ĐÁNH THỨC QUỸ TÌNH (Phần 1)

Chu Bá Thông

Ma Tập Sự
14/5/18
26
3
37
CHƯƠNG 1: HỒI ỨC KHÔNG QUÊN
Tháng 3/2009
Tôi vẫn còn nhớ cái quá khứ kinh hãi và khủng khiếp ấy, một quá khứ mà có lẽ với một thanh niên 18 tuổi lúc đó bao nhiêu thứ tốt đẹp bản thân tiếp thu vào trang ký ức đầu đời là những thứ đẹp nhất, sâu đậm nhất để là hành trang cho tương lai vững vàng. Nhưng với tôi có lẽ tôi không may mắn được như thế....!
(Cần Thơ sáng chủ nhật) sau khi đã bàn với ba tôi hôm nay tôi và ba sẽ đi thanh minh viếng mộ ông nội tại nghĩa trang liệt sĩ. Tôi và ba mua hoa quả, bánh , và thịt...tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi, quảng đường 55km không xa lắm nhưng vì đường xá đông Thanh minh người tứ xứ về đi lễ nên mất gần 4 tiếng chúng tôi mới đến nghĩa trang được. Tôi đã thấm mệt vì phải cầm lái nên nói ba:
"Ba vào trước đi con ngồi ngoài nghĩ mệt và làm ngụm nước rồi con vào sau!"
Ba tôi gỡ đồ cúng ra và bảo tôi:
" Ừ con nghĩ tý rồi tranh thủ vào , à mà tý nhớ lấy nhang vào ba dọn đồ sẵn rồi con đem nhang vào rồi thắp luôn ba cầm hết đồ hết tay rồi "
" Dạ.! Ba vào đi con nhớ rồi "
Sau tiếng đáp ba đi thẳng vào trong, đi khuất tôi mới ngước nhìn nghĩa trang mới được xây khung viên khá rộng và sạch sẽ rất nhiều cây to được trồng phía trước tượng đài, đường đi cũng rộng và sạch hơn so với chỗ cũ. Từ xa tôi thấy có một cây bồ đề to với tàn cây đưa ra rộng che mát cả một vùng có lẽ nó là cái cây bên nghĩa trang cũ được dời qua mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao người ta lại đem nó đi xa vậy nếu từ nghĩa trang cũ tới nghĩa trang mới này cũng gần cả trăm cây số, trong đầu cứ thắc mắc mãi về cái cây mà quên cả ly trà đường đã tan gần hết. Làm ngụm nước gần nữa ly tôi quay sang hỏi cô bán nước .
" Cô ơi cho con hỏi !"
Người phụ nữ quay lại với gương mặt có vài vết nhăn trên tráng có vẽ gì đó rất quen.
" Con muốn hỏi gì ? Đợi cô một tý cô rửa nốt cái ly này rồi cô ra ngay"
Cái giọng ấm áp mà làm tôi bất ngờ thì ra đó là cô Huyền, cô bán nước ở nghĩa trang liệt sĩ cũ đây mà. Năm nào cũng gặp cô đúng 1 lần mà 2 năm nay do xây dựng di dời hài cốt nên năm rồi không đi được nhưng nghe tiếng cô là tôi nhận ra ngay. Khoảng 1 phút sau bước ra nhìn kỹ lại đúng là cô Huyền.
" Ơ cô Huyền cô cũng chuyển qua đây bán luôn hã cô !"
Cô Huyền bước đến ngồi vào ghế ở quầy cách tôi khoảng 4-5 mét trã lời tôi với âm ngữ của người Khme nói tiếng Kinh nếu người lạ nghe rất khó nhưng với tôi thì quá quen.
" Ơ Thông hã con ! Lâu quá không gặp lớn dữ rồi nha, ra dáng thanh niên rồi đó. Ừ cô theo chồng và con qua đây bán, sống chỉ được vào nghề này nuôi các em ăn học nên người ta dời nghĩa trang đi nên quán đi theo luôn. Nay con vẫn đi với ba con hã hay đi một mình ,Nãy con muốn hỏi gì hã Thông."
Tôi ngồi cười một vì đã thấy mình đỡ mệt và hai là được gặp lại cô Huyền người quen gần 8 năm mà chỉ gặp có 7 lần nên thấy đỡ hơn nhiều, không khí ngoài trời cũng dịu cơn nóng thay vào đó là những đợt gió làm mát dịu hơi nóng từ nắng và mặt đường lâu lâu lại có hơi lạnh từ quầy bay ra chắc do thùng đá của cô Huyền nên tôi cũng bắt đầu vào vấn đề thắc mắc của mình.
" Cô Huyền và gia đình khỏe chứ ạ, con đi với ba con. Ba con vào trước rồi con ngồi nghĩ mệt tý vào sau. Con tính hỏi là cái cây bồ đề to kia là bên nghĩa trang cũ dời qua phải không cô ?"
Cô Huyền đáp lại mà ngộ mỗi lần cô Huyền nói là hơi lạnh của chiếc thùng đá lại bay ra làm tưởng như mình ở sa mạc nóng mà bị ai đó hất ca nước vào người mát lạnh thích thật.
" Đúng rồi con ! Nó được di dời qua theo nghĩa trang nó theo nghĩa trang liệt sĩ này gần 40 năm nay. Nên những người cấp cao cũng cho nó theo vì đó là hình ảnh quen thuộc của nghĩa trang này và...!"
Nói đến đây cô Huyền bỗng khựng lại giọng nhạt đi có vẽ như không muốn nói tiếp phần sau.
" Và sau nữa cô sao cô không nói tiếp?"
Cô Huyền bỗng liếc mắt qua lại rồi nói.
" Không gì đâu , thôi con ngồi nghĩ đi cô đi bưng nước cho người ta. Ly nước xem như cô mời con vì con là người quen lâu không gặp nên cô không lấy tiền con ! "
Sau khi nói xong cô Huyền quay vào quầy làm nước tôi cũng quay sang cười và nói.
" Dạ con cám ơn cô ! Thôi con vào với ba con nào ra con và ba ghé quán "
Nói rồi tôi ra xe đậu trong bãi đỗ của nghĩa trang lấy bó nhang nhưng chợt nhớ là mình để quên chìa khóa ngoài bàn nên quay ra lấy, bước ra quán cô Huyền cầm chìa khóa bỏ vào túi quần quay ánh mắt vào quầy nhưng không thấy cô đâu. Nghĩ cô nói đi bưng nước mà sao không thấy cô bước vào xung quanh đây cũng đâu có nhà dân chỉ có ruộng và ruộng, nghĩ trong đầu chắc cô đi ngã khác vào và nhớ ra mình ở đây hơi lâu chắc ba đang đợi mình nên tôi quay vào thật nhanh để đem nhang cúng ông nội.
Vào tới đứng ngay tượng đài giữa nghĩa trang tìm mãi mà không thấy ba đứng đâu, mà tôi nhớ ra nghĩa trang mới mình cũng đâu biết mộ ông nội nằm đâu làm sao lại đây.
CHƯƠNG 2: LẦN ĐẦU GẶP MA
16h30
Ngồi gần 5 phút tôi lấy điện thoại tính gọi cho ba để hỏi ba đang ở đâu, vừa móc trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng định mở khóa từ đâu có một cơn gió thổi ngang làm tôi tưởng như nó đang chui vào từng lỗ chân lông vậy, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình giữa không gian không một bóng người giữa nghĩa trang làm tôi ớn lạnh. Nghĩ trong đầu đã đến đây kính trên trước nên vội rút 9 cây nhang trong bó nhang trên tay ra vì nghe mấy người lớn nói thắp nhang cho đúng nghĩa thắp là
" Đấn cao thập cửu, chư vị cửu cầu, sinh thần tam chỉ"
Nên nghĩ trong đầu ở đây không có phật hay người trên nên chắc chỉ có những người chư vị thần nhỏ ở đây giữ đất đai và các liệt sĩ nên tôi rút ra 9 cây đốt xong và khấn.
" Con là Thông sinh ngày...tháng..năm
Là người ở Cần Thơ lại đây viếng mộ và cúng cho ông nội con là liệt sĩ yên nghĩ tại đất này mong chư vị cho con vào và chỉ đường cho con !"
Khấn xong tôi cắm nhang vào chiếc Đỉnh lớn nhất giữa nghĩa trang dưới tượng đài nhưng khi tôi vừa cắm xuống bước ra xá 3 lại thì chuyện lạ xảy ra, khói từ chiếc Đỉnh bay thẳng lên gần 2 mét không khúc lượn hay cong nào tôi giật mình lui lại sau đỉnh ngọn khói à mà không đúng là cột khói bay ra phía sau tượng đài giống như chỉ đường tôi vậy không vệt khói nào bay riêng lẽ mà vòng ra phía sau tượng đài. Tôi hơi sợ nhưng nghĩ ở đây nếu thật sự có những thứ gọi là hồn ma hay...gì đó thì cũng chỉ là những người vì mình vì đất nước xinh đẹp này mà nằm xuống nên họ chẳng nỡ hại hay dọa mình, tôi bước chậm thật chậm lòn qua chiếc Đỉnh lớn ra phía sau tượng đài thì thấy một sơ đồ to trên đó vẽ ô vuông rất nhiều và trong đó có ghi chữ và trên cao có ghi một dòng chữ to " Sơ đồ nơi an nghĩ của các Anh hùng liệt sĩ "
Tôi chợt xua tan đi mọi suy nghĩ lúc đầu về điều mà tôi lo sợ mà thay vào đó là thầm nghĩ cám ơn các Chư vị đã nghe lời khấn của mình, tôi tìm thấy tên và vị trí của ông nội nhưng vì sơ đồ quá nhiều mà tôi thì không rành so sánh để tìm vị trí nơi mộ phần trên sơ đồ nên nghĩ cứ gọi cho ba rồi kêu ba chỉ hướng ra cho nhanh. Vừa lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình đen chưa mở khóa máy bất chợt mắt tôi căng ra đồng tử nở hết cỡ để nhìn vào màn hình kiếng của điện thoại, tay chân run lên làm rớt chiếc điện thoại xuống đất. Một làng gió nhẹ mà như toàn bộ gió chỉ bay vào và lưu giữ trong cơ thể tôi, một luồng hơi lạnh sau gáy làm tôi không thể nào nhúc nhích nỗi cái cổ quay lại như muốn chứng mình rằng đôi mắt tôi chỉ bị nhìn nhầm.
Một hình ảnh người phụ nữ mặt áo trắng phập phồng, mắt chỉ một màu đen sâu mà đúng hơn là hốc mắt không có gì ngoài màu đen, mái tóc quăng dài rũ xuống chỉ che nữa mặt đang nhìn và ngày một gần rất nhanh đến tôi, làm tôi rơi cả điện thoại vì giật mình.
Cố gắng bình tỉnh không quay đầu mà tôi lấy hết sức quay cả người lại để nhìn xem là ai, nhưng trời chẳng có ai ngoài chiếc Đỉnh to. Bất ngờ có giọng nói phía sau làm tôi hốt hoảng la lên thất thanh.
Quay lại thì ra là cô Huyền
" Thông ! Ba con đang ở phía sau cây sao lớn phía sau hướng kia sao không xuống mà đứng đây ."
Tôi thấy cô Huyền nên thở gấp vài hơi cho bình tỉnh rồi trã lời cô trong nỗi sợ chưa vơi bớt.
" Con con...con không biết mộ ông nội nằm đâu..."
(Thở thêm vài lần gấp rồi tôi nói tiếp)
"Con tính gọi cho ba để kêu ba chỉ hướng đi nhưng...mà cô lại không nói gì làm con giật mình.!"
Cô Huyền cười nhẹ rồi nói
" Cô mới đem nước cho mấy ông cụ ngồi ở cây bồ đề uống trà đánh cờ, thấy con đứng đây loay hoay ở đây đoán là con không biết mộ ông ở đâu nên lại xem sao, cô thấy ba con ở dưới kia vì giờ này người ta về hết rồi còn mỗi ba con nên cô đoán là ông ấy "
Tôi đã bình tĩnh hơn nên thấy hơi có lỗi với cô nên cười khì khì cho lơ đi vừa rồi có tý nóng trong lời nói.
" dạ con cám ơn cô tại nãy cô phía sau nói nên con hơi giật mình con xin lỗi vậy thôi con đi xuống với ba không ba con trông."
Nói rồi tôi nhặt chiếc điện thoại lên và tính quay lại chào cô Huyền rồi đi, nhưng cô đã đi từ lâu nên không thấy đâu, thoáng chốc hình ảnh ma quái vừa rồi hiện lên trong đầu cố gạt đi và nghĩ đó chỉ là qua mắt thôi rồi tôi đi xuống chỗ mộ ông nội, thì ra còn một dãy mộ ở phía sau các hàng cây sao cao. Tôi thấy ba đang lui cui dọn lá cây và đồ cúng cũng bày ra đầy đủ, tôi và ba lấy hột quẹt đốt hết 3 bó nhang. Sau khi khấn và cắm cho mộ ông nội 3 cây tôi và ba chia nhau đi thắp cho các mộ xung quanh khu vực đó, đã hết nhang trên tay tôi lại mộ ông nội và ngồi nghĩ nói chuyện với ba.
" Ba hồi nãy lúc vào con gặp ma ! Ghê lắm con sợ hết hồn"
Ba tôi hơi châu mài lại và gằng giọng
" Con đừng nói bậy, ở đây là nơi yên nghĩ của bậc cha ông và anh hùng liệt sĩ làm gì có chuyện ma quỷ đi hù con. Nếu mà có thì họ chả làm vậy với con đâu vì không có họ cũng đâu có con bây giờ. Con nên mừng và vui khi thấy họ nha"
Trong đầu tôi thì lại nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ vừa gặp thì trã lời bằng suy nghĩ chứ chả dám nói ra : " vui gì nỗi khi gặp kiểu đó ba ơi !" tôi nhìn đồng hồ đã 17h30 trời cũng ngã dần màu đỏ của xế chiều. Nhưng nhang thì còn nhiều nên nghĩ ngồi lâu chán nhớ lời cô Huyền lúc nãy nói có mấy cụ ông đang đánh cờ ở cây bồ đề nên tôi thấy hơi hứng thú nói với ba :
" Ba con qua kia xem đánh cờ nào về ba gọi điện thoại con nha "
Ba tôi nhả hơi thuốc lá và nói
" Ừ đi đi ba ngồi đây đợi tàn nhang rồi cha con mình về ! Mà con khỏe chưa đó"
Tôi đứng quay lại nói
" Dạ con khỏe nhiều rồi ! Con đi nha"
Lòng hí hửng đi như bay về phía Cây bồ đề với suy nghĩ sắp được xem cao thủ đánh cờ tướng môn mà thích nhất hay đánh với ba khi rãnh rỗi.
Nhưng có ngờ đâu sự thật lại là một sai lầm mà khiến tôi vẫn đỗ mồ hôi lạnh khi nhớ đến, nỗi ám ảnh như in sâu trong từng nếp nhăn của bộ não tôi.
Nỗi ám ảnh mang tên Quỹ tình !
CHƯƠNG 3: VÁN CỜ SINH TỬ
Gần tới gốc cây bồ đề khoảng 10 mét tôi dừng lại nghe một âm thanh quen thuộc đó là tiếng " cạch, cạch..." là tiếng ăn cờ của đối thủ trong bàn cờ tướng. Vui vì nghĩ cũng may còn đánh tưởng sắp tối các ông về, định bước lại từ đâu có một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi khựng lại nhưng nhớ lời ba nói phớt đi cái suy nghĩ bậy bạ và nghĩ trong đầu chắc trời sắp tối sương lạnh trong hơi gió thôi. Đi tiếp tới gốc cây bồ đề thấy xung quanh cây chỉ có 6-7 ngôi mộ hơi to hơn các mộ ở ngoài nghĩ chắc đây là các tướng tá ngày xưa nên được xây to hơn những người lính. Nhưng điều làm tôi thấy lạ là tại sao ở đây lại có một cái miếu, mà nó đặt ngay gốc cây được bài trí đúng như miếu ở các vùng quê mà tôi thấy không to nhưng có trái cây, hoa và bát hương. Chẳng biết thờ ai mà nghĩ chắc là thờ thổ địa, nghĩ vậy tôi đi ngang qua miếu là tới chiếc bàn bằng đá gồ gề xung quanh nhưng phẳng mặt trên kẽ bàn cờ tướng và 4 cái ghế cũng được làm bằng đá, có 3 ông đầu tóc bạc phơ mặc đồ lính kiểu xưa 2 ông đang ngồi đánh cờ với nhau còn 1 ông ngồi uống trà xem đánh cờ. Đúng kiểu mình thích đi ngay lại xem và không quên lễ phép xin vào trước:
" Dạ con chào các ông ! Con đi viếng mộ ông nội thấy các ông đánh cờ con xin phép đứng xem ạ !"
3 ông ngước lên nhìn tôi một lượt làm tôi hơi giật mình, ông ngồi giữa nói giọng mà tôi tưởng như có thùng âm ly ở phía sau chỉ có âm Bass lan rộng một khoảng khôn.
" Được cháu cứ xem, mỏi chân thì ngồi xuống ghế xem ! Không phải ngại"
Được cho phép vui mừng tôi bước lại nhưng chẳng thấy ngay dưới chân là bậc si măng tôi vướng té xuống sấp mặt xuống đất làm môi cấn phải răng chảy máu môi khá nhìu, một ông đang đánh bỗng quay sang nhìn tôi châu mài căng lại, cũng âm điệu như ông ngồi giữa, nhưng gắt hơn.
" Này cháu khẽ thôi chỗ yên tỉnh nghĩ ngơi và các ông đánh cờ nhỏ tiếng để tập trung. Lại đây ngồi vào ghế đứng không khéo lại té nữa "
Tôi quýnh quáng biết đã gây lỗi nên nhanh nghe lời lại gần ngồi vào ghế chiếc ghế bằng đá lạnh khiến tôi rùng mình hơi lạnh chạy từ chân kéo dài lên sống lưng tới đỉnh đầu, nhưng không muốn gây thêm sự bực bội của các ông nên tôi cũng không nói gì miệng máu trong môi cứ chảy ra rĩ rĩ tôi lấy tay áo quẹt quẹt cho bớt máu, thấy vậy ông cụ ngồi giữa đưa tôi ly trà rồi bảo tôi.
" Uống miếng trà đi cho đỡ chảy máu!"
Đưa 2 tay lên cầm đưa ly trà uống một ngụm cho hết ly nhưng cảm giác đầu tiên là một mùi hôi của trà để lâu ngày có lẽ bị thiu và lạnh. Muốn ói ra nhưng sợ vô lễ nên cố nuốt thật mạnh cho nó xuống nghĩ chắc ở đây trà uống khác với chỗ mình nên gắng dù miệng tôi chỉ muốn ói ra ngay, lạ thay miệng hình như đã ngừng ra máu chỗ dập cũng bớt đau. Nên cũng phải lễ phép với người lớn
" Dạ con cám ơn ông!"
Ngồi một lúc nhìn đồng hồ hơn 18h30 trời đã tối nhưng có đèn của khu nghĩa trang nên cũng sáng tôi mỏi cỗ và hơi mắc tiểu đứng dậy đi về phía sát bờ tường có một nắp cống sát tường rào nhưng trên nắp cống có 7 cục đá to hình thù khá giống nhau có dán mấy miếng giấy gì màu vàng có hoa văn đỏ trên 7 cục đá, nhìn nhưng chả hiểu gì nên tôi cứ đi tiểu đại lên nắp cống cho chảy xuống cống vừa tiểu tôi vừa có cảm giác ai đó đang nhìn mình, gió lạnh . Vừa tiểu xong tôi kéo khóa quần quay lại về phía cây bồ đề chỗ các ông lão đánh cờ thì trời ơi đập vào mắt tôi là hình ảnh người phụ nữ lúc chiều tôi nhìn thấy trong điện thoại vẫn hốc mắt sâu hóm đó, vẫn mái tóc che nữa mặt đó nhưng lần này tôi thấy rõ hơn miệng người phụ nữ đó cười mà miệng cô ta lúc cười nhe ra những chiếc răng dài và dọn như lưỡi cưa , miệng cô ta lúc này rộng và quát lên lỗ tai máu trong miệng không ngừng chảy ra , bộ đồ màu trắng vệt máu như thấm lan ra và che chân mà không đúng cô ta không có chân và đang bay về phía tôi. Tôi như người chết rồi chân bước không nỗi khụy xuống run lẫy bẫy, tay tôi cố gồng lên trụ thẳng xuống đất để không cho cơ thể yếu ớt của mình lúc này như muốn nằm xuống đợi con quỹ ấy lại làm gì thì làm. Miệng tôi cứng như có cái gì mắc ở cổ họng chỉ phát lên được vài tiếng ú ớ, chưa đầy 1 giây con quỹ đã sát bên tôi hơi thở nó hôi như mùi cá chết lâu ngày tanh của máu, nó đưa 2 tay cùng bộ móng vuốt dài nhọn hoắc đưa thẳng dô mặt tôi như muốn bóp nát mặt tôi.
Miệng tôi khẽ run lên vài từ nhỏ bé
"Ba ơi cứu con, các ông ơi cứu con!"
Tôi nói trong sự tuyệt vọng cuộc đời tôi chưa bao giờ sợ như thế này, bất ngờ từ xa phía các ông cụ đánh cờ phát lên 1 tiếng lớn như dằn mặt một ai đó.
" Chiếu tướng ! Thu quân "
Sau tiếng la đó con quỹ nới lỏng tay ra khỏi mặt tôi và bỏ ra khỏi mặt tôi, một ông bước lại vừa đi vừa nói về phía sau
" Cuối cùng tôi cũng thắng ông sau ván cờ 100 năm ! Ha ha ha ha "
Tôi chẳng hiểu gì nhưng sau tiếng cười của ông ấy là gương mặt sắt lạnh quay về phía con quỹ, và chỉ thẳng về hướng con quỹ nói lớn
" Đủ rồi có mặt bọn ta ở đây mà ngươi còn dám lộng hành ! Mau về nơi của ngươi đi đừng để bọn ta đối xử tàn nhẫn với ngươi "
Con quỹ lui lại bay về phía miệng cống và chui vào cống chỉ chừa đúng cái đầu của nó quay về phía tôi cười một cách man rợ và nói
" Khè khè khè , há há há ! Ngươi không thoát tay ta đâu thằng nhóc, còn các ngươi cứ chờ xem ngày mai ta sẽ quay lại tìm các ngươi, há há há há há.......!"
Con quỹ chui thẳng xuống nắp cống mất hút, tôi như rã người ra quay về phía ông lão . Nói tiếng được tiếng không
" Ông.....ông...ông ơi có chuyện gì vậy ông, nó nó....nó là cái gì vậy ông sao nó lại muốn giết cháu. Ông ơi cứu cháu, cháu sợ lắm ông ơi !"
Ông lão đứng nhìn một lát lâu rồi bỗng nhiên hình ảnh của ông mờ nhạt, rồi từ từ biến mất trong khoảng không như chưa từng xuất hiện tại đây. Quá hoảng sợ từ sự kinh hãi này đến sự khủng khiếp vừa trãi qua tôi gục ngã trước mọi thứ xung quanh, mắt tôi nhắm lại.
.......

CHƯƠNG 4: ÁC MỘNG
Tôi ngất đi trong cơn mê, mang theo nỗi ám ảnh vào giấc mơ khiến tôi tưởng mình đang thật phải nói là rất thật khi trong giấc mơ của mình.
Trong giấc mơ:
Tôi đang đứng giữa khoảng ruộng mênh mông nếu có thể đo bằng mắt thường thì khoảng hơn 50 công ruộng, chẳng có gì ngoài lúa đang dập dìu ngã mình thành từng đợt sóng lúa rất đẹp và 1 căn nhà dựng lên tạm bợ để che mưa che nắng. Tôi nghe có tiếng tranh cãi của rất đông người từ ngôi nhà đó bước lại gần ngôi nhà giữa ruộng lúa, một người phụ nữ bị văng ra khỏi cửa có lẽ vừa bị một ai đó đẩy rất mạnh từ phía trong ra ngoài "huỵch" một tiếng lớn người phụ nữ đau đớn nằm quằng quại trên nền đất vẻ rất đau đớn. Tôi chạy lại tính đỡ người phụ nữ đó lên thì trong nhà có tiếng quát lớn và tên đi đầu cũng bước ra ăn mặt bảnh bao đeo cọng dây chuyền vàng to đùng ước cũng gần 3-4 cây vàng, trên 10 ngón tay thì nhẫn vàng, ngà voi.. Bít hết cả các ngón theo sau là những tên mặt mài sẹo vết, xăm mình bít hết 2 tay như tụi giang hồ bảo kê.
" Con mụ khốn khiếp ngày mai mày mà không dọn đồ cút khỏi đây tao Giết !"
Rồi hắn cắm con dao găm dọn và có răng cưa phía trên sóng dao thẳng xuống đùi người phụ nữ kia, máu phun ra xối xã ngay sau khi hắn rút con dao ra những răng cưa trên dao cứa thêm làm vết thương rộng ra thêm mấy phân. Người phụ nữ một tay ôm miệng nước mắt ứa ra, một tay bịt vết thương nhưng vô ích máu chảy ra ướt đẫm chiếc quần thun dài của người phụ nữ. Rồi hắn cùng những tên tay sai bỏ đi và nhết mép cười khinh người phụ nữ ấy, quay lại chỉ nói một câu khi bước vài bước rồi mất hẵn
" Chống với ta chỉ có chết ! Ha ha ha!"
Tôi chạy lại đỡ vai người phụ nữ ấy nhưng tay tôi vụt qua như cơ thể tôi là vô hình vậy cố chạm người phụ nữ ấy nhưng không tài nào chạm được, bỗng cô ấy ngước lên nhìn tôi bằng cặp mắt căm thù, uất ức. Tôi giật mình lui lại trước ánh mắt đó, rồi bỗng không gian bừng sáng lên khiến mắt tôi không nhìn được gì ngoài màu trắng chói lòa. Một lát sau hình ảnh không gian xung quanh dần mờ mờ hiện ra tôi nghe có tiếng chén đĩa bễ vỡ liên hồi kèm theo sau đó là tiếng nữ la thất thanh, "á...á.á...." cố dụi mắt để xem chuyện gì xảy ra, tôi thấy vẫn đám người lúc nãy đang đánh người phụ nữ chân băng thô sơ vết thương ứa máu ra, đây là người phụ nữ lúc nãy. Tên đầu sỏ bước đến mặt mài hậm hực cầm theo con dao của hắn lúc nãy vừa đâm cô ấy quát lớn
" Mày lỳ à tao bảo mày đất này là của tao thì nó là của tao ; mày muốn chết tao cho mày chết !"
Dứt câu hắn lao đến vung tay cầm con dao găm ra sau chuẩn bị đâm người phụ nữ đang nằm dưới đất trong cơn đau đớn, " phập !..ơ ơ !" miệng hắn ú ớ sau khi cuối xuống định đâm người phụ nữ.
" Mày ....mày dám..!"
Người phụ nữ kia đã thủ trong người con dao nhỏ hắn vừa lao đến cô đã rút ra đâm ngay ngực trái hắn, cô kéo hắn sát vào người cuối đầu xuống cô kê miệng sát tai hắn và cười một cách đáng sợ.
" khà khà há há há ! Thằng chó chết Tao chết mày cũng phải chết theo tao...ha ha ha"
Sau tiếng cười của người phụ nữ những tên tay sai lao lại chém nhiều nhát vào người cô, bây giờ cơ thể cô đẫm máu do vết chém quá nhiều và sâu, có chỗ gần như đứt lìa chỉ dính lại phần da máu phun ra ướt đẫm cả khu đất cô đang nằm. Tôi lại nhanh đến gần vẫn cái suy nghĩ cứu cô ấy nhưng lại tuyệt vọng khi bàn tay không cách nào chạm vào người cô ấy, rồi cô ấy cố lẫm bẫm trong miệng bằng hơi thở yếu ớt và cùng 2 dòng nước mắt chảy ra từ bao giờ đã hòa với máu trên mặt:
" TÌNH YÊU KHÔNG XẤU
CHỈ XẤU KHI YÊU LẦM NGƯỜI...
ta hận bọn đàn ông các ngươi"
Sau khi nói xong cô ấy gục xuống hơi thở tắt liệm mắt mở chừng chừng về phía bọn tay sai, ngay lúc cô trút hơi thở cuối cùng và hàng lệ cũng ngừng rơi thì một âm thanh lớn phát ra khiến tôi lui nhanh ra xa khỏi khu vực ngôi nhà người phụ nữ
" Phừng,...phừng" bọn tay sai đốt nhà người phụ nữ rồi bọn chúng quay đi khiên xác tên đầu sỏ về, một tên trong số đó gương mặt sẹo vết rất nhiều hắn đưa cặp mắt sát nhân liếc nhìn về phía xác người phụ nữ. Hắn cầm con dao vung thẳng lên đâm ngay mắt trái rồi đến mắt phải xác của người phụ nữ máu chảy ra từ 2 hốc mắt như không gì cản lại được vì trên con dao của hắn bây giờ là đôi mắt của người phụ nữ dính chặt ở giữa, hắn đưa con dao có đôi mắt của người phụ nữ đưa lên ngang mặt hắn rồi nói như 2 người đang đối diện nhìn nhau nói chuyện :
" Xem mày còn nhìn tao được không !"
Nói xong hắn vứt con dao xuống cạnh xác người phụ nữ rồi bỏ đi, tôi nhìn cảnh đó mà sợ như chết đi sống lại. Chẳng biết chuyện gì vì sao lại tàn nhẫn với một người phụ nữ chân yếu tay mềm như thế và có ai có ai nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không. Chẳng biết vì sao mắt tôi cay xè đi nước mắt bắt đầu tuôn ra, tôi chậm chậm bước lại gần xác người phụ nữ nhưng bước khoảng 4 bước chân tôi bỗng dưng khựng lại thay vào đó là nó tự đi lui lại vì cảnh trước mắt tôi bây giờ là đôi mắt trong con dao đang tự xoay nhìn về phía tôi nó đỏ lên cái thứ màu đỏ hận thù và cái xác đang tự đứng dậy cầm theo con dao có đôi mắt tiến về phía tôi.
........
CHƯƠNG 5: OÁN HẬN TÌNH THÙ.
Tôi lùi lại lùi lại...hình như lúc này nỗi sợ đang cùng trái tim như hòa vào nhau thay thế hoàn toàn cho nỗi thương cảm với người phụ nữ như vừa rồi. Từ sau có một bàn tay lạnh buốc cùng theo đó là hơi thở kéo dài như có cục nước đá chạy dọc sống lưng , tôi nghĩ nếu đây là mơ tại sao nó lại thật đến vậy.
Quay ra sau tôi thấy bóng 3 người mặc đồ lính Việt Nam như hồi đánh Mỹ cứu nước trong các phim tài liệu mà tôi được xem, chẳng hiểu tại sao lúc này tay tôi và lý trí lại làm trái ngược nhau. Tôi đưa tay lên nắm cánh tay đó như một đứa trẽ con năn nĩ ông mình mua kẹo cho ăn, đó là 3 ông lão ngồi đánh cờ dưới gốc cây bồ đề nhưng tại sao tay ông lại lạnh như nước đá vậy.
Tôi lấp bấp run run không nói được tròn câu với ông lão mà tôi đang nắm lấy tay, vừa lay tay ông vừa nói trong nỗi sợ tột cùng mà chưa bao giờ phải chịu nhiều như hôm nay :
" Ông ! Ông..ông...ông ơi cứu cháu, chuyện gì xảy ra vậy ông, các ông là ai.
Người...người..người phụ nữ kia là ai tại sao cháu...lại ở đây"
Ông lão nhìn về phía sau hướng về người phụ nữ với 2 dòng lệ máu từ hốc mắt và cơ thể đẫm máu vì hàng trăm vết thương lắc đầu rồi nói với âm giọng đúng như trong các phim ma tôi hay xem ở nhà khác hẵn với lúc mà tôi xem các ông đánh cờ :
" Oan nghiệt ! Oan nghiệt. Không ngờ nó vẫn giữ mối thù suốt 100 năm qua, cô ấy là Thư còn người đàn ông vừa bị cô ấy đâm vào tim là chồng cô ấy hắn tên Đức. Hắn ta biết cha Thư để lại toàn bộ đất đai ruộng lúa cho cô ấy vì ông ấy chỉ có Thư là con, hắn đã có vợ ở Chợ và vợ chồng hắn âm mưu chiếm đất đai của Thư nên cô vợ kêu Đức gạ gẫm cưới Thư làm vợ để chiếm đất. Thư yêu hắn rất nhiều, yêu nhau hơn nữa năm ngày nào hắn cũng tìm Thư, đến mùa gặt lúa ở ruộng Thư hắn đều làm hăng say và đặc biệt là không lấy tiền công...dần dần mưa lâu thấm đất rồi họ cưới nhau. Vừa cưới nhau hắn dụ dỗ Thư viết giấy tay để hắn quản lý toàn bộ 60 công ruộng này phụ Thư, thấy nghi ngờ Đức vì mới cưới chưa được 1 tháng hắn đã kêu đưa hết đất đai cho hắn giữ nên Thư theo dõi hắn khi lên chợ giao dịch lúa với các lái buông ở chợ. Thư phát hiện âm mưu của vợ chồng Đức nên đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn vẫn vào đánh đập ép cô ấy ký giấy đưa đất cho hắn nhưng đây là đất mồ hôi xương máu của cha Thư nên dù đánh đập và đốt nhà cũ khang trang lắm ngay tại cái chòi đang cháy bây giờ cô ấy vẫn không ký. Nên hắn giết Thư để sau này các quan ở Xã có quy tài sản thì hắn là chồng sẽ hưởng toàn bộ đất và kết quả như con đang thấy ở đây là hồi ức của Thư lúc đó. Còn bọn ta là quan âm được lệnh của Địa Mẫu ban ân vì là tướng ngày xưa của cách mạng giúp dân đánh đuổi giặc cướp nước bảo vệ và hy sinh trấn giữ cai quản âm binh, linh hồn, cô hồn vất vưởng,...ở khu nghĩa trang liệt sỹ này và hiện hữu của bọn ta chính là cây bồ đề lớn tại nghĩa trang nên dù dời đi đâu bọn ta cũng báo mộng cho người quản lý để dời cây theo để trấn giữ vì nghĩa trang là nơi âm khí rất nhiều các âm binh, vu hồn, cô hồn chết oan chưa được đi đầu thai hay đến trú ngụ phá phách nên bọn ta trấn giữ không cho chúng phá mồ mã liệt sĩ hy sinh và đuổi đánh các linh hồn của các đồng chí chưa tới thời gian luân hồi chuyển kiếp nên ở lại hưởng hương quả của con cháu và quay về trú ngụ vào tháng 3 và tháng 7 tránh bị đuổi đánh bởi các cô hồn.
Nhưng bây giờ...."
Tôi đứng nghe hết sự tình lắng nghe từng chữ của ông lão không bỏ sót từ nào, hình như nỗi sợ hãi cũng dần bớt đi có lẽ vì có các ông ở đây và được nghe câu truyện như trong phim "Liêu Trai Chí Dị" nhưng những lý do đó cũng không bằng cái ngoáy đầu của tôi nhìn về phía Thư người phụ nữ đáng thương và cũng đáng sợ thấy xác cô ấy đã biến mất khi ông lão kể về quá khứ của cô ấy
" Nhưng...nhưng bây giờ sao ông ? Ông nói tiếp đi ông !"
Tôi hỏi ngay sau khi ông lão thở dài ngừng câu nói trong cái châu mài bất ngờ của ông như không muốn ông ngừng nói, rồi từ sau một ông bước đến trã lời thay :
" Bây giờ Thư đã thoát ! Không phải gọi là ÁC QUỸ HỒI SINH. Nó đã thoát sau 100 năm giam cầm, đây là cơ duyên hay là số trời đây..! Con đã vô tình dùng nước tiểu đồng tử của con phá bỏ kết ấn trấn yểm phía dưới nắp cống, bây giờ toàn bộ vía của Thư đã về gần đủ hội tụ chung với hồn quỷ của Thư. Bây giờ bọn ta đã bị đánh thành vong hồn, bây giờ chỉ còn cách dùng ít thần hồn cố về đất thánh Vĩnh Hằng báo với Địa Mẫu để giúp đỡ cứu nơi này nếu để vía quỹ về đủ thì Thư sẽ ăn các vong hồn khác để thành thứ Tà Linh cả thánh thần cũng phải bất trị. "
Ông lão nói tới đây thì bảo tôi quay sang nhìn về hướng có xác Thư vừa nãy đã biến mất :
" Nhìn đi nó đã gần đủ vía rồi ! Bọn ta phải đi ngay thôi "
Tôi quay lại và chẳng còn dám cử động gì ngoài cái miệng lấp bấp
" Trời...trời..trời ơi...quỷ.. quỷ !"
Trước mắt tôi bây giờ hiện ra một cái thứ gọi là đáng sợ nhất, thể xác trần như nhộng toàn bộ cơ thể nó da trắng như vôi; trên lớp da ấy là những lỗ thịt to bị thối rữa trong đó là hàng tỷ con dòi bò ra và vết thương do bị chém chết nó như phanh rộng ra lộ cả xương bên trong. Người phụ nữ tên Thư bây giờ khác hoàn toàn như lúc đầu tôi nhìn thấy, điều khủng khiếp hơn là cái đầu cô ấy đang xoay 180 độ ra sau đang từ từ quay lại hướng tôi và con dao vẫn còn đôi mắt dính trong lưỡi dao đang được cô ấy ngậm trong miệng bằng cái lưỡi dài uốn cong ôm trọn cây dao. Hốc mắt máu chảy ra thành 2 hàng chảy xuống cơ thể không mảnh vải thay bằng các lớp thịt thối rữa.
Quá hoảng sợ tôi lui ra sau ông lão tôi đang nắm tay và van xin trong sự tuyệt vọng :
" Ông ơi ông đừng bỏ cháu ở đây một mình cháu sợ lắm, giờ phải làm sao đây ông ? "
Cả ba ông cùng quay vào tôi như tôi là nhân của hình tam giác bảo vệ này, ông lão nhẹ gỡ tay tôi ra và dặn dò cẩn thận :
" Hiện giờ Ác quỹ chưa làm gì được cháu đâu vì nó chưa đủ vía để chạm vào làm hại cơ thể dương trần của cháu ! Nó chỉ dọa cho cháu yếu vía đi dần dần khi nó đủ vía sẽ đủ khả năng lấy vía cháu để ăn, bây giờ ta chỉ cho cháu 4 vật này khi nào cháu tỉnh khỏi ác mộng này hãy nhanh kím đủ trước 12h trưa đặt đúng vị trí ta dặn để vật hiện hữu là cây bồ đề thêm thần khí mạch dẫn trấn giữ khu vực này khỏi ác quỹ tấn công trực tiếp đợi bọn ta quay về ! Nhớ khi tỉnh dậy không được hoảng sợ bỏ đi và cũng không được nói với ai, vì nếu cháu bỏ đi nó sẽ giết cháu đầu tiên khi trở thành hoàn thiện ác quỹ đủ vía do cháu đã giải thoát nó bùa trấn yểm này có quy định nếu ai phá bỏ kết giới của trấn yểm thì hoàn thiện ác quỷ phải giết được người đó mới thành cơ thể con người nếu không sẽ là Tà Linh mang hình dạng của quỹ Thư là nữ nên điều quan trọng khi hình dạng Tà Linh là phải HÌNH DÁNG CON NGƯỜI, cháu cũng là người thứ 107 nên bắt buộc nó sẽ giết cháu đầu tiên trong hồi ức cháu sẽ rõ vì sao ta nói cháu là người thứ 107. Còn nếu cháu nói với ai chuyện này thì nó sẽ bắt người đó vào ác mộng như cháu để vía yếu đi rồi chết trong ác mộng vì hoảng sợ không ai giải thích sự việc như bọn ta ở đây với cháu lúc này."
Tôi bắt đầu thấy hoảng sợ khi biết mình sẽ là người bắt buộc đầu tiên bị giết nên hỏi ngay câu hỏi đã hiện trong đầu nãy giờ:
" Ông ơi vậy có phải nếu cháu thoát khỏi ác mộng cũng có nghĩa là ác quỹ đã đủ vía quỹ phải không ông ? Ông mau chỉ con cách bảo vệ đi ông"
Ông lão nắm lấy bàn tay phải tôi ngửa ra ấn ngón cái tay phải ông lên ngón cái tôi một hình con rồng màu đỏ như quấn lấy cả ngón tay tôi, tiếp tục dùng ngón út của tay phải ông ấn vào ngón út tôi một hình con phượng hoàng màu đỏ nằm ngang 2 cánh dang ra dài hết ngón út tôi. Rồi quay sang ngửa tay trái tôi dùng ngón cái tay trái ông ấn ngón cái tôi một hình con gì giống con rùa màu đỏ theo hiểu biết tôi chắc đây là huyền vũ ở trên là thanh long và chu tước, cuối cùng là ngón út ông ấn vào hiện một hình con hổ màu đỏ.
Sau khi xong điểm 4 con linh vật vào các ngón tay tôi ông dặn cẩn thận:
" Đây là ấn thánh ( THANH LONG, HUYỀN VŨ, CHU TƯỚC, BẠCH HỔ)
Khi tỉnh dậy con hãy chạy lại nơi để trưng bày đồ di tích của nghĩa trang có thờ tượng 3 huynh đệ ( Quan Vân Trường, Lưu Bị, Trương Phi )dùng ngón tay có THANH LONG ấn vào lưỡi cây (Thanh Long Yển Nguyệt Đao) của Quan Vân Trường vừa ấn vừa khấn
' xin Quan Vân Trường cho con mượn thần binh để con diệt trừ tà ma tạo bình yên âm dương giới !' rồi rút ra bằng 2 tay.
Sau đó con lại tường phía trước cổng nghĩa trang có điêu khắc đôi Hỏa Phụng, dùng ngón tay có ấn Chu Tước chạm vào giữa 2 mắt của con bên trái từ trong bước ra và khấn
' Con xin mượn thần lực của 2 vị để trấn giữ linh khí của đất này, để nơi đây bình yên tạo phước cho bá tánh '.
Sau đó con dùng cây thần binh của Quan Vân Trường thay cho ngón tay đang ấn Chu Tước, để cho đến khi nào cây thần binh rung lên thì nó đã hấp thụ đủ linh khí.
Còn Huyền Vũ con chỉ cần điểm chỉ ấn vào đúng vị trí giữa 2 mắt của hình Kim Quy trên chiếc Đỉnh giữa nghĩa trang là được rồi chạy ngay lại gốc cây bồ đề đợi ác quỹ, khi nó lại tới con cầm thần binh dựng ngay dưới gốc cây bồ đề lúc đó tự khắc các ấn cảm nhận tà khí sẽ phát huy sức mạnh lúc linh khí hiện đủ người cầm thần binh chính là Bạch Hổ ấn sẽ tự sáng để báo cho con biết.
Hãy nhớ kỹ con phải làm đúng như lời ta dặn không được sai xót ấn nào, con mà để nó giết được con thì coi như trần thế diệt vong hãy tin lời ta tà không bao giờ thắng chánh vì chánh là niềm tin mạnh nhất của chúng ta để bảo vệ một thứ quan trọng của mình.
Đây là hồi ức của Quỹ nên con cứ xem đừng hoảng sợ trước sự việc, ngay sau khi hồi ức kết thúc thì vía ác quỹ đã về đủ con hãy nhớ nhanh chóng làm đúng việc ta giao phó."
Dứt lời cả 3 ông lão biến mất và để lại một màu đen âm u, quay lại chẳng thấy xác Thư đâu chỉ thấy nhiều ngọn đuốc cùng một đoàn người khoảng 30 tên đầu tóc bù xù, mặt mài thẹo vết và tay chân xăm đủ loại hình đang làm gì dưới ruộng lúa mà hì hục như rất mệt. Tôi lại gần xem thì ra họ đang gặt lúa nhưng Thư đã chết tên Đức cũng chết vậy ai đang quản mẫu đất mà cho người gặt lúa, trên bờ ruộng có tiếng nữ chữi la chí chóa rất chanh tai:
" Tao nuôi tụi mày ăn no rồi làm biến hã có mấy công ruộng gần 3 canh giờ chưa gặt xong có muốn bà cho về cạp đất ăn không ! Nhanh tay lên tụi chó"
Bên cạnh bà ta là một tên mà tôi không thể nào quên mặt hắn chính là tên đã dùng con dao lễ 2 mắt của xác Thư, nếu đoán không lầm đây chắc là vợ tên Đức. Đúng như ông bà xưa nói "Giọng nói nụ cười nói lên tính cách của con người". Sau khi tiếng thúc dục chát tai, bà ta bỗng rung người vì có một cơn gió lạnh buốt thỗi qua khiến bà ta phải dùng hai tay ôm lấy thân vừa xoa vừa miếc tên tay sai kế bên:
" thằng Cẩu mày chạy ra xe kéo tao, lấy cái áo khoác vào đây mau ! Đéo mẹ gió đâu mà lạnh khiếp "
Nhưng tên Cẩu đứng im không cử động gì bà ta quay sang hắn định quát nhưng từ ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc bà ta kinh hãi khi thấy tên Cẩu không có đầu, cổ hắn máu phun ra thành tia dài vào cả mặt bà ta. Hốt hoảng bà ta định lui lại nhưng chân bà ta vừa được một thứ gì đó chạm vào gọi đuốc xuống nhìn thì bà ta bật ngửa ra sau ngay đó là một chiếc đầu cạnh chân bà ấy, tên tay sai không hiểu vì sao đầu hắn rớt xuống lăn lông lốc xuống ruộng thân người hắn ngã xầm vào người bà vợ tên Đức.
Hoảng hốt bà ta la quang quát lên
" Á Á..Á .Á cứu tao ! Tụi bây đâu cứu tao, cái gì vậy bỏ ra bỏ tao ra, tụi bây đi lên đây cứu tao mau lên."
Nhưng hoảng sợ hơn mặt bà ta bị máu văng đầy và nhìn về phía ruộng bà ta há hốc mồm vì những tên đang gặt lúa dưới kia tay cầm đuốc đứng sựng quay về phía bà ta như xác không hồn, tay còn lại của họ đang cầm chính cái đầu của mình và đang đi lại thật gần thật gần bà.
Bà ta lui lại phía sau như muốn bỏ chạy chợt như có thứ gì đó đang đứng phía sau, quay lại chỉ đưa được cặp mắt ngước lên từ từ nhìn vào cái xác thối rữa đang đứng sừng sững cùng con dao có đôi mắt dính ở giữa đang được cái lưỡi dài ôm trọn trong miệng. Chính là Ác quỷ là Thư, cô ấy đã giết hết 31 người tay sai và bây giờ chỉ còn một mình bà vợ tên Đức. Không biết làm gì ngoài hoảng sợ bà ta năn nỉ van xin mong được tha lỗi và hứa sẽ không đụng vào mảnh đất này vì bà ta đã nhìn kỹ gương mặt nhận ra là Thư, nhưng thay vì trã lời Thư nhã con dao từ chiếc lưỡi cầm trên tay cứa ngang cổ bà ta máu phun thẳng ra thành tia lớn ướt đẫm con dao và cánh tay đang thối rửa của Thư bà ta gục xuống mắt mở chừng chừng rồi trong khoảng khắc tôi thấy xác bà vợ tên Đức đứng dậy lao về phía tôi rất nhanh với móng tay rất dài miệng nhe ra những chiếc răng dài và nhọn như 2 lưỡi cưa đối ngước nhau, hoảng hốt tôi té bật ngửa ra mắt vẫn không chớp nỗi nhưng nhớ lại lời ông lão nó chẳng làm gì được tôi trong ác mộng nên cố không để cho tinh thần hoảng loạng đứng dậy nhìn thẳng về hướng Thư như chưa hề biết sợ là thứ hiện hữu lúc này. Thư vẫn quay về hướng tôi cùng 2 hốc mắt đen đang chảy máu nhiều hơn, trên con dao đôi mắt vẫn nằm gọn trong lưỡi dao hình ảnh Thư mờ dần mờ dần kèm theo là tiếng nói lớn rồi cười lên những tiếng man rợ âm thanh nghe mà sỡn cả da gà
" Giỏi...giỏi lắm há ha ha ha há ha haha..giỏi lắm ta sẽ giết ngươi để hoàn thiện cơ thể xinh đẹp của ta há ha ha ha ha..."
Cô ấy đã giết 33 người và bây giờ cô sai khiến các vong hồn đó nghe lời nếu không sẽ bị cô ta ăn mất hồn mãi mãi không được siêu thoát, chúng sợ Thư và nghe lời như chúa quỹ đúng là không gì đáng sợ bằng vong hồn chết oan và cái đáng sợ hơn là sự hận thù đàn ông đã khiến Thư chọn cách ăn vía đồng nam mà tu luyện thành Tà Linh.
Thư sai khiến các vong hồn phải vào Chợ và Thị trấn giết người đúng cách và thủ tục man rợ của Thư, bắt đủ 7 vía nhốt vào cái đầu bị đứt không có mắt của chính cái xác vừa giết. Phải đủ 107 đồng nam để có 749 vía cho Thư ăn để thành vua của loài âm là Tà Linh, còn phần hồn của họ sẽ làm các âm binh để cô đánh đuổi với các thổ địa, quan âm cai quản vùng đất mà Thư sai vong hồn đi bắt vía đồng nam tôi được nhìn rất rõ qua ác mộng hồi ức của Thư. Cái cảnh mà các vong hồn giết người man rợ rồi tất cả xác đều mất đầu và cặp mắt của họ bị móc ra để giữa ngực thật tàn nhẫn và đáng sợ.
Tại sao một cô gái gương mặt hiền lành xinh đẹp bị cái thứ giã tâm, lợi dụng tình yêu đã khiến cô căm thù đàn ông trở nên tàn nhẫn và đáng sợ như vậy.
.......
CHƯƠNG 6: CHÚA QUỸ.

Người dân ở Chợ và thị trấn xung quanh mảnh ruộng của Thư đâu nghĩ rằng cái chòi đơn sơ ngày trước có đôi vợ chồng yêu nhau say đắm, hạnh phúc bao người ngưỡng mộ bây giờ lại là nơi trú ngụ của một con ác quỹ. Nhiều người dân phát hiện có quá nhiều nam thanh niên chết và cách gây án hầu như giống nhau: đầu mất tích, mắt bị moi để giữa ngực.
Nên quan ở chợ và thị trấn xuống điều tra, có người nói buổi tối thường thấy nhiều người đi lại ở mảnh ruộng nhà cô Thư ( con của ông Thục ) nhưng nhà cháy còn vợ chồng họ chết hết thì mấy người ở đó làm gì ban đêm. Nghi ngờ nên các quan sai lính ngày đêm canh gần mảnh ruộng của Thư, nhưng mỗi lần canh thì qua hôm sau bọn lính lại chạy thục mạng về tên thì phát điên, tên thì mặt mài máu me bê bết, đáng sợ hơn có tên vừa chạy về tới ruột; gan...lòng thòng rớt ra rồi ngã xầm chết ngay tại sân nhà các ông quan, vừa chạy vừa la làng
" đất bà, đất bà con không bước lên...không..không..tha cho con "
Hỏi thì bọn lính không dám nói, dù bị tra khảo cũng không dám khai nữa lời vì nếu khai cả nhà họ sẽ chết sạch. Đến đây mấy ông quan cay lắm, chả nhẽ phải bỏ qua vụ này thì mặt mũi để đâu chết cả trăm mạng chứ ít gì. Thấy vậy một ông quan châu mài gãi gãi vuốt vuốt chùm râu dài nói giọng run run bèn đưa ra ý:
" Hay là bọn ta quay về thị trấn tìm thầy pháp giúp xem, chứ tôi thì ngán ngán mấy cái vụ ma quỹ lắm. Lỡ không có gì thì thôi mà có thật nó giết sạch cả nhà oan ức !"
Các ông quan khác cũng nhìn nhau suy nghĩ một lát rồi đồng ý, họ cùng nhau quay về thị trấn tìm đến một ông thầy pháp nỗi tiếng của vùng giúp đỡ.
Trời nhá nhem tối, sau khi mời được một ông thầy về họ đi ngay ra khu vực ruộng của Thư, ông thầy độ chừng 50 tuổi mặt mài luôn tỏ ra căng thẳng, tóc để dài rồi buộc lại như mấy người phụ nữ, mặc một bộ đồ tay rộng thùng thình kiểu như phim cổ trang Trung Quốc ấy. Ông thầy pháp bước tới khu vực gần mảnh ruộng có cái chòi của Thư sống lúc trước xem xét, khịt khịt cái mũi vài lần ông liền châu mài, mắt căng ra hết cỡ, rút ngay lá bùa màu vàng có ký tự màu đỏ xung quanh trong ống tay ra kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa niệm chú rồi quăng lên không, tay còn lại ông rút kiếm gỗ sau lưng có đính 3 đồng xu ở cán kiếm và hình bát quái giữa đoạn cán và lưỡi đâm xuyên qua lá bùa đang rơi xuống. " Phừng " một tiếng nổ nhỏ phát lên kèm theo là ánh lửa màu xanh sáng lên của lá bùa bị đốt, lạ thay dù lửa cháy nhưng lá bùa vẫn không hề gì mà cứ như lá bùa được bảo vệ bằng lớp lửa xanh ấy.
Chỉa thẳng kiếm ra trước như ông đang cầm đèn lồng đi trong đêm, sau khi có thứ ánh sáng của lá bùa ông thầy pháp nói giọng khe khẽ như sợ ai nghe thấy với mấy ông quan và mấy tên lính đi cùng:
" Đấy các quan thấy chưa, vừa đến là tôi đã nghe cái mùi tử khí và âm khí ở đây nặng khũng khiếp. Mắt thường các ông chả thấy nỗi thứ gì,sợ các ông bảo tôi là lừa đão nên tôi dùng lửa Kết Âm cho các ông thấy tạm thời; nhớ không được nói hay làm cái gì lớn tiếng không chúng phát hiện chết cả lũ đấy, vong ma đầy thế kia chắc là sắp có chuyện lớn rồi ! "
Phần các ông quan vừa lắc đầu đưa ánh mắt ra khỏi ánh lửa xanh thì há hốc mồm, mặt mài xanh ngắt, miệng lấp bấp nói không thành tiếng. Trước mắt họ là hàng trăm vong ma đang lướt trên mặt đất, đủ loại hình thù ma quái có vong thì phần mình bay trước phần đầu bay sau; vong thì mặt mài máu me chảy thành dòng; vong thì da trắng bệt trương lên như chết trôi; có vong chả ra hình thù gì chỉ bộ xương đi khập khiễn;...một nhóm chừng 4 5 vong chả biết vong hay quỹ mà không mặt đồ da đỏ như con tôm luộc lỗ tai dài và nhọn, 4 răng nanh dài miệng nhai nhai thứ gì màu đỏ rất ngon, ngồi chòm hõm cuối xuống tay bưi bưi xé xé thứ gì đang được chúng bu xung quanh. Lúc này một ông quan hình như đã biết chuyện gì quay đầu lại nôn tháo nôn để, rồi mấy ông còn lại khẽ hỏi
" Này ! Ông làm sao thế ? "
Ông quan vừa ói vừa thở hỗn hễn trã lời trong tiếng nghẹn:
" Trời...trời ơi...bọn kia tụi nó...tụi nó..đang ăn...con mẹ nó...trời ơi..nó ăn thịt người kia kìa !"
Mấy ông quan còn lại quay lại nhìn về phía bọn vong đang ngồi ăn rồi mỗi ông thụt lại phía sau bọn lính tay ôm chặt cánh tay bọn lính cũng đang run mà run tháo run để. Ông thầy pháp thấy vậy khẽ giải thích
" Xuỵt ! Im lặng ngay, bọn nó là Chằn Tinh bọn này là quỹ sống. Rút rút ngay không nên ở đây giây phút nào nữa không là chết cả lũ, mỗi người ở đây nắm vào dây chỉ đỏ của tôi nhớ không được buông ra rồi quay đầu lại đi thật nhanh. "
Lập tức ông thầy pháp rút từ trong túi đựng đồ nghề đang đeo ra một cuộn dây màu đỏ rồi cắn máu ở đầu ngón trỏ nhiễu 3 giọt máu vào cuộn chỉ rồi miệng lẫm bẫm chú, rút ra từ cuộn chỉ một sợi chỉ đỏ sau khi niệm chú xong đưa cho tên lính kéo ra rồi mỗi người nắm chặt vào sợi chỉ được căng 2 đầu. Tên lính giữ một đầu và đầu còn lại ông thầy pháp giữ đi cuối cùng, họ nhẹ nhàng quay về trong hơi gió thỗi phía sau lạnh toát chạy dọc sống lưng và bỗng nhiên một giọng người phụ nữ cười lớn như từ cõi âm vọng lên khiến mấy tên lính và mấy ông quan khựng lại tim đập như muốn vỡ toan lồng ngực chui ra ngoài.
" Á Á Á Á.....hí hí hi hi...ha ha ha, giết giết...GIẾT HẾT...hà hà há há...GIẾT HẾT"
Đối với những thứ đáng sợ thì đây chính là tiếng cười và giọng nói người phụ nữ này lúc này có lẽ là đáng sợ nhất đối với họ lúc này, chân đi không nỗi nhưng cũng phải cố vì họ không muốn nghe một thứ âm thanh hay thấy hình ảnh nào ở đây một giây phút nào nữa.
Nhưng riêng ông thầy pháp thì vừa đi vừa quay đầu lại xem là cái gì, ông đỗ mồ hôi lạnh môi run run khi đập vào mắt ông lúc này là một hình hài đáng sợ đang lướt theo sau ông cách khoảng chừng 5 6 bước chân. Đó là Thư với hình ảnh đáng sợ đến dựng gai óc, một bên tóc đã mất lộ ra một bộ óc phập phồng trong hộp sọ máu chảy vào hốc mắt đen không tròng, nữa bên tóc kia che nữa mặt của Thư nhưng vẫn lộ rõ chiếc lưỡi dài đang cuốn ngậm cây dao có đôi mắt trong miệng cùng những chiếc răng nhọn.
Chỉ lướt theo sau, chẳng làm gì ông thầy pháp nên ông ấy vỗ vai tên quan đi trước dục mấy người kia đi nhanh lên. Đi được gần hết mãnh ruộng, ông thầy pháp quay lại thấy Thư đang đứng im nhưng làm ông hốt hoảng ngay sau đó là từ Thư bốc lên một cột khí màu đen to cao tận trời.
Đi một đoạn khá xa ông thầy pháp bảo mọi người buông dây chỉ đỏ ra vì đã an toàn, vừa cuộn sợi chỉ xong có một ông quan hỏi ông thầy pháp với giọng thều thào.
" Thầy ơi hồi nãy bọn ăn thịt người nó là cái quái gì vậy thầy ? rồi thầy có diệt được tụi nó không thầy. !"
Ông thầy cất hết đồ nghề xong quay qua trã lời
" Bọn đó là Chằn Tinh chúng là xác sống, lúc chết không được ai nhập thổ cho tức là chôn cất đàng hoàng hoặc có lẽ bị giấu xác. Đến 49 ngày bị một con quỹ tu luyện lâu năm nào đó truyền âm khí tu luyện của nó vào xác, thì cái xác đó sẽ thành xác sống tên là Chằn Tinh. Chằn Tinh chỉ ăn thịt người và nghe lời con quỹ truyền âm khí cho nó, tôi nghĩ với số lượng Chằn Tinh một nơi nhiều như vậy chắc chắn là bị cướp xác hoặc giết đem về phục vụ cho một tên quỹ nào đó. Còn giết được hay không tôi vẫn còn chưa chắc, vì phía sau vẫn còn một tên chúa quỹ rất mạnh !
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 35 năm tu luyện, hành nghề thầy pháp diệt không biết bao nhiêu vong ma, phá bỏ cả trăm trấn yểm khó...chưa từng thấy con quỹ nào đáng sợ có âm khí mạnh kinh khũng như con quỹ này và nó cũng là con quỹ đầu tiên khiến ông biết run sợ như vậy, ông quay đầu lại vừa đi vừa nghĩ:
" Làm sao đấu với nó đây ? Làm sao chống lại một thứ mạnh hơn mình cả vạn lần, không lẽ đây số kiếp, mình đã đến hạn số rồi hay sao ? "
Hàng vạn câu hỏi ông đưa ra cho bản thân trã lời, nhưng bỏ đi thì nó thành Tà Linh thì vùng đất này diệt vong ngay cả ông cũng phải chết. Ông đăm chiêu bước chân nặng nề đi về cùng những người bên quan phủ, gần đến cổng Phủ ông đưa ra quyết định mạnh mẽ và nói lớn trong sự ngỡ ngàng, hoang mang của những người xung quanh.
" Được tao sẽ đánh với mày ! Dù tao hay mày chết thì vùng đất này cũng sẽ được yên bình. Đợi đó ác quỹ !"
...
CHƯƠNG 7: KIẾP NẠN ĐÃ ĐẾN.
Tia nắng gọi qua khe cửa sổ phòng Thầy Kim, chíu thẳng vào đầu giường nơi thầy Kim đang nằm thay vì như bình thường phải lấy tay che lại vì chói mắt nhưng thầy Kim vẫn nằm như đang hưởng thụ ánh nắng ấy. Ông đang muốn dùng ánh nắng xua tan đi nỗi sợ đêm qua, cái đáng sợ mà ông chưa từng gặp, cái đáng sợ mà ông vẫn chưa nghĩ ra cách diệt trừ.
Nằm đăm chiêu suy nghĩ cách đối đầu với cái con ác ma đầy sát khí ấy, bây giờ ông mới nghiệm ra cái cột khí màu đen đó từ con quỹ bay ra không phải là cột âm khí hay tử khí nữa mà là sát khí. Vì sát khí nó chứa đựng khí âm của các vía người sống chết oan, tử khí chất chồng do người chết oan muốn báo thù, tất cả khí âm đó bị hút hết vào trở thành cột sát khí mang nỗi oán hận vĩ đại hội tụ vào một ác ma.
Đang suy nghĩ ông giật bắn mình khi nghe tiếng rõ cửa từ bên ngoài:
" Ai đó ?"
Giọng của tên quãng gia của phủ nhỏ nhẹ gọi
" Thầy Kim, thầy dậy chưa ? Các quan đang đợi thầy ở bên ngoài để dùng bữa sáng và bàn chuyện đại sự !
Thầy Kim hít một hơi dài thở ra thật mạnh, rồi nói lớn ra phía cửa trã lời
" Tôi thức rồi ! Cứ ra trước đi, tôi thay y phục và rửa mặt xong ra ngay "
Tên quãng gia đáp
" Dạ vâng ! Thầy cứ thong thả ạ "
*Nói về thầy pháp Kim, trên đường đêm qua đi đến nơi đất quỹ cùng các quan ông kể tiểu sử của mình cho các quan rõ nên tôi được nghe như một cuốn tiểu sử về đạo pháp :
Ông ấy tên đầy đủ là Trương Thanh Kiếm, ông là người ở Từ Sơn-Bắc Ninh. Ngày ông sinh ra mẹ ông thấy một cái bớt màu xanh sau lưng ông có hình một cây kiếm, mũi kiếm thẳng xuống dọc theo sống lưng nên cha mẹ ông đặt cho ông cái tên Thanh Kiếm. Lớn lên 15 tuổi hình ảnh cây kiếm đó dần hiện rõ như một cây kiếm đang được đặt trên lưng chứ không phải là cái bớt nữa.
Thấy con có điềm lạ cha ông dắt lên chùa hỏi các sư thầy như vậy là điềm dữ hay lành, thì được các sư mách rằng đây là duyên số và là chân cơ của ông nên cha ông tìm đến một thầy pháp ở Sơn Tây hỏi kỹ hơn.
Khi đến nhà ông thầy nỗi tiếng về thuật bói số , xem tuổi có tiếng cả vùng Sơn Tây bấy giờ thì ông thầy từ xa chạy đến cuối đầu vái ba lạy dưới chân thầy Kim trước sự ngỡ ngàng khó hiểu của 2 cha con thầy Kim rồi nói giọng run run
" Con không hay thần đến ! Mong thần bỏ qua cho con. Thần vào nhà dùng lễ với con ạ"
Chẳng hiểu sự tình rồi bị ông thầy lôi vào nhà ngồi lên một chiếc bàn to giữa nhà, xung quanh là bàn thờ cúng đủ các thần, phật. Mâm quả, nhang khói nghi ngút, từ trong ông thầy bước ra cùng mâm trái cây và bánh ngọt thêm bình trà nóng đang bay mùi trà lài thơm ngây ngất.
" dạ con mời thần và ông anh dùng đồ ăn và trà thơm ! "
Cha thầy Kim châu mài uống ngụm trà rồi hỏi thẳng ông thầy
" Sao thầy làm vậy tôi chả hiểu cái gì, thầy bảo con tôi là thần gì. Thầy nói cho cha con tôi hiểu xem ! "
Thấy vậy ông thầy pháp ngồi đối diện 2 cha con thầy Kim rồi giải thích
" Dạ là vầy ! Chiều qua tôi có bói 1 quẻ cho một người nhưng bói mãi không ra, đang gieo quẻ thì người đó bay lên trên không ngồi vào đẩu vân bảo tôi ngày mai có một thần đến nhà xem bói, đó là thần kiếm 1 trong 7 cây thần kiếm của Thất Tinh Thiên Tiên phái bị gãy do trong lúc 7 vị tiên nhân là chưởng môn 7 đời của Thất Tinh Thiên Tiên phái tu đạo thành cốt tiên huyết kiếm hay gọi chính phái là ( Nhân Kiếm Hợp Nhất ) dùng Thất Tinh Bắc Đẩu trận diệt trừ Tà Linh trấn yểm ở núi Hắc Sơn-Sùng Tả-Trung Quốc, Cây Đồng Tinh Thanh Kiếm của Lục Đại tiên nhân đã gãy trong lúc đó sau khi đỡ đòn chí mạng cuối cùng của Tà Linh. Do kiếm thần có cốt cách của tiên nên khó lòng trở lại như cũ, nên Lục Đại tiên nhân cho kiếm tự tu luyện hấp thu dương khí bằng cách chuyển thần khí của kiếm thành một hồn người đi đầu thai đúng 49 kiếp người để cốt cách vững vàng dương khí thịnh vượng rồi triệu về làm thần kiếm tiếp tục bên cạnh tiên nhân. Hãy tiếp đãi người đó kỹ lưỡng và dạy đạo cho người đó để người đó đủ bản lĩnh vượt qua kiếp nạn, thức tỉnh thần khí. Và con của ông anh là thần khí đầu thai kiếp thứ 49 cuối cùng và phải trãi qua kiếp nạn sinh tử lớn.
"Nói đến đây gần như cha con thầy Kim đã hiểu vấn đề nên hỏi ông thầy
" Vậy bây giờ phải làm sao đây thầy, thầy chỉ đường dẫn lối giúp cha con tôi !"
Ông thầy quay lại các bàn thờ thắp đều 3 nén nhang ở mỗi lư hương, rồi quay sang cha con thầy Kim nói
"Tôi là 1 trong 4 người giữ Kinh của Thất Tinh Thiên Tiên phái, do quá mê đạo pháp vô tình thử trận đánh oan tan hồn phách của 1 vong ma. Cắn rứt lương tâm nên xin xuống núi, về quê hương sống nên đã bỏ nghề diệt vong, trừ ma lâu rồi chỉ xem bói, xem tuổi cho người ta. Nhưng nếu thần linh đã đặt trọng trách thì người trần mắt thịt này cũng xin cố gắng, ông anh về đi để thần lại. Tôi sẽ lo cho thần và dạy thần pháp thuật, thời gian sẽ rất lâu khi nào đủ lực tự thần sẽ về với ông anh.!"
Nghe vậy cha của thầy Kim hướng về thầy Kim bằng đôi mắt lo âu, buồn bã hỏi con
" Cha cho con quyết , cha có mỗi con là con nên cha muốn con tự lựa chọn con đường mà bản thân muốn. Sống phải biết mình là gì và phải lo cho cái gì nha con !"
Nói đến đây 2 hàng nước mắt của người cha như đập nước ứ lâu ngày xã đập tuôn ra không gì cản được.
Thấy cha mình vậy thầy Kim quỳ xuống nói trong nước mắt
" Nếu đây là số kiếp của con thì con sẽ đối đầu với nó, con sẽ học đạo thật giỏi, thật nhanh về phụng dưỡng cha mẹ. Cha nhớ thay con lo cho mẹ, nói với mẹ con yêu mẹ nhiều lắm !"
Nói lời từ biệt với cha thầy Kim quay sang lạy 3 lạy trước ông thầy pháp rồi nói
" Đệ tử xin chào sư phụ, con sẽ cố gắng học đạo để không phụ lòng sư phụ ! Xin nhận đệ tử 3 lạy thay lời cám ơn ."
Sau khi ở lại và thích nghi với cuộc sống tâm linh với sư phụ mình, thầy Kim biết bản thân mệnh Kim nên lấy pháp hiệu là Tử Kim, ngày đêm đọc sách vẽ đi vẽ lại các ký tự về bùa chú của sư phụ đưa cho, học cách thi triển pháp thuật; pháp khí...chuyên về hệ Kim trong ngũ hành vì có vậy mới phát huy sức mạnh của thần khí trong người. Sư phụ thầy Kim vẫn không quên căn dặn
" Ngũ hành tương khắc, đừng chú tâm một thứ rồi quên đi những thứ còn lại. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ khi con hiểu giá trị của nó thì tự khắc con sẽ tìm ra cách khắc chế thứ muốn tiêu diệt "
5 năm sau khi học đạo cùng sư phụ thành thạo các kỳ môn độn giáp trong ngũ hành, thầy Kim đã biết cách diệt ma sau những lần cùng sư phụ ông đi diệt vong ma, oan hồn...
Buổi sáng hôm sau, tại nhà sau khi cùng thầy Kim diệt một con quỹ nhập tràng ở làng bên cạnh ông cũng đã biết thầy Kim đã đủ bản lĩnh và học hết đạo của ông nên gọi thầy Kim ra
" Tử Kim đệ tử nghe đây, hôm nay con chính thức xuất sư. Con đã học hết các đạo trừ yêu diệt ma của ta, am hiểu kỳ môn độn giáp, ngũ hành tương khắc. Nay ta để lại cho con một cuốn sách về trấn yểm do ta được sư tổ truyền lại khi xuống núi, nay ta truyền lại cho con nó sẽ giúp ích cho con trong việc đối đầu với ác quỹ, ta mong con không dùng nó tạo ra nghiệp sinh linh đồ thán. "
Nghe sư phụ nói thầy Kim rưng rưng nước mắt, chân quỳ xuống bao năm thầy thương yêu, chăm sóc, dạy đạo tà có chính có không dấu một thuật gì với mình. Nay sắp xa sư phụ ông không cầm được nước mắt, nói trong nghẹn ngào
" Con đội ơn sư phụ đã nuôi dưỡng, dạy dỗ con đạo pháp, cách làm người. Con sẽ không để thầy thất vọng, con sẽ thay thầy tiếp tục bảo vệ mọi người."
Thầy Kim lạy 12 lạy dưới chân sư phụ đưa tay nhận quyển sách có ghi 4 chữ to dọc thân cuốn sách
" TRẤN YỂM KINH SỬ "
Khi ra cỗng ông sư phụ đưa cây pháp khí có hình cây kiếm gỗ do chính tay ông làm trao cho thầy Kim và nói
" Đây là pháp bảo ( Đối Lung Linh Kiếm ) do ta tự làm cho con, từ 1000 cây đinh bạc nấu lại thành lưỡi kiếm nó sẽ tăng Kim khí của con rất nhiều khi con sử dụng và áo phủ lưỡi kiếm bằng gỗ cây dâu tằm trồng 100 năm gỗ cây tằm rất khó kím mệnh Mộc của nó mạnh nhất trong hệ Mộc nó chuyên diệt vong cho dù vong mạnh thế nào nó vẫn khắc chế được, cán kiếm làm bằng đất ở đáy sông Hoàng Hà Trung Quốc do ta nhờ người sư đệ ở bên đó dùng phép sai âm binh lấy lên gửi về đây nung trong lửa do pháp lực duy trì trong 7 7 49 ngày mới cứng và chắc hội tụ linh lực của Thủy Hỏa Thổ. Con hãy giữ cẩn thận pháp bảo này, xem như đây là món quà cuối cùng sư phụ tặng cho đồ đệ ngoan của ta"
Thầy Kim nhận thanh kiếm mà nước mắt không ngừng rơi, một vì đây là pháp bảo người làm ra nó phải hao tổn 50% công lực không thể phục hồi do sư phụ đã chỉ cách làm nhưng thầy Kim lúc đó chưa đủ lực làm ra nó, hai vì chính sư phụ ông làm ra nó nên ông cảm thấy vô cùng biết ơn với sư phụ.
Ôm sư phụ thật chặt rồi thầy Kim bước ra đi quay về quê hương tìm cha mẹ mình.
Sau khi về quê hương ông tiếp tục hành nghề diệt yêu trừ ma giúp mọi người, những người tìm ông giúp đỡ xa có gần có nên danh tiếng thầy Kim lan rộng. Đạo hạnh của thầy cũng mỗi ngày một cao tay, có thanh kiếm của sư phụ tặng ông diệt ma mà gần như chưa đụng đến cuốn
"TRẤN YỂM KINH SỬ"
Sau chiến tranh ông và cha mẹ di dời về Nam sinh sống tiếp tục hành nghề thầy pháp cho đến nay gặp phải con Ác Quỹ ở đây.
Quay về Hồi Ức Ác Mộng của tôi.
Thầy Kim rửa mặt xong lui cui thay y phục đạo gia ông nhìn vào tay nãi là cuốn "TRẤN YỂM KINH SỬ" gia bảo đạo gia ông liền lấy ra xem, cuốn sách chừng 50 trang được ông xem rất nhanh gần đến trang cuối có lẽ người trong đạo mới đọc nhanh được như vậy. Gần đến những trang cuối ông vừa đọc xong phần ( Trấn Yểm Tà Linh) thì ông toát mồ hôi lạnh, tay run run nhìn dòng chữ cuối cùng
" Mạng đỗi mạng "
Thầy Kim đã tìm được cách thức mà con ác quỹ ở đây đang hoạt động để trở thành Tà Linh, nhưng điều gì đó khiến ông sợ hãi tột độ, lo lắng hiện rõ trên mặt ông. Ông từ từ bước ra cửa đi về phía sảnh nơi các quan đợi, vừa đi vừa lẩm bẩm
" Tới rồi...tới rồi...kiếp nạn là đây là đây sao..? Không tin, ta không tin ngươi mạnh đến vậy sao ! Ta sẽ diệt ngươi dù đỗi cái mạng này ."
 
Chỉnh sửa cuối:

Liên Kết

Top Bottom