Thiên không vô ưu
Ma Tập Sự
- 6/7/18
- 12
- 3
- 40
Tập 1: Đá đỏ quỳ châu
Charp 1: Con đường của người nghiện
Ông ngoại tôi Lê Văn Trung làm nghề dạy học kiêm chế tác thuốc phiện( Vàng đen). Thời nay thì nghe hơi sai khác, đã là ông đồ lại thêm nghề thuốc phiện, nhưng hồi đó hút sách(hút thuốc phiện) cũng như hút thuốc lá bây giờ. Giới hút thuốc, chủ yêu là con nhà giàu, chức sắc hoặc thành phần ăn chơi hư hỏng. Hút thuốc phiện cũng lắm công phu, Hút thì phải bàn đèn mỡ lợn, thuốc chuẩn không bị pha tạp, kể cả con hầu tiêm thuốc cũng phải đẹp thì mới thêm ảo giác. Các con nghiện có thể nằm bệt từ ngày này qua ngày khác, Cuộc đời dần u tối như ánh đèn leo lét từ cái đĩa mỡ lợn. Bạn thân nhất của những con nghiện chỉ là những con chuột lử đử thuốc khi ngửi ké. Những con chuột vừa to, vừa lỳ lợm không sợ người. Người và chuột ngủ cùng nhau trong căn buồng tối để sớm tối phê pha theo làn khói, bỏ mặc xã hội thị phi bên ngoài, bỏ mặc cái đói cái nghèo, bỏ mặc cả gia đình vợ con. Ông tôi là thầy đồ nên cũng hiểu tác hại cực lớn của Á Phiện, nhưng cái lợi trước mắt là cái ta nhìn thấy còn cái hại sau lưng thì cứ để sau lưng. Cái đói, cái khổ, con cái nheo nhóc đâm ra ông phải làm cái nghề tay trái. Nghề tai trái đôi khi lại là thu nhập chính. Nghề thầy đồ của ông tôi đang thời mạt vận, dạy chữ Hán trong thời kỳ chữ Quốc Ngữ đang phổ cập để phục vụ chính quyền Pháp thuộc. Nghề giáo thời kỳ nào cũng được mọi người tôn trọng, chữ Hán Nôm hay chữ Quốc Ngữ thời đó đã du nhập vào Việt Nam đều được dạy song hành với nhau. Ngoài giờ lên bục giảng, ông tôi kiểm soát tá điền sơ chế và đóng gói thuốc.Nhựa cây thuốc phiện khi được lấy phết lên giấy bản, phơi khô bóc ra và được chưng với nước, sao cho chất lượng tinh khiết tốt nhất. Á phiện siêu lợi nhuận là thế, mà tạo ra một lạng thuốc phiện thì khó khăn biết nhường nào.
Hàng năm Ông tôi và một số bạn bè khăn gói vào tháng 3 tháng 4 lên các bản vùng cao thu mua nhựa mủ. Đường đi thì khó khăn lại đang lúc chuyển mùa, mưa nắng thất thường. Đoàn thì toàn người nghiện sức khỏe thì kém đôi lúc đồng tiền phải trả giá bằng mạng sống. Đoàn người đi thường ít nhất có 5 người, trong đó 3 người chuyên chở các sản phẩm đồi với bà con dân tộc, Còn 2 người chuyên mang lương thực, thuốc men phục phụ cho đoàn trong thời gian đi cả mấy tháng liền. Thời đó, giá mỗi cân muối (Vàng trắng) đổi được cả mạng người, Thực dân Pháp luôn ra các chiêu bài đổi muối lấy Việt Minh, và dùng nó để nuôi chế độ Vua ở các bản làng. Đoàn người đi giữa rừng sâu núi thẳm, luôn cận kề với bao nguy khốn từ động vật hoang dã, kể cả con côn trùng bé nhỏ cũng có thể gây mất mạng. Mỗi nguy hiểm lớn nhất là thổ phỉ. Sau này khi ông tôi không còn làm nghề này nữa, ông thường nói với tôi: Bát cơm chan nước mắt và máu lúc nào ăn cũng cảm thấy ngon nhất con ạ, nhưng vị mặn và tanh của nó thì sẽ khó quên. Đôi khi thổ phỉ còn thân thiết hơn gia đình, bọn chúng luôn nằm trong tiềm thức và suy nghĩ của ông, muốn sống là phải thông minh hơn chúng và luôn phải đề phòng. Có những lúc bình yên, ngủ trong ngôi nhà quen thuộc, mà ông vẫn giật mình khi nỗi ám ảnh thổ phỉ vẫn chưa lúc nào vơi đi.
Thời kỳ cách mạng tháng 8 thành công, học theo lời dạy của Bác nên các tệ nạn dần được xóa bỏ. Các con nghiện ít dần đi, và không được công khai lộ liễu như trước. Kinh doanh ngày càng giảm sút, đến thuốc Ông tôi không còn đủ để sử dụng. Cái nghiện nó ngấm vào người , Địa chủ 1 thời giờ tài sản cũng ra đi. Ai cũng nói: Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời là vậy. Đói thì phải bò, còn nghiện thì lết đến đâu thì lết miễn là có cái thỏa cơn thèm của mình. Những chuyến đi dấm dúi hết vùng cao, rồi Thanh Hóa, Nghệ An chỗ nào cũng có bước chân của ông. Mục đích của ông không chỉ còn nuôi gia đình mà chỉ còn là thỏa con nghiện. Vợ con khuyên, ông không nghe, bước chân của kẻ nghiện lúc nào cũng dài hơn suy nghĩ của người khác.
Không còn là địa chủ, không còn anh em bằng hữu trong nghề. Ông tôi bỏ hẳn nghề dạy học, chỉ chú tâm vào những chuyến đi để thỏa mãn sự đam mê của mình. Rừng thiêng nước độc, những mảnh rừng hoang vắng, tiếng gọi của thuốc phiện vẫn giục giã bước chân ông tôi, dù chỉ còn một mình trên con đường độc đạo.
To be continute....
p/s: các bác chém thoải mái
Charp 1: Con đường của người nghiện
Ông ngoại tôi Lê Văn Trung làm nghề dạy học kiêm chế tác thuốc phiện( Vàng đen). Thời nay thì nghe hơi sai khác, đã là ông đồ lại thêm nghề thuốc phiện, nhưng hồi đó hút sách(hút thuốc phiện) cũng như hút thuốc lá bây giờ. Giới hút thuốc, chủ yêu là con nhà giàu, chức sắc hoặc thành phần ăn chơi hư hỏng. Hút thuốc phiện cũng lắm công phu, Hút thì phải bàn đèn mỡ lợn, thuốc chuẩn không bị pha tạp, kể cả con hầu tiêm thuốc cũng phải đẹp thì mới thêm ảo giác. Các con nghiện có thể nằm bệt từ ngày này qua ngày khác, Cuộc đời dần u tối như ánh đèn leo lét từ cái đĩa mỡ lợn. Bạn thân nhất của những con nghiện chỉ là những con chuột lử đử thuốc khi ngửi ké. Những con chuột vừa to, vừa lỳ lợm không sợ người. Người và chuột ngủ cùng nhau trong căn buồng tối để sớm tối phê pha theo làn khói, bỏ mặc xã hội thị phi bên ngoài, bỏ mặc cái đói cái nghèo, bỏ mặc cả gia đình vợ con. Ông tôi là thầy đồ nên cũng hiểu tác hại cực lớn của Á Phiện, nhưng cái lợi trước mắt là cái ta nhìn thấy còn cái hại sau lưng thì cứ để sau lưng. Cái đói, cái khổ, con cái nheo nhóc đâm ra ông phải làm cái nghề tay trái. Nghề tai trái đôi khi lại là thu nhập chính. Nghề thầy đồ của ông tôi đang thời mạt vận, dạy chữ Hán trong thời kỳ chữ Quốc Ngữ đang phổ cập để phục vụ chính quyền Pháp thuộc. Nghề giáo thời kỳ nào cũng được mọi người tôn trọng, chữ Hán Nôm hay chữ Quốc Ngữ thời đó đã du nhập vào Việt Nam đều được dạy song hành với nhau. Ngoài giờ lên bục giảng, ông tôi kiểm soát tá điền sơ chế và đóng gói thuốc.Nhựa cây thuốc phiện khi được lấy phết lên giấy bản, phơi khô bóc ra và được chưng với nước, sao cho chất lượng tinh khiết tốt nhất. Á phiện siêu lợi nhuận là thế, mà tạo ra một lạng thuốc phiện thì khó khăn biết nhường nào.
Hàng năm Ông tôi và một số bạn bè khăn gói vào tháng 3 tháng 4 lên các bản vùng cao thu mua nhựa mủ. Đường đi thì khó khăn lại đang lúc chuyển mùa, mưa nắng thất thường. Đoàn thì toàn người nghiện sức khỏe thì kém đôi lúc đồng tiền phải trả giá bằng mạng sống. Đoàn người đi thường ít nhất có 5 người, trong đó 3 người chuyên chở các sản phẩm đồi với bà con dân tộc, Còn 2 người chuyên mang lương thực, thuốc men phục phụ cho đoàn trong thời gian đi cả mấy tháng liền. Thời đó, giá mỗi cân muối (Vàng trắng) đổi được cả mạng người, Thực dân Pháp luôn ra các chiêu bài đổi muối lấy Việt Minh, và dùng nó để nuôi chế độ Vua ở các bản làng. Đoàn người đi giữa rừng sâu núi thẳm, luôn cận kề với bao nguy khốn từ động vật hoang dã, kể cả con côn trùng bé nhỏ cũng có thể gây mất mạng. Mỗi nguy hiểm lớn nhất là thổ phỉ. Sau này khi ông tôi không còn làm nghề này nữa, ông thường nói với tôi: Bát cơm chan nước mắt và máu lúc nào ăn cũng cảm thấy ngon nhất con ạ, nhưng vị mặn và tanh của nó thì sẽ khó quên. Đôi khi thổ phỉ còn thân thiết hơn gia đình, bọn chúng luôn nằm trong tiềm thức và suy nghĩ của ông, muốn sống là phải thông minh hơn chúng và luôn phải đề phòng. Có những lúc bình yên, ngủ trong ngôi nhà quen thuộc, mà ông vẫn giật mình khi nỗi ám ảnh thổ phỉ vẫn chưa lúc nào vơi đi.
Thời kỳ cách mạng tháng 8 thành công, học theo lời dạy của Bác nên các tệ nạn dần được xóa bỏ. Các con nghiện ít dần đi, và không được công khai lộ liễu như trước. Kinh doanh ngày càng giảm sút, đến thuốc Ông tôi không còn đủ để sử dụng. Cái nghiện nó ngấm vào người , Địa chủ 1 thời giờ tài sản cũng ra đi. Ai cũng nói: Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời là vậy. Đói thì phải bò, còn nghiện thì lết đến đâu thì lết miễn là có cái thỏa cơn thèm của mình. Những chuyến đi dấm dúi hết vùng cao, rồi Thanh Hóa, Nghệ An chỗ nào cũng có bước chân của ông. Mục đích của ông không chỉ còn nuôi gia đình mà chỉ còn là thỏa con nghiện. Vợ con khuyên, ông không nghe, bước chân của kẻ nghiện lúc nào cũng dài hơn suy nghĩ của người khác.
Không còn là địa chủ, không còn anh em bằng hữu trong nghề. Ông tôi bỏ hẳn nghề dạy học, chỉ chú tâm vào những chuyến đi để thỏa mãn sự đam mê của mình. Rừng thiêng nước độc, những mảnh rừng hoang vắng, tiếng gọi của thuốc phiện vẫn giục giã bước chân ông tôi, dù chỉ còn một mình trên con đường độc đạo.
To be continute....
p/s: các bác chém thoải mái