BÀ LÃO CHẾT ĐÓI CÁI MÓNG NHÀ CŨ

banh tron

Ma Tập Sự
12/11/18
2
1
26
buôn ma thuộc
chào cả nhà! Đầu tiên cho mình gửi lời chào thân tặng nhất, đến các con ma tương lai… đang đọc bài viết của mình :))

Mình củng nói luôn là câu chuyện này chưa được xác nhận… chỉ là dòng cảm xúc và nỗi sợ hãi của thanh niên sợ ma tưởng tượng ra, mỗi ngày các bạn các bạn ném đi không ít thời gian quý báu, bảo là giết thời gian hay xả xì chét gì đấy..v..v.. thì mình củng xin một ít…. Chả biết có được thọ thêm tí nào không? Mà thôi kệ… mình kể đã!

Trước tiên mình sẽ kể câu chuyện gần đây xảy ra với người quen của mình! Lúc trước mình đi thu gom mật ong cho công ty hương rừng. Nên phải theo xe ra tận hà tĩnh để lấy mật, ông chủ của mình có thuê một miếng đất ở huyện hương sơn, tĩnh hà tỉnh để làm kho chứa… vì thu mua tận 4 tháng. Sau một thời gian sinh sống thì mình củng đã quen biết một số người trong thôn xóm và hay qua nhà hàng xóm chơi. Tối hôm đó mình sang nhà chú Sen uống cà phê, chém gió… mình và chú ấy đang nói phét thì chú Tuấn (chủ đất cho mình thuê đặt làm kho chứa) chạy từ đầu đường lại, mặt chú ấy trắng toát, chân tay bủn rủn… như vừa mới gặp ma xong! Chú Sen mới hỏi chú ấy làm sao thì không thấy ông ấy trả lời, chỉ ngồi cúi mặt như đứa con nít tủi thân. Lát sau thì chú ấy ngẩn đầu lên chỉ vào mặt mình…. đang có một con rắn treo lủng lẳng sát đầu mình… mình tá hoả, vùng chạy ra chỗ khác thì Chú Sen củng hất con rắn đi. Sao người đang ngồi co rúm, chỉ nhìn suống đất mà lại tinh mắt như vậy chứ… một lát sau, bình tĩnh lại thì chú ấy mới kể… chiều nay chú ấy lên nhà mẹ vợ để ăn cơm thân mật gì đấy… sau khi ăn xong, bước ra cửa chuẩn đi về thì có một giọng nói:
- Chụ đi mô về mà muộn rựa? (giọng người hà tĩnh, tạm dịch: chú đi đâu về mà muộn vậy)
- Con đi lên nhà mẹ ăn cơm tối!
theo phản xạ thì chú ấy trả lời người hỏi lịch sự, quay sang thì mới biết là bà Q (mình tạm giấu tên)
đi mấy bước thì người chú ấy lạnh sống lưng… chợt nhớ ra là bà ấy đã chết cách đây 7 năm!

(note: bà Q là chủ đất trước của miếng đất cho mình thuê, sau này bà mất nên chú Tuấn mua lại miếng đất đó để trồng tràm… nhưng không lấp giếng và móng nhà của bà Q vẫn còn nguyên cho đến khi mình thuê lại, cái giếng đó mình sẽ kể sau)

chú ấy không dám quay lại, chỉ biết co giò bỏ chạy, chạy một lúc thì thấy đèn nhà bác Sen sáng nên chạy vào như vừa thoát chết. vào đến nơi thì chú ấy không còn hồn vía nào để kể ra được… chỉ muốn ngồi nghĩ một lát rồi lấy hơi chạy về nhà :))

(ghi chú thêm cho các bạn hiểu là chú ấy cực yếu bóng vía và chậm tiêu, ngày xưa có lần đi xe đạp đèo cả ma sau lưng…mình kể sau)

phần tiếp theo do vợ chú ấy sáng mai kể lại… tối hôm đó thấy ổng đi khuya quá chưa thấy về, cô ấy mới chạy đi kiếm thì mới ra đầu ngõ đã thấy ổng nằm vật trước của, lay một lát thì chú ấy lồm ngồm bò dậy. chợt nhớ ra gì đấy thì chú ấy bám dít vợ luống cuống chạy vào nhà!
ổng kể: nãy anh về trước cửa thì gặp bà Q đứng ngay ngoài ngõ (cổng nhà),
mới nhìn thấy mặt bả là chú ấy muốn sỉu rồi, bà Q rất tâm lý, ngẩn đầu lên từ từ
- Chú đi mô mà chừ mới về!
Nghe xong thì chú ấy không biết gì nữa?
Mình đính chính lại chút thì chuyện này là thật nhé! Không phải như nói ở ngay đầu là do mình nghĩ ra… cảm xúc nó trôi đến đâu thì kể đến đó!

Còn nhiều vụ liên quan đến ông này, đến mảnh đất và cái “chết đói” của bà Q nhưng mình kể sau, dạo này sale chán hoá!
 

Liên Kết

Top Bottom