anh Hải và em Linh lại vào đây làm gì?”. Tuy nhiên ngay sau câu hỏi đó tôi đã thấy sự hốt hoảng lo sợ trên khuôn mặt của dì tôi:”Lâm ơi, Lâm, con có nghe gì nói không, đừng để con quỉ đó khống chế con, hãy đấu tranh lại,”. Rồi dì lên giọng quát:”Mày làm hại người chưa đủ hay sao mà còn tiếp tay cho chị mày gây đại họa nữa hả con quỉ kia?”. Thì ra con quỉ đã gián tiếp gây đại họa cho ra đình tôi lại là em gái của bà ta. Đột nhiên tôi mở miệng:”Chỉ vì gia đình chúng mày mà chị tao phải chịu giam cầm suốt bấy lâu nay, hôm nay tao sẽ tiễn hết cả nhà mày về chầu Diêm Vương”. Tôi nhớ khi tôi mở miệng và nói thì đó hoàn toàn không phải giọng nói của tôi mà là giọng của 1 bà lão, nghe thật khiếp sợ. Tôi trợn mắt nhìn dì tôi, dì tôi giống như bị ai bóp cổ vậy, mắt dì tôi trợn trừng, miệng há hốc muốn thở mà không thở nổi. Tôi không thể để bà ta hịa dì tôi được, tôi phải quay mặt đi chỗ khác, đúng rồi, nếu tôi làm vậy thì dì tôi sẽ sống. Tôi phải mất vài giây và thu hết sức để quay đầu, ngay khi đó dì tôi bị bay ra khỏi phòng, ra khỏi tầm mắt tôi. Giờ trong phòng chỉ còn tôi và ông tôi, tôi rút con dao và tiến đến phía ông tôi. Ông tôi vẫn ngồi đó, một tay cầm chuỗi hạt, một tay đặt lên hũ tro của bà ta. Tôi bất chợt rút dao ra, con dao rung lên như muốn ngăn tôi đâm ông tôi vậy. Tôi dang dơ dao lên và đâm nhưng may quá, tôi chưa kịp đâm ông thì đã bị 1 vật vồ lấy, tôi ngã song soài trên đất. Đó là con Khuyển, tôi thấy rõ nó dù là trong bóng đêm, nó đứng chặn trước ông tôi, mặt gầm gừ nhìn tôi và sủa. Nhưng chỉ trong chốc lát tôi đã khuất phục được nó, con chó đang bị bóp nghẹn, bóp nghẹn đân, nó nằm quằn quại ra đất, miệng ú ớ như sắp chết, toàn thân giật giật liên hồi rồi nhưng hẳn, tôi đã giết con Khuyển, con chó trung thành đã theo gia đình tôi từ khá lâu. Tôi tiếp tục tiến đến chỗ ông tôi, bây giờ khó có ai có thể ngăn cản được tôi nữa, dì tôi chắc đang nằm kiệt sức ngoài phòng, anh Hải và em Linh cũng vậy, con Khuyển cũng đã bị tôi giết chết. Tôi giơ dao lên, nhưng chợt tôi nghĩ đến ba mẹ tôi, tôi không thể để nó tiếp tục hại gia đình tôi nữa, tôi phải khiến cho ba mẹ tự hào về tôi. Ông tôi bấy giờ mới đẻ ý thấy tôi, ông tôi nói:”Lâm cháu hãy đâm vào hũ tro này, nhanh lên, như vậy sẽ phong ấn được bà ta mãi mãi”. Tôi như đã điều khiển được mình, tôi lấy dao toan đâm thì 1 giọng nói vang lên, đó là giọng của bà ta:”Mày mà đâm vào cốt của chị tao thì ông ngoại mày sẽ chết theo”. Có vẻ ông tôi cũng nghe thấy, ông nói:”Lâm cháu đừng nghe bà ta nói, ông già rồi cũng đến tuổi gần đất xa trời có chết cũng không sao, nếu cháu không đâm, bà ta sẽ trỗi dậy và gây họa lớn lắm cháu à, Lâm nghe ông, đâm vào hũ tro này đi”. Tôi không biết sao nữa, tôi phải làm gì đây, trời ơi, sao mọi chuyện lại ra cơ sự này cơ chứ? Tôi là ai, là ai mà phải chịu họa thế này? Tôi nhìn ông tôi, nước mắt tôi tràn ra, ông tôi nhìn tôi thật chìu mến. Rồi tôi nhắm mắt, hét lên và đâm vào hũ tro. Ngay khi đó 1 sức mạnh vô hình đẩy tôi bay vào góc phòng rồi ngã xuống đất. Tôi nằm đó mắt tôi mờ dần như sắp ngất đi, tôi không mở được mắt, tôi chỉ nghe tiếng dì tôi:”Ba ơi ba đừng bỏ con ba ơi”. Tiếng dì tôi nức nở, mỗi lúc một lớn hơn, rồi dần chuyển sang tiếng cười, tiếng cười như điên dại, cứ thế và tôi ngất đi.
Tôi tỉnh dậy, đây là bệnh viện mà hôm nọ tôi đã nằm thì phải. Tôi thấy em Linh và anh Hải ngồi kế bên tôi. Thấy tôi tỉnh dậy anh Hải nói:”Lâm tỉnh rồi hả em?”, em tôi tiếp lời:”Anh đã ngất đi mất 3 ngày rồi đấy, em lo quá, anh thấy trong người thế nào”. Tôi lên tiếng:”Ông và dì đâu rồi hả Linh?”. Nghe tôi hỏi vậy, anh Hải và em Linh lặng nhìn nhau, anh Hải nói:”Hôm qua là đám tang của ông, mọi người trong họ đã cùng làm đám tang đàng hoàng cho ông, còn dì Nga đang trong viện, dì đã đau khổ quá mà hóa điên, giờ mọi người trong họ đang lo cho dì ở trong viện”. Tôi không nói gì, chỉ thở dài 1 tiếng và lặng nhìn ra cửa sổ. Anh Hải nói:”Em có đói không? Để cái Linh nó đi mua đồ ăn, Linh đi mua bát cháo co anh Lâm”. Tôi đáp:”Em thấy khỏe rồi lát anh làm thủ tục cho em xuất viện”. “Em mới tỉnh mà, cứ nằm nghỉ vài hôm rồi xuất viện sau cũng được”. “Không, em muốn xuất viện luôn, em thấy khỏe nhiều rồi, anh cứ cho em ra viện luôn đi”. Anh tôi nghe vậy cũng đành đồng ý:”Nếu em thấy khỏe rồi thì ra viện luông cũng được nhưng phải ăn hết tô cháo đã rồi đi đâu thì đi”. Mọi chuyện đã xong xuôi, cái giá phải trả để phong ấn bà ta là quá lớn đối với gia đình tôi, nhưng đó là nghề của gia đình tôi mà, đã là nghề thì bạn phải theo đến cùng, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, có như vậy thì mới giữ được chữ tín với thường dân bá tánh ,làm vẻ vang cho dòng họ của mình. Ba anh em tôi bước ra khỏi bệnh viện và dừng ở đó, đứng đó cùng nhau ngắm bình minh đang lên. Mọi chuyện đến đây chưa phải kết thúc, có lẽ nó sẽ là 1 sự khởi đầu, khởi đầu cho việc 3 anh em tôi sẽ cùng nhau hợp sức tiếp nối nghề mà gia đình tôi đã truyền lại, đó là làm nghề thầy pháp trừ tà. Con đường phía trước có thể sẽ chông gai hơn bao giờ hết, có thể chúng tôi sẽ phải đôí đầu với nhiều cdon quỉ dữ hơn nữa, nhưng ai mà biết được tương lai sẽ ra sao cơ chứ? 3 anh em chúng tôi chỉ biết sẽ hết mình làm việc để làm tự hào ông tôi, dì tôi và ba mẹ tôi, đó là nguồn động lực to lớn để chúng tôi vượt qua những ngày tháng sắp tới, những ngày tháng định mệnh khác.
Đến đây phần 1 cuả tiểu thuyết xin được khép lại, cảm ơn độc giả đã dành thời gian để đọc, xin được hẹn gặp lại các bạn ở phần 2 của bộ tiểu thuyết. Trong thời gian sắp tới, mình sẽ viết tiếp 1 số ngoại truyện của tiểu thuyết. Xin chào tạm biệt mọi người và hẹn gặp lại.
 

cần gì cái tên

Ma Lão Luyện
4/6/17
66
8
34
Rất hay rất thích đọc những thể loại thế này.thích nhất câu«đã là nghề thì phải theo đến cùng,dù có ra sao đi nữa» viết tiếp p2 đi bạn đang ngóng
 

sm9dghgdh

Ma Tập Sự
12/7/17
16
6
36
LAKEVIEW City là khu đô thị đẳng cấp Novaland Quận 2
Hiện đã và đang bàn giao hơn 200 căn.
- Biệt thự song và đơn lập : ä Biệt thự song lập: có 3 kiểu nhà A, B, C
- Diện tích cơ bản: 8m x 20m,10 x22
- Xây dựng: 1 trệt, 2 lầu
+Nhà phố view hồ trực diện
+ Nhà phố thương mại : - Diện tích cơ bản: 5m x 20m
- Xây dựng: 1 trệt, 1 lửng, 3 lầu
+ Nhà kế sân vườn
+ shophoues
Giá nhà phố: 6,8ty -8 tỷ .Cho thuê 25 triệu- 40 triệu
Giá biệt thự :13ty-18ty .Cho thuê 50 triệu- 60 triệu
Tiện ích: khu đô thị hiện đại,Hồ sinh Thái 3,6 ha, hồ bơi tràn,mặt tiền sông Giồng, công viên cây xanh, siêu thị, cà phê, nhà hàng, trường quốc tế, trường mầm non…………
LH :0918.882.622
 

Liên Kết

Top Bottom