MIN LAZY
Ma Tập Sự
- 24/2/21
- 3
- 1
- 27
Tên truyện: Xác chết trong khu giải phẫu
Tên tác giả: Min Lazy
Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
Bầu trời về đêm rất tối, mặt trăng giống như một quả chuối, không có ngôi sao.
Gió cuốn đi, những chiếc lá rụng bay loạn xạ trên sân tạo ra âm thanh xào xạc. Một lớp da ngỗng dày xuất hiện trên da của Yêu Yêu. Cô run rẩy khắp người nói với Ai Ai đang đi bên cạnh: “Chúng ta thực sự sẽ đi à?”
Ai Ai gật đầu : “Đi vào, đừng sợ.”
Tòa nhà giải phẫu của trường y luôn trông đặc biệt ảm đạm vào ban đêm. Ánh trăng mờ ảo đung đưa ngoài cửa sổ, kéo theo bóng của khung cửa sổ thành một hình thù kỳ lạ. Vỏ thủy tinh của các lọ và bình khác nhau chứa nội tạng lẫn xác chết phản chiếu ánh sáng thót tim.
Yêu Yêu bắt đầu di chuyển. Cô kéo tay Ai Ai: “Chúng ta sẽ không đi thật chứ?”
Ai Ai lắc đầu: “Tất nhiên là phải đi thật rồi, chúng ta không thể để họ cười.”
Buổi sáng, một nhóm người buồn chán trong lớp tụ tập xung quanh để thảo luận về đêm Halloween.
Yêu Yêu lên tiếng: “Chúng ta hãy đến tòa nhà mổ xẻ trong một đêm, được chứ?”
Mọi người đều đồng ý vào thời điểm đó, nhưng hiện tại tụ tập ở đây chỉ có Ai Ai với Yêu Yêu, những người khác đều không thấy đâu.
Ai Ai rất dũng cảm, ai cũng biết.
Khi Ai Ai mổ xẻ cơ thể, mắt không chớp, thậm chí Ai Ai còn hát ngân nga trong khi cắt mô da. Sau khi lớp khám nghiệm tử thi đầu tiên kết thúc, mọi người đều nôn mửa, chỉ có Ai Ai vẫn chộp lấy hộp cơm trưa và ăn một cách ngon lành. Một số người nói rằng trái tim Ai Ai làm bằng đá. Vậy nên khi nhìn thấy Ai Ai, trái tim nhỏ yếu của Yêu Yêu đã an tâm nhẹ nhõm hơn một chút.
“Tớ lạnh quá...” Yêu Yêu giật góc áo của Ai Ai. Ai Ai cởi áo khoác của mình rồi choàng cho Yêu Yêu.
“Tớ thấy rất sợ...” Yêu Yêu đổ mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Có gì đáng sợ? Tất cả đều là xác chết, cậu chỉ cần nghĩ chúng là gỗ.”
Vâng, mổ xẻ cơ thể giống như cắt một miếng gỗ bằng cưa. Nhưng khi dao mổ làm trầy da, cơ thể có đau không?
Không có đèn trong tòa nhà giải phẫu, kính của một số ô cửa sổ đã biến mất, gió lạnh lẽo thổi vào, tấm rèm che lay động, xung quanh tối om căn bản không thể nhìn thấy gì. Yêu Yêu lấy đèn pin ra và ấn nó vài lần, nhưng không có ánh sáng nào phát ra cả.
“Chán quá, sao lại hỏng vào lúc này chứ.” Yêu Yêu run rẩy, giọng nói ủy khuất.
Ai Ai liếc mắt mà không nói gì.
Lúc này, đột nhiên xuất hiện tia chớp, tia chớp trên bầu trời bên ngoài cửa sổ lóe lên, rồi sấm sét, rồi lại lóe lên.
Yêu Yêu ngẩng đầu lên trong nỗi kinh hoàng, cô thấy Ai Ai đang đứng đối diện với cửa sổ, toàn thân cô ấy bị che khuất trong bóng tối. Cái bóng của những đường dây điện bên ngoài cửa sổ từ từ hắt vào cổ Ai Ai như một chiếc thòng lọng, rồi chúng quét sang những chiếc lọ thủy tinh trong phòng mổ xẻ. Yêu Yêu quay đầu lại, những lọ thủy tinh ảm đạm lung linh trong bóng tối. Đúng lúc này có một tia chớp khác. Cô nhìn thấy một con mắt giống như mắt cá chết đang nhìn cô từ một cái bình nào đó, sóng mắt dao động. Cả người lạnh toát, Yêu Yêu không thể không rùng mình. Các ngón tay siết chặt, đèn pin trong tay cô đột nhiên bật sáng.
Tòa nhà giải phẫu là những căn phòng cũ, sàn gỗ lộp bộp. Không có ai trên hành lang, các mô hình bộ xương người được chất đống ở cả hai bên. Không khí tràn ngập vị cay nồng của những chất ướp xác, nhưng nó không thể che giấu mùi ôi thiu của xác chết.
Yêu Yêu nắm chặt tay Ai Ai và bước về phía trước từng bước. Hai người soi đèn pin, sàn gỗ đổ nát vang lên tiếng bước chân của họ.
Cộp.... cộp ....
Ai Ai đột nhiên mỉm cười, bàn tay cô vươn ra lấy một bộ xương tay bên cạnh rồi đưa nó vuốt má Yêu Yêu: “Yêu Yêu, da cậu thật mịn.”
Ai Ai mỉm cười nhẫn tâm. Yêu Yêu hét lên, những ngón tay lỏng lẻo của bộ xương cùng đèn pin rơi xuống đất, đèn đột nhiên tắt và biến mất ngay sau đó, không biết nó đã lăn đi đâu. Căn phòng giải phẫu lại rơi vào bóng tối, tiếng cười khúc khích của Ai Ai rờn rợn trong không gian ảm đạm này.
“Hừ!” Yêu Yêu ngừng la hét, trái tim đã thôi loạn nhịp, nhưng rồi đột nhiên cô kêu lên: “Có ánh sáng ở đó.”
Ai Ai nhìn theo hướng chỉ tay của Yêu Yêu, cuối hành lang, một cánh cửa đóng chặt phát ra ánh sáng mờ nhạt.
“Đó là đâu? Đến đó xem đi!” Ai Ai dũng cảm lôi Yêu Yêu đến căn phòng đó.
Cánh cửa đã mở khóa và mở ra chỉ bằng một cú đẩy nhẹ. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đèn trong phòng tắt, bóng tối giống như cái chết bao trùm. Ngay khi Ai Ai và Yêu Yêu bước vào, cánh cửa đóng sầm lại. Yêu Yêu quay lại cố gắng mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt bên ngoài.
Yêu Yêu tuyệt vọng quay lại, cố gắng bắt lấy Ai Ai, nhưng cô không ngờ sẽ nắm phải một bộ xương tay trắng khác.
“Ai Ai? Cậu đâu rồi?” Yêu Yêu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không biết nỗi sợ hãi này chỉ là khởi đầu. Yêu Yêu run rẩy, nỗi kinh hoàng vô hình dữ dội chèn ép cô câm miệng. Mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo khiến cô không thể chịu nổi cơn lạnh nữa. Cô nghĩ thầm: ‘Ai Ai đã đi đâu?’
Đột nhiên, Yêu Yêu nghe thấy âm thanh phát ra từ mọi hướng. Âm thanh giống như lòng bàn chân từ từ trượt trên sàn gỗ, bụi bay lên cùng hơi thở bụi bặm ngay lập tức tỏa ra trong không khí. Tưởng tượng như một con quái vật chui từ dưới đất lên thở phì phò. Căn phòng tối đen, Yêu Yêu không thể nhìn thấy gì.
Một tiếng cười ngáp vang lên trong phòng, nỗi sợ hãi giống như một cái bóng vô hình, từng chút áp bức bắt nạt cơ thể gầy gò của Yêu Yêu khiến Yêu Yêu ngộp thở...
(Còn nữa)
Tên tác giả: Min Lazy
Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
Bầu trời về đêm rất tối, mặt trăng giống như một quả chuối, không có ngôi sao.
Gió cuốn đi, những chiếc lá rụng bay loạn xạ trên sân tạo ra âm thanh xào xạc. Một lớp da ngỗng dày xuất hiện trên da của Yêu Yêu. Cô run rẩy khắp người nói với Ai Ai đang đi bên cạnh: “Chúng ta thực sự sẽ đi à?”
Ai Ai gật đầu : “Đi vào, đừng sợ.”
Tòa nhà giải phẫu của trường y luôn trông đặc biệt ảm đạm vào ban đêm. Ánh trăng mờ ảo đung đưa ngoài cửa sổ, kéo theo bóng của khung cửa sổ thành một hình thù kỳ lạ. Vỏ thủy tinh của các lọ và bình khác nhau chứa nội tạng lẫn xác chết phản chiếu ánh sáng thót tim.
Yêu Yêu bắt đầu di chuyển. Cô kéo tay Ai Ai: “Chúng ta sẽ không đi thật chứ?”
Ai Ai lắc đầu: “Tất nhiên là phải đi thật rồi, chúng ta không thể để họ cười.”
Buổi sáng, một nhóm người buồn chán trong lớp tụ tập xung quanh để thảo luận về đêm Halloween.
Yêu Yêu lên tiếng: “Chúng ta hãy đến tòa nhà mổ xẻ trong một đêm, được chứ?”
Mọi người đều đồng ý vào thời điểm đó, nhưng hiện tại tụ tập ở đây chỉ có Ai Ai với Yêu Yêu, những người khác đều không thấy đâu.
Ai Ai rất dũng cảm, ai cũng biết.
Khi Ai Ai mổ xẻ cơ thể, mắt không chớp, thậm chí Ai Ai còn hát ngân nga trong khi cắt mô da. Sau khi lớp khám nghiệm tử thi đầu tiên kết thúc, mọi người đều nôn mửa, chỉ có Ai Ai vẫn chộp lấy hộp cơm trưa và ăn một cách ngon lành. Một số người nói rằng trái tim Ai Ai làm bằng đá. Vậy nên khi nhìn thấy Ai Ai, trái tim nhỏ yếu của Yêu Yêu đã an tâm nhẹ nhõm hơn một chút.
“Tớ lạnh quá...” Yêu Yêu giật góc áo của Ai Ai. Ai Ai cởi áo khoác của mình rồi choàng cho Yêu Yêu.
“Tớ thấy rất sợ...” Yêu Yêu đổ mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Có gì đáng sợ? Tất cả đều là xác chết, cậu chỉ cần nghĩ chúng là gỗ.”
Vâng, mổ xẻ cơ thể giống như cắt một miếng gỗ bằng cưa. Nhưng khi dao mổ làm trầy da, cơ thể có đau không?
Không có đèn trong tòa nhà giải phẫu, kính của một số ô cửa sổ đã biến mất, gió lạnh lẽo thổi vào, tấm rèm che lay động, xung quanh tối om căn bản không thể nhìn thấy gì. Yêu Yêu lấy đèn pin ra và ấn nó vài lần, nhưng không có ánh sáng nào phát ra cả.
“Chán quá, sao lại hỏng vào lúc này chứ.” Yêu Yêu run rẩy, giọng nói ủy khuất.
Ai Ai liếc mắt mà không nói gì.
Lúc này, đột nhiên xuất hiện tia chớp, tia chớp trên bầu trời bên ngoài cửa sổ lóe lên, rồi sấm sét, rồi lại lóe lên.
Yêu Yêu ngẩng đầu lên trong nỗi kinh hoàng, cô thấy Ai Ai đang đứng đối diện với cửa sổ, toàn thân cô ấy bị che khuất trong bóng tối. Cái bóng của những đường dây điện bên ngoài cửa sổ từ từ hắt vào cổ Ai Ai như một chiếc thòng lọng, rồi chúng quét sang những chiếc lọ thủy tinh trong phòng mổ xẻ. Yêu Yêu quay đầu lại, những lọ thủy tinh ảm đạm lung linh trong bóng tối. Đúng lúc này có một tia chớp khác. Cô nhìn thấy một con mắt giống như mắt cá chết đang nhìn cô từ một cái bình nào đó, sóng mắt dao động. Cả người lạnh toát, Yêu Yêu không thể không rùng mình. Các ngón tay siết chặt, đèn pin trong tay cô đột nhiên bật sáng.
Tòa nhà giải phẫu là những căn phòng cũ, sàn gỗ lộp bộp. Không có ai trên hành lang, các mô hình bộ xương người được chất đống ở cả hai bên. Không khí tràn ngập vị cay nồng của những chất ướp xác, nhưng nó không thể che giấu mùi ôi thiu của xác chết.
Yêu Yêu nắm chặt tay Ai Ai và bước về phía trước từng bước. Hai người soi đèn pin, sàn gỗ đổ nát vang lên tiếng bước chân của họ.
Cộp.... cộp ....
Ai Ai đột nhiên mỉm cười, bàn tay cô vươn ra lấy một bộ xương tay bên cạnh rồi đưa nó vuốt má Yêu Yêu: “Yêu Yêu, da cậu thật mịn.”
Ai Ai mỉm cười nhẫn tâm. Yêu Yêu hét lên, những ngón tay lỏng lẻo của bộ xương cùng đèn pin rơi xuống đất, đèn đột nhiên tắt và biến mất ngay sau đó, không biết nó đã lăn đi đâu. Căn phòng giải phẫu lại rơi vào bóng tối, tiếng cười khúc khích của Ai Ai rờn rợn trong không gian ảm đạm này.
“Hừ!” Yêu Yêu ngừng la hét, trái tim đã thôi loạn nhịp, nhưng rồi đột nhiên cô kêu lên: “Có ánh sáng ở đó.”
Ai Ai nhìn theo hướng chỉ tay của Yêu Yêu, cuối hành lang, một cánh cửa đóng chặt phát ra ánh sáng mờ nhạt.
“Đó là đâu? Đến đó xem đi!” Ai Ai dũng cảm lôi Yêu Yêu đến căn phòng đó.
Cánh cửa đã mở khóa và mở ra chỉ bằng một cú đẩy nhẹ. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đèn trong phòng tắt, bóng tối giống như cái chết bao trùm. Ngay khi Ai Ai và Yêu Yêu bước vào, cánh cửa đóng sầm lại. Yêu Yêu quay lại cố gắng mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt bên ngoài.
Yêu Yêu tuyệt vọng quay lại, cố gắng bắt lấy Ai Ai, nhưng cô không ngờ sẽ nắm phải một bộ xương tay trắng khác.
“Ai Ai? Cậu đâu rồi?” Yêu Yêu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không biết nỗi sợ hãi này chỉ là khởi đầu. Yêu Yêu run rẩy, nỗi kinh hoàng vô hình dữ dội chèn ép cô câm miệng. Mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo khiến cô không thể chịu nổi cơn lạnh nữa. Cô nghĩ thầm: ‘Ai Ai đã đi đâu?’
Đột nhiên, Yêu Yêu nghe thấy âm thanh phát ra từ mọi hướng. Âm thanh giống như lòng bàn chân từ từ trượt trên sàn gỗ, bụi bay lên cùng hơi thở bụi bặm ngay lập tức tỏa ra trong không khí. Tưởng tượng như một con quái vật chui từ dưới đất lên thở phì phò. Căn phòng tối đen, Yêu Yêu không thể nhìn thấy gì.
Một tiếng cười ngáp vang lên trong phòng, nỗi sợ hãi giống như một cái bóng vô hình, từng chút áp bức bắt nạt cơ thể gầy gò của Yêu Yêu khiến Yêu Yêu ngộp thở...
(Còn nữa)
Attachments
Chỉnh sửa cuối: