Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký - Tiểu Hỏa Long

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Chương 10:
Chương 10: Bí Ẩn Cáp Mô Tinh

"Ôi chán thế"...

tiếng của chú Lâm nhà em than thở mà nghe mệt mỏi nên bác Dương quay lại hỏi.

Dương: gì mà mới ăn cơm trưa mà mày đã ngồi một chỗ than chán rồi? Yếu sinh lí quá hã...!!!

Lâm: bên mày yếu thi có, chẳng qua tao than là vì vừa mới xong chuyện a P thì giờ lại tới chuyện có yêu ma phương nào ăn mất xác người dân ... đúng là không thể tin nỗi mà…

Dương: mày tập quen đi, đó chỉ mới là khởi đầu thôi cu ạ, còn nhiều cái còn kinh thiện động địa hơn nhiều, cái này thấm vào đâu được. ~_~

Lâm: ơ thế giờ tao cũng hơi thấy hối hận khi gia nhập vào team của mày ghê ý…

Bác Dương trừng mắt: mày giỏi quá, đi với tao là tao cứu mày không biết bao nhiêu lần rồi một câu cảm ơn cũng hông có mà ở đó bla bla~ với tao vậy đó hả…

Biết trước lần đó tao không cùng ba tao cứu mày đâu, cho mày bị con ma đó hiếp luôn cho rồi thì giờ tao đã bớt khổ hơn rồi~_~

- ậy, lâu lâu nói chơi mà bác lúc nào cũng căng với em là sao nhờ?... không thích thì thôi ngưng, xía...

Nói rồi chú Lâm chạy về nhà nghĩ ngơi vì đã mấy hôm liền không về nhà, đến lúc khuya gần 12h đêm rồi thì bỗng dưng điện thoại reo :
"Con cò bé bé nó đâu cành tre đi không hỏi mẹ biết đi đường nào?..."

chú em hồi đó nhí nhảnh lắm các bác ạ rồi chú bật máy lên, bên đầu dây bên kia một giọng lạnh lẻo khô khang phát ra…

"A..lo, 12h đêm nay... ra ngoài bãi đất.. trống gần nhà,... tập luyện"

Lâm giật mình:
-bà già vật mày Dương ạ, làm cái trò gì thế?

-à... không có gì, tao chỉ bị khan tiếng thôi mày... nhớ ra đó gần 12h rồi, giờ này tập luyện là ok…

Nói rồi bác Dương cúp máy, chú Lâm nhà em mới bắt đầu thay đồ và ra ngoài,... Giờ này đường vắng tanh, không có một ai, chú Lâm vừa đi vừa rọi đèn phía trước, đường đất, hai bên cỏ mọc um tùm, gió thổi rít từng cơn như có ai đó đang than thở, chú Lâm rùng mình rồi đi tiếp,... đang đi, chú nhe bên đường có một đưa nhỏ đang ngồi, khi đến gần thì lại biến đâu mất, lúc này Lâm bắt đầu đỗ mồ hôi, chế Lâm nha em mới nghĩ trong đầu là phải chạy cho thật nhanh đến bãi cỏ để nhờ bác Dương và sư phụ T cứu vì anh nghĩ hình như co người đang ở phía sau lưng... đôi chân rung rẩy bước từng bước một ngày càng nhanh thì cái thứ bí ẩn đằng sau cũng chạy nhanh theo, khi chạy sắp tới bãi đất rồi thấp thoáng thấy bác Dương cùng ông T đứng ở xa thì chú em mừng lắm, giống như vừa từ địa ngục về ấy,... đến khi ông T thấy chú Lâm rồi thì cũng bất ngờ nhìn ra phía sau quả nhiên cái thứ đó chẳng ai khác đó chính là con yêu tinh đã giết hại người dân hồi 2 ngày trước... ông T vội la lên:

-Lâmmm!!! Nằm xuống…

Chú Lâm vừa nghe vậy là núp đầu xuống, cùng lúc đó ông T mới lấy ra lá bùa trích máu lên niệm chú, bỏ một đồng tiền âm dương vào lá bùa và gói lại quăng về hướng con yêu tinh, một tia lửa lóe lên con yêu tinh chạy mất, vài giọt máu đã rơi trên nền đất do trúng phải bùa trừ yêu của Lão T... chú Lâm nằm đó giật mình, còn bác Dương thì vội chạy lại đỡ người anh em dậy, Lâm không hiểu chuyện gì cả...
Ông T biết ý nên đã lên tiếng:
Không có gì đâu, chắc là do nó ngửi được trên người mày linh khí nhiều hơn người bình thường nên đã đi theo mày tới đây, tao cũng quên là mày vẫn còn trai tân :))
- ghê thế!!! Nó là yêu quái ở đâu vậy sư phụ... nó nguy hiểm quá
Ông T: huhmm... nó là một con cáp mô đã thành tinh, khi nãy tao nhìn nó tao đoán chắc nó cũng chỉ mới tu luyện được hai,ba trăm năm thôi, sức còn yếu so với ta nhưng nếu so với đám oan hồn thì nó mạnh hơn nhiều đấy,...

-sư phụ đã có cao kiến gì chưa ạ!

Ông T:
- điều cần bây giờ là phải biết được nơi nó ẩn náo, yên tâm đi, lúc nãy tao đã đánh dấu nó bằng bùa trừ yêu luôn rồi, sáng mai sẽ xuất phát đi tìm nó…

- thôi đêm nay không cần tập nữa, hay là mày qua nhà tao ngủ đi Lâm, mặc dù là nó đã đi mất nhưng vẫn có khả năng nó vẫn còn theo dõi mày trên tần số ép em trực tiếp đài tâm linh, :))

-mả cha mi, giờ này còn giỡn được nữa…

-thôi về nhà tao ngủ đi, chắc ăn với mày là nó sẽ còn quay lại tìm và hút cho bằng được linh khí của mày để nó gia tăng công lực, thay gì phải tu luyện mấy trăm năm mới được ~_~

Sáng hôm sau ông T dặn bác Dương ở nhà chỉ cho chú Lâm theo để làm mồi nhử thôi ( ác khiếp) ổng đi theo mà tim ổng quéo hết rồi các bác ạ vì lần này có nguy cơ bị xé xác như nạn nhân lần trước...

Đi được đoạn ông T lấy ra một cái gương bát quát, trích máu của chú Lâm lên giữa gương và mũi kim bắt đầu quay mòng mòng, rồi đột nhiên dừng lại ở một hướng, ông T chạy theo hướng đó... tới một ngoại ô làng có một con sông chắn ngang, ông T dừng lại rồi chỉ ra mé ông ở bên kia và nói:

-Đó chính là nơi nó ẩn náo, không ngờ là lại sống gần làng đến như vậy, tao cứ nghĩ là nó sẽ sống ở trong một cái hang ấy chứ!!!...
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Chương 11:
Chương 11: Đi Tìm Bí Mật

Kết thúc cuộc tìm kiếm, cả 2 người trở về nhà gặp Dương để tập trung bàn kế hoạch sắp tới để triển khai...
ông T lên tiếng: hừm, ngày mai là ngày tốt chắc hẳn con quái này sẽ ra ngoài kiếm ăn, với loài Cáp Mô tinh này thì đa phần chúng thường sống về đêm nên cũng sẽ kiếm ăn hay tìm linh khí hút vào ban đêm, chúng ta phải thật thận trọng vì từ lúc tiêu diệt được thằng P tao vẫn còn cảm nhận được âm khí quanh chỗ bụi tre lần đó vẫn chưa tiêu tan, và cũng rất thắc mắc tại sao đã diệt được rồi nhưng âm khí vẫn còn?... rồi giờ tìm đến con sông này lại vẫn phát hiện thêm lượng âm khí của nó bao trùm nơi đây mà không ai hay biết.

Dương: có lẽ hắn vẫn chưa chết !

Lâm: ... hôm đó con ngủ nên con không biết gì hết ~_~ ( em vô tội)

Ông T: Tao có nhắc đến mày đâu Lâm, cái thằng này thiệt là...

Ông T: chết, có lẽ nào... đêm hôm đó con yêu tinh này đã giúp thằng P trốn thoát...

Bác Dương: thôi đúng rồi, ngay đêm đó lúc con tìm tung tích của anh P con còn một chuyện nữa mà chưa nói cho mọi người biết, đó là lúc đi quanh cái cây treo cổ con thấy trên thân cây có một vệt chất nhờn màu xanh xanh, chắc là của con nòng nọc này ...

Ông T: hầy... chuyện ngày càng phức tạp hơn thiệt rồi.

Lâm: Có khi nào hồn a P cũng đang trú ngụ trong nơi ở của con Cáp Mô gì gì đó không?

Dương: Chuẩn cmnr, chứ gì nữa...
Ông T: điều ta sợ bây giờ là nó dựa hơi con yêu tinh ấy và khi chúng hợp sức lại thì khó mà đối phó ... trừ phi...

Lâm: trừ phi thế nào sư phụ..

Ông T: trừ phi có sư huynh của ta ở đây thì mọi chuyện sẽ khác, vì sư huynh của ta đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân rồi, chắc chắn huynh ấy sẽ có cách đối phó... nhưng tiếc rằng hiện tại huynh ấy đang ở quê nhà, làm sao mà có thể qua đây ứng phó được tai kiếp này đây...

Lâm: thôi gì khó quá cho qua đi, để mai tính, có gì mình alo sư thúc bá ra sau cũng được, vả lại bây giờ hồn a P ít nhiều cũng phải bị trọng thương nghiêm trọng, không dễ hồi phục nhanh vậy đâu mà hợp sức...

- ừ!!! Mày nói đúng rồi đó, cái thằng ngáo như mày mà lâu lâu cũng phán được một câu nghe hay khiếp mậy... :))

-bà vật mày Dương ạ ~_~

Cùng lúc ấy ở nhà a P, vì quá đau buồn cho đứa con chết oan trong thời gian qua nên tối đêm hôm ấy cả hai người họ đã lén đào mộ con mình lên bật nắp quan tài ra, nhìn xác của con mình vẫn nguyên vẹn, cứng đờ như khúc gỗ, mẹ a P bật khóc và nhớ lại trước lúc còn sống a P vì đã quá yêu cô T nhưng do cô ấy không giữ lời hứa mà đi lấy chồng khác nên anh mới chết oan ức như vậy, bà ta còn nhớ trước lúc chôn đã nhìn thấy ông P dán bùa trấn yểm,... em cũng không hiểu sao nữa các bác ạ, lần này bà ấy đã liều gỡ lá bùa đó ra hồng giúp con hồi sinh lại nhưng đó là điều ngu ngốc nhất mà bà làm... xác a P bật dậy giữa đêm thanh vắng đó và giết chết hai người...( quả thật sau cú này em thấy trên đời này vẫn còn nhiều đứa ngáo đá lắm bác ạ )
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Chương 12:
Chương 12: Thập Diện Mai Phục

Đã mấy ngày nay cả 3 người ai cũng thức đêm đến độ thâm quầng cả mắt, nên sáng này ai cũng mệt mõi, thờ thẫn, ông T mới quyết định là nghĩ ngơi lại 2 ngày nhưng trong lúc đó sẽ đi tìm thêm 4 người có độ tuổi hạp với các giờ thìn, thân, dậu, tuất nữa để mở trận pháp mạnh hơn... sau khi đã tập hợp đủ các thanh niên này lại và chỉ cho họ cách triệu lệnh thì ông T ra hiệu tất cả vào vị trí trong trận pháp mà ông đã lập sẵn và có hẳn một tế đàn trang trọng, các bác biết không? Tuy là ông T mặc đạo phục rất trang nghiêm nhưng khi nhìn xuống chú của em vẫn không nhịn được cười các bác ạ ổng mặc chiếc quần xà lỏn với đôi dép lào, vậy là bao nhiêu cái trang nghiêm và sự nể phục của em đã bị đôi dép huyền thoại ấy phá vỡ, à còn một chi tiết mà em chưa kể với mấy thím nữa là lúc chiến đấu hầu như trận nào ông T cũng mặc quần sọt mang dép lào hết các bác ạ, nếu ai tưởng tượng thì chắc cũng biết ổng bựa thế nào rồi đó!!! ~_~
Quay lại hiện trường, lúc này ông T đang cố mở trận pháp trong khi giông gió nỗi lên rất to, chú Lâm còn nhớ hôm đó chỉ mới 15h chiều, giọng nói dễ thương ngây ngất lòng người hôm nào của lão T lên cất lên…

-Tất cả vào vị trí mày

Cả đám đồng thanh
-"dạaaaaaa"

Ông T: nay tao cho từng đứa quẩy hết nhá, lên bia mấy đứa ơiiiii!...

Bác D: cái gì dậy ba!!! Ba làm con hoang mang rồi đấy!

Lâm đứng trân người, ở góc hướng bắc cười như khúc khích

Ông T: ủa, ủa tao nhầm hả?... à, ờ... thì làm lại, mày căng quá Dương ơi ~_~ tất cả hô to theo ta...

" quỷ thần phật hiển lộ tây phương
Mau về chư cõi độ trần dương
Dẫu xa nghìn núi hay trắc trở
Triệu Sát phá lệnh phải hạ phàm..."
Cấp cấp như luật lệnh…

Từ trên trời mây giông kéo đến, sấm chớp đùng đùng, sét đánh đúng vào bốn góc trong chỗ để bùa triệu quân của lão T khi lão còn ngay ở giữa trận đồ... và phải công nhận là lúc đó nhìn y như phim kiếm hiệp mà dạng bắt ma kiểu của Lâm Chánh Anh vậy, thằng nào thằng này mới có mười mấy tuổi, trong đó có ông hơn 30 tuổi mà cũng phải nể sợ khi nhìn cái cảnh tượng ông T mở combo như này các bác ạ, nó hoành tráng một cách vi diệu luôn... chuyện hầu như suông sẻ và cho đến khi có một luồng gió kèm khói màu trắng đục như sương mù ý tràn từ sông vào (lúc đó mở trận ở gần sông nơi con Cáp Mô ấy tạm trú) ngập vào trong trận không còn ai thấy ai cả, ông T lo sẽ có chuyện nên dụng thuật hô phong để giải tán màn sương này, khi làn khối trắng ấy tan biến dần hầu hết các thanh niên trấn giữ ở các hướng đều ngã gục trong đó có cả chú Lâm nhà em nữa ạ khổ ổng mới học có biết cái nồi gì đâu... chuyện tới nước đó rồi nên ông T ngưng lại cùng với bác Dương thu dọn, dìu dắt toàn bộ về nhà nghĩ ngơi rồi từ từ bàn tiếp, cũng trong khoảng thời gian tầm 2,3 nghĩ ngơi đó mà con Cóc ấy mới lộng hành, nó hút linh khí và giết sạch đàn gà trong làng của chú em, ông T đã đoán ra được có lẽ hắn đang giúp cho hồn a P mau chóng phục hồi lại nguyên khí... à quên, còn con cái xác cương thi của a P thì không biết như nào nhưng ông T đã xem quẻ rồi, hiện tại nó đang nằm trong một cái hang động phía sau dãy núi gần làng, ở đó ít người qua lại chắc là ko sao, cùng lắm thì hắn chỉ có thể hút máu của động vật quanh đó...

Ngày hôm sau, ông T không gọi ai dậy cả, thầm nghĩ bụng là để tụi nhỏ nghĩ ngơi sau khoảng thời gian vất vả này, tuy nhiều lúc thấy ông T bựa lắm nhưng mà ổng thương tụi nhỏ lắm mấy thím ạ mãi đến sau này gặp em rồi ổng mới đổi ý... ahihi em chỉ hơi phá ông tí thôi…
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Chương 13:
Chương 13: Trận Quyết Chiến Và Người Bí Ẩn

Đã hơn 1 tuần nay rồi, làng của chú Lâm vẫn có hay bị mất trộm gà, trâu, bò... nhiều khi nghĩ không biết con Cóc Tinh này là thể loại gì luôn các bác ạ?, ăn được cả trâu bò gà vịt, cứ một ngày là mất vài con, rồi hôm sau ông T cũng đến từng hộ xem xét điều tra hiện trường, y như rằng chỗ nào có mất gia súc gia cầm là có ngay cái thứ yêu khí lởn quẩn quanh đó à, rồi chạy tiếp ra con sông rãi giấy tiền vàng bạc xuống mồm đọc gì ấy rồi mới đi về
Tối hôm đó ông T ngủ không được vì đêm nay ngoài kia nhiều tiếng động lục cục quá, ông biết là bọn nó đang ở ngoài con sông kia nhưng cũng méo hiểu sao mà tận trong làng vẫn nghe cái lũ này, chú Lâm và bác Dương đêm đó nằm ngủ cũng nghe mà không dám hó hé gì, chỉ nằm đó và thì thầm to nhỏ với nhau, bác Dương vội chạy ra đóng cửa sổ và cửa sau nhà lại, sợ chú của em ổng nhìn thấy gì đó rồi lại tè ướt giường ổng nữa, ông này 13 tuổi nhưng ở sạch sẻ y như con gái vậy các bác... nói đoạn 2 người nằm trong mùng xù xì:

Lâm: mày có nghe gì không Dương?

Dương: có, tao đâu có điếc, nghe rõ nữa là đằng khác!

Lâm: thế bây giờ phải làm sao đây? Tao sợ quá mày ơi…

Dương: mày cứ ngủ đi có gì mai tao với ổng tính chứ biết làm gì.
Nói rồi bác Dương che mắt chú Lâm lại rồi đọc tinh tâm chú cho chú Lâm dễ ngủ,...

Đến sáng hôm sau, mở cửa ra mấy đứa trong làng loi nhoi hết, chuyện là qua lại có thêm một người nữa chết những ở ngoại ô làng mình, khám tử thi rồi không phát hiện bất cứ dấu vết gì, chỉ thấy cái xác nằm cứng đờ da mặt tái lại thôi, ông T cùng vài thanh niên trong làng cùng nhau đem xác về nơi người nhà của nó mà an táng, xong xuôi bác mới hẹn mọi người tối nay lập tế đàn bài binh bố trận rồi gọi nó lên nghênh chiến quyết giết cho được con Cáp Mô Tinh này...

Ông T bảo với 2 đứa nhỏ là chú Lâm và bác Dương mau về nhà phụ vẽ thêm bùa, để cần dùng lúc nguy cấp, bản thân ổng thì luyện và điểm chỉ lại nhưng món bảo bối mà lâu nay ông sát cánh đi cùng để trừ yêu, 3 người làm mãi đến tối mịt mờ luôn.

Tiếng chó sủa ngoài hiên bỗng vang lên, chú Lâm nhìn lại đồng hồ đã 11h đêm rồi, làm từ sáng đến giờ không ai biết đã trễ như thế, chú Lâm mới nhắc ông T.

Lâm: sư phụ ơi, đã trễ lắm rồi ạ
Ông T, uh, ta biết rồi, chúng mày cứ vẽ đi, mệt cứ nằm nghĩ rồi ăn chút xíu cơm rồi 15p sau đi ra đó... nay tao quyết phải đá banh đít nó thì tao mới chịu nguôi giận, sáng giờ hầm không chịu được…

Bác D mới kéo tay Lâm nghĩ tay vô sau bếp kiếm miếng cơm ăn, ăn xong rồi cả 3 thầy trò ra khỏi nhà, đến trước con sông ngoài làng không biết ông T đã gọi 4 thanh niên kia ra từ lúc nào, 4 người đứng co ro dưới góc cây, ông T ngoắc vô tập trung rồi tất cả bài biện ra nhưng lần này đơn giản hơn, chỉ cấm mỗi hướng một khúc lệnh bài ghi chữ tàu, phía dưới đặt một đồng tiền âm dương đã trích máu của từng người ra nhỏ vào trước đó, tất cả đều đã ngôi xuống một chỗ và đọc nhẩm câu chú "a na la xu ma chi, mày không đi tao sẽ đi, cấp cấp như luật lệnh" cứ thế mà đọc suốt quá trình ông T gọi hồn a P lên thử xem a ấy có ở gần đó hay không vì khi nếu gọi hắn ta lên được thì chắc ăn con quái kia cũng xuất hiện ngay bên cạnh…

Ông T khấn trước bát hương đã cắm sẵn 3 nén nhang thơm phức mới mua ở ngoài chợ về, nhan thơm mà loại xịn nhé các bác, nhan cùi bắp ma nó chê nó không lên, ông T kĩ tính lắm, khấn răm rang mấy câu tiếng tàu chú em không hiểu nên sau này chỉ kể như thế thôi ạ, xong xuôi rồi ông mới trích máu nhỏ vào gương bát quái, cầm chiếc chuông lắc cứ lắc vài cái r dừng,... tầm một lát sau thì dưới nước ục lên một màu đen xì lì, cả 6 người ở gần đó nhìn ra con sông thấy rõ mồn một, cái tiếng nước kêu lục cục rồi im dần, gió thổi chập chờn, rít rít mỗi đợt mà lạnh sống lưng luôn các bác ạ chú Lâm đứng dậy dòm ra đó mà muốn teo chym, mà ổng hông có thấy mợ gì cả, ở đó chỉ có ông T và bác Dương nhìn thấy a P đứng trên dòng sông đó ngay trên lưng con cóc, mà sau này em được nghe kể lại là như vậy,...

Ông T thấy vậy mới lên tiếng với ra ngoài con sông kia( có lẽ là đàm thoại với a P trước rồi mới tính)

Ông T: mi chết rồi sao mi không đầu thai còn ở lại nơi đây náu loạn giết hại người vô tội?

Anh P: ông không biết gì về chuyện giữa tôi và con T đâu, ông về đi không thì tôi không khách sáu nữa, vết thương hôm bữa ông và thằng nhóc kia đánh tôi thì tôi vẫn chưa quên đâu ( cái đoạn anh P nói quả thực chú em không nghe mà được bác Dương kể lại sau này luôn)

Ông T: ta nói cho chú mày nghe này, ở dương gian phàm ai làm việc gì ác thì rồi cũng sẽ nhận quả báo, hà tất chú mày phải hao tâm tổn sức mà phí thời gian ở cái nơi quái quỷ này mà làm cô hồn vất vưởng? Tao thì khuyên mày thế thôi, ngu học thì chịu …

Vừa dứt câu một luồng gió thôi rồi hông hiểu sau ông T bị dính chiêu hay sao ý? Ổng bị đẩy văn xuống đất 2m khi đang đứng trên tế đàn, máu mồm vả ra, bác Dương không cầm lòng chạy đến đỡ ông T dậy, mấy thanh niên sợ tái mặt hết chạy thụt lùi ra hết phía sau lưng chú Lâm nhà em

Bác D lên tiếng: cha ơi, cha có sao không?... _ chạy ra dùng Sát phá lệnh điểm về hướng a P, bên ngoài sông nỗ một tiếng bùm rồi có tia sét vụt sắp tới nơi bác Dương thì ông T mới cố lê thân ra đỡ, cũng may vừa kịp lúc có một ông già tầm 50 tuổi, ( em không biết bao nhiêu nhưng nghe chú Lâm kể thì ổng cũng còn trẻ, không lớn hơn ông T là bao)

Ông già đó mới từ đâu phóng ra quẹt tay một phát tia sét biến mất rồi quăng về phía con sông một đạo bùa hô to .

"a la ni, xuất phong lệnh kinh thiên kì biến ý...trừ tà”

Lúc đó con cóc mới từ dưới sông nhảy cản lại đòn đánh cho a P nhưng không sao cản nỗi, bị đánh trọng thương văng lên bờ hiện luôn nguyên hình, nếu mà lúc đó không có ông bác đó chắc bác Dương nhà mình đã ngỏm luôn rồi... mấy cha bánh bèo núp sau lưng chú Lâm nãy giờ sợ muốn bón ra quần thấy có cụt đen đen trắng trắng văng lên cả đám la làng, chạy thụt mạng hết, còn lại 4 người ở đó là chú Lâm, bác Dương, ông T đang nằm do bị nội thương và một ông bác bí ẩn,...

Không để a P trốn thoát ông bác đó mới tiếp tục hô to " a la ni, kinh lôi thủy dương lệnh, trừ tà" tia sáng bắn ngay về hướng con sông lóe lên một cái rồi tắt, một vũng máu bắn lên rồi rơi xuống sông, ông T mới nói với ông bác bí ẩn đó …

Ông T: mau mau tẩy uế con sông đó mau, sư huynh.

Ông bác: ta biết rồi! Chú mau nằm nghĩ đi, mọi chuyện để ta lo.

Chú Lâm ở đó nghe được tiếng ông T gọi ông già kia là sư huynh thì cũng đoán ra được phần nào... chú Lâm lại gần phụ đỡ ông T dậy nhưng không dám nói câu nào
Xong xuôi hết mọi chuyện rồi cả 4 người dìu dắt nhau về nhà...
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Chương 14:
Chương 14: Sau Chặn Đường Dài

Về nhà không ai nói câu nào, chú Lâm và bác Dương còn nhớ như in lúc mà bị hồn anh P đánh văng khỏi tế đàn mà đến giờ 2 thím vẫn rung như cầy sấy ấy. Bởi bác Dương thường ngày luôn nghĩ không ma quỷ nào đánh nỗi ông T nhưng hôm nay bác Dương quá ư là lầm, và kể từ hôm đó trở đi bác Dương luôn đề phòng mỗi khi gặp ma và không bao giờ xem thường chúng nữa,... quay trở lại ngôi nhà của ông T khi mà cả bốn người giờ đây đang nằm rũ rượi, nằm mà nằm sắp lớp từng đứa ý lộn từng từng người một... ông T thì ho sặc sụa thổ cả huyết ra, người bí ẩn kia thấy ông T nội thương lần này khá nghiêm trọng nên cũng từ từ đến giường ông T mà bắt mạch,...
Ngồi sau lưng ông T xếp bằng lại rồi vận công trị thương y như trong phim kiếm hiệp vậy, hơi bóc lên mà nhìn ngầu ghê lắm mấy thím ạ, chú Lâm ngồi đó im ru không dám ho. Sau khi trị thương xong thì mọi người đỡ ông T nằm xuống, ông già bí ẩn khàn giọng…

Ông ấy trầm ngâm rồi nói: haizz... ta đã tính đâu đó hết rồi nhưng có lẽ kiếp nạn này còn quá nặng, ta không đến kịp thời để cứu đệ,...
Ông T vừa ho vừa trả lời: thôi ý trời đã như vậy,... huynh đừng tự trách bản thân mình nữa. Ặc ặc (lúc này ổng ho mà em không biết minh họa thế nào nên mấy thím cứ mường tượng lúc ổng vừa nói vừa ho nhé ^^)

-Thôi cha nằm nghĩ đi, có gì đến sáng mai rồi tính, dù sao thì chuyện anh P cũng đã giải quyết xong cả rồi, không phải lo nữa!

Lâm: dạ đúng rồi!
( thầm nghĩ trong lòng)
-"ông già kia là sư huynh của sư phụ mà khi đứng trước yêu ma cường hào đã đánh trọng thương ông T thế kia mà ông ấy lại không một chút hoảng sợ, đúng là hàng Thiên Nhân có khác “*.*

Nói một lúc rồi cả ba người trở ra phòng khách để cho ông T nằm nghĩ, ba người cũng lụi cụi tìm cho mình một chỗ để dựa lưng vì lúc đó cũng đã 2,3h sáng gì rồi…

Mãi cho đến sáng, cả ba người thức dậy rồi ngồi kể chuyện qua lại, thì lúc đó chú Lâm mới rõ lai lịch của người bí ẩn kia là ai... theo lời kể lại của chú Lâm nhà e thì ông ấy tên là Phạm Minh Minh, là sư huynh đồng môn vớ ông T đồng thời là người anh ruột của ông T, một trong 12 người được đứng vào hàng Thiên Nhân, giỏi võ và tinh thông huyền thuật của dòng tộc...

Ông Minh cũng ở lại đây chơi được vài hôm rồi lại bay trở về bên Tàu nữa, lúc đó chú Lâm cũng có thấy ông ấy nói nhỏ gì đó với ông T ý rồi mới đi,... Mãi đến 3,4 tháng sau ông T khỏe hẳn rồi mới nói ra là có ý định đưa chú Lâm nhà em sang bên kia học một thời gian vì ông ấy thấy tố chất và tiềm năng trong chú Lâm là hợp để làm đệ tử gia nhập huyền môn của họ Phạm, ban đầu chú Lâm cũng ngỡ ngàng lắm rồi sau đó cũng gật đầu, phải xin dữ lắm ba má của chú mới cho đi vậy là chú đi mấy năm trời luôn các bác ạ, đến khi ổng về được một năm rồi mới có cơ hội gặp lại ổng và ngồi kể lại như này đây…

---Hết---
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Quyển 2
Chương 1:
Quyển 2
Chương 1: Anh Em Tương Phùng

Sau mấy năm trời qua bên tàu học thì chú Lâm nhà em về nước, cũng tầm 8,9 năm gì đó. Trở lại Quảng Bình, nơi từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp cũng như những chuyện buồn vui xảy ra ở đây, về đến con đường làng hôm nào chú Lâm bước từng bước và ngắm nghía mọi thứ xung quanh, chẳng thay đổi gì sau ngần ấy năm xa cách ngoài việc là con đường giờ đây đã tráng nhựa nên đi rất êm, không còn gồ gề như lúc trước nữa(ôi...cái cảm giác thật là yomost). Lúc đi ngang qua chỗ bụi tre phía sau có cây treo cổ, chú Lâm đứng khựng lại quay đầu đi vào chỗ bụi tre nhìn lại khung cảnh đó rồi nhớ lại (à ờ... nhớ cái thời trẻ trâu oanh oanh liệt liệt đó). Cái cây treo cổ vẫn còn đó, những vết tích vẫn còn hằng in trên cây. Loi nhoi tự sướng úp phây bút xong rồi chú mới tiếp tục vào trong làng (à quên giờ thì đã là thị xã rồi nhá, khang trang hơn xưa nhiều)... Về đến nhà, thấy bà cô( mẹ chú Lâm) đang cong lưng quét sân trước nhà, chú Lâm cũng từ từ chậm rãi đi vào như người trong nhà, lật đật mẹ chú nhìn một hồi lâu rồi trợn mắt
- Chèn ơi, thằng Lâm... con về lúc nào đấy?, sao không cho má mi biết gì hết trơn vậy?
Trong cơn xúc động má chú ứa nước mắt, ... vội lấy tay quẹt nước mắt cho bà, chú Lâm thưa...
- Dạ con cũng vừa mới về tới thôi, con muốn tạo bất ngờ cho má mà hehe
- Cái thằng trời đánh này, lớn rồi mà cứ y như con nít ấy, thôi mau vào trong thưa ông già mi kìa, chắc ổng mừng lắm!
- Dạ...!!!
Chú Lâm nhà em tiếp tục vào trong chào hỏi này nọ rồi nhanh nhanh xin mami chạy ra đầu xã chơi (thật ra là ổng đi qua nhà bác D thôi, vì khoảng thời gian đó bác D không theo ông T qua bên tàu với chú Lâm nên cũng đã mấy năm hai anh em không gặp lại nhau rồi).
Ra đến đầu đường vào nhà bác D thì đã thấy ổng đứng đó từ bao giờ rồi (mà kể cũng lạ lắm, lúc nào ổng cũng thần bí như thế đó các bác ạ ~_~) vừa nhìn thấy chú Lâm là ổng chạy đến ôm ghì lấy... chú Lâm muốn thở ô xy với ổng luôn
- Trời ơi tao đợi mày từ hôm qua lận, giờ mới về tới... cái thằng yếu sinh lý năm nào của tao
- Tổ cha mi chứ yếu, đi ngầng ấy năm giờ cũng có chút thành tựu đấy chứ chả chơi đâu... à mà này, thời gian qua mày ở đây thế có luyện gì không?
- Ờ không, thỉnh thoảng ra nghĩa địa hít thở chút không khí trong lành cho dễ ngủ rồi trở vào thôi :))
- Đù... ghê nhờ!!!
- Ahihi cũng thường thôi chú ê...
- Vợ con gì chưa?
Bác Dương buồn rầu: tao f.a mày ạ
- f.a hay ế vậy chú em? :)
- hừm... tao ế kệ tao
Hai ông tướng này vào quán cóc gần đó bên đường vừa uống nước vừa tám chuyện chém gió qua lại, từ xa xa có một chàng thanh niên cũng đẹp trai, cao ráo mét sáu mặc quần sọt dép làu đi vào quán...
- Con chào chú Lâm
- Ơ thằng quái nào thế?
Bác Dương nói thêm vào:
- nó là Long, cháu mày đó Lâm
- Adu... nó lớn nhanh vậy rồi à, nhớ hồi đó còn bồng nó trên tay, giờ đã thành thanh niên trẻ trâu rồi Dương nhỉ? sao rồi học hành sao rồi hã nhóc? Còn nhớ những cái chú mày dạy trước khi đi không?
- Hì hì ... dạ, con nhớ chứ sao quên được (mấy cái ổng chỉ toàn là ổng troll mình không đấy sao mà quên được)
Chú Lâm giật mình:
- à này! Sẵn hôm nay anh em gặp lại mình làm một chầu hoành tráng không Dương, thằng Long dẹt qua một bên...
- xí ! Có cho con cũng chả thèm uống đâu
Bác Dương vỗ đùi: à được, đợi mày về tao mới dám uống đấy
Vậy là cả hai người ngồi nhâm nhi ít rượu nữ nhi hồng thượng hạng do bà năm pha chế cùng với dĩa mồi là một ít khô mực.
Uống ly nào là chật lưỡi ly đó, em ở ngoài nhìn hai ổng uống không biết làm gì nên cứ lâu lâu lợi dụng sơ hở là hốt ngay một miếng khô cho vào miệng...( hờn hai ổng ghê lắm các bác ạ ~_~ lúc nào đi đâu mà có mặt ông Lâm là y như rằng em bị ra rìa từ a đến z)
 

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Q2- Chương 2:
Chương 2: Mơ Hồ

Nhậu nhẹt no say thì hai ông thần này đã say bí tỉ mất rồi (ôi giời! Em lại đoán ra được cái cảnh tượng phải đèo bồng hai đống thịt ngâm rượu này về nhà mà em muốn khóc luôn vậy! Hic hic)
Ấy vậy mà cũng may mắn cho em là khuya hôm đó chị Bối Bối có ra phụ em đưa hai ông thần về nhà nên cũng đỡ.
- a, chị Bối Bối!... sao chị biết mà đến chỗ này hay vậy?
- Chị có gọi cho anh Dương nhưng anh ý không nghe máy là biết ngay thế nào cũng ra quán cóc này ngồi mà, bởi chị cũng có hay là nay có khách quý về ^^
Sao đêm đó em gặp chị mà em mừng khôn siết luôn ý,( mô phật ! Đêm nay đở được một bác, còn lại ông chú)
Chị Bối thì đưa bác Dương về nhà ổng còn em thì vác chế Lâm về nhà bà cô (phải nói thật là tướng em có mét sáu mà phải cổng cái đống thịt hơn 60 chục kí này thì quả thật là em muốn vô liền chai nước biển luôn ý, em bị dị ứng với rượu)
Trong lúc em chở chú Lâm về nhà, lúc đó cũng tầm 12h hơn rồi, trời đêm tối vắng tanh chả một bóng người, chỉ còn vài ánh đèn leo loét của những cây đèn đường soi bóng trên con đường đêm đó. Bất chợt từ xa xa đúng ngay chỗ khúc cua vào nhà chú Lâm (đường vào nhà chú Lâm rộng lắm nên không thể gọi đường đó là một con hẻm được) bên đường có một bóng người thấp thấp đang đứng cuối mặt xuống, phần vì trời tối quá em cũng không nhìn rõ nhưng khi càng đến gần thì càng nhìn rõ hơn do cái đèn pha trước con xe dream em chở chú Lâm rọi vào bên đó
Thằng nhóc vẫn đứng cuối mặt, em chạy lượt qua luôn vì em nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi quên bẳng đi đến sáng hôm sau luôn
"Nhắc mới nhớ là quên kể về thông tin của chị Bối Bối cho các bác biết"
Chị Bối Bối là em ruột với bác Dương, do chị ấy nhìn còn rất trẻ nên mới gọi bằng chị với lại kêu quen rồi em không đổi được (bởi vậy em hay bị chú Lâm kí đầu cũng là vì chuyện này mà ra đó các bác ạ ~_~)nhớ năm đó chị đang là sinh viên năm cuối của trường ĐH Kinh Tế tp.HCM, chị không theo nghiệp của cha nên có biến chị thường hay ở nhà để bác Dương xử lý thôi, dẫu là như thế nhưng chị Bối vẫn có thể nhìn thấy ma và biết dùng một số đạo bùa đơn giản để phòng thân. Em thì nhỏ hơn chị Bối tới 7 tuổi lận còn ông chú Lâm thì 10 tuổi, cái năm chú sang tàu thì em mới có 3 tuổi à (em thì dễ nuôi lắm, cái gì cũng ăn được, cho gì ăn nấy à mà được cái là em cũng chịu phá phách lắm :v, đến khi lớn thêm chút thì cũng bớt nhiều rồi )
Mùa thu năm ấy trời nhiều gió, em ở chơi nhà chú Lâm đã mấy tháng qua rồi do đôi khi em đi học rồi có dịp là chạy ra Quảng Bình ghé thăm nhà bà cô rồi ở lại chơi luôn( mà thật ra thì em cũng chả tốt lành gì đâu ạ, chẳng qua là em muốn được nghe bà cô và bác Dương kể về những câu chuyên tâm linh rùng rợn có thật để em có ý tưởng mà viết truyện ma thôi ạ hê hê)
Ngay khoảng thời gian chú Lâm vừa về thì tầm vài hôm sau là có chuyện kì bí xảy ra ở nhà hàng xóm kế bên chú Lâm (em là đứa nhóc nắm bắt tình hình nhanh nhất xã đó các thím đừng nhờn với em nhá). Chuyện là tối hôm trước (tức là trước cái hôm chú Lâm nhà em về)Có một ông chú chạy xe ba gác chở rất nhiều tôn để lợp nhà ngang con đường vào nhà chú Lâm, không biết xui rủi sao mà có thằng bé tầm mười tuổi gần nhà chú đang đạp xe về nhà rồi quẹt vô chiếc xe ba gác vô tình những tâm tôn quẹt ngang cổ thằng bé đứt lìa, máu văng tung tóe khắp nơi, thằng bé chết ngay sau đó. Ông chú đó thì được đưa về cơ quan công an lấy lời khai, ... nhưng chuyện không đơn giản như vậy, nghe chuyện đó thì mới giật mình nhớ lại khoảng thời gian hồi đêm hôm trước rồi mới mường tượng ra được cái thứ hôm đó em gặp là gì...
Như con ruồi bu cùi bắp, em biết chắc là thế nào kì này cũng sẽ được tận mắt chứng kiến những điều mà trước giờ em chỉ được nghe chú Lâm và bác Dương kể lại thôi và càng mừng hơn nữa là được thấy mấy cái bùa bắt ma thật của bác Dương và chú Lâm (Trong lòng vui phải nói là ..."tốt, cực kì tốt luôn")
 
Chỉnh sửa cuối:

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Q2- Chương 3:
Chương 3: Chết Hụt

Chiều ngày hôm đó em quyết định kể luôn cho chú Lâm nghe về chuyện mà hôm bửa nhậu chở ổng về gặp. Kể xong nhưng ổng chả phản ứng gì mà vẫn chăm chú ngồi chơi con điện tử trong phòng...
- Này chú, chuyện như thế mà sao con nói chú chả có tí phản ứng gì hết vậy?
- hừm... cái đó gì là lạ đâu mà chú mày bắt tao phải phản với chả ứng, chừng nào nó đi theo ám mày đi rồi tao cứu hahaha
Ổng nói rồi cười một tràn thật lớn làm em quê luôn
- Ghét! Không nói với chú nữa, tự con ra ngoài đó hóng vậy ~_~ ( bởi có ông chú lạnh lùng girl như này thì bảo sao em không hay chọc phá ổng)
Em thầm nghĩ trong đầu( chắc tối mai ra hiện trường xem động tỉnh mới được, chắc ăn là hồn thằng bé mới chết vẫn còn đâu đó ngoài kia không đi đâu xa được)
Tối hôm đó em nằm nhớ đến chuyện thấy thằng bé hôm bửa hoài à nên không ngủ được, cứ nằm lăng qua lăng lại trên giường (thôi thì nằm ôm con pikachu rồi đếm cừu cho dễ ngủ vậy ~_~)
Cứ đếm cừu được mười mấy hai ba con gì đó thì em ngủ luôn các thím ạ
Trời sáng em mới bắt đầu lần mò ra đầu lộ, ngay chỗ gặp thằng bé hôm trước,... vết máu loang lỗ vẫn còn in ấn trên mặt đường, thầm nghĩ ( số chú mày nhọ quá, mới có 10 tuổi đã bị cho lên bảng điếm số rồi, ôi mà thôi! ai bảo chú mày ngu người làm gì :v)
Chiều đến ngồi nhà tự dưng thấy chú Lâm bưng một mâm đồ cúng ra ngoài, em đoán mò cũng biết chắc là đem ra chỗ thằng nhóc bị tại nạn đó. Vậy là em lén chạy theo sau ông chú Lâm để hóng coi ổng làm gì với đống đồ đó. Khi ra đến nơi, ổng đặt mâm đồ cúng bên lề đường gần ngay chỗ thằng nhóc chết, thắp nhan lên rồi khấn, do ở xa quá nên em không nghe ổng khấn gì, khấn xong thì ổng ngước lên nhìn gì gì ở xa ấy, rồi nói bla bla gì đó (mấy thím cứ tự tưởng tượng cảnh ổng nói chuyện một mình đi nhé), nói xong ổng lại đốt ít giấy tiền vàng bạc rồi mới trở vào trong, đợi ổng đi vào trong đó được một hồi rồi em mới dám lần mò ra chỗ ổng cúng lúc nãy...
(Ôi định mệnh! Lão cáo già này cúng cô hồn hay sao ý mà thấy có hột vịt muối và thịt luộc, kế bên có tờ giấy ghi tên tuổi người khuất...)
Em nhặt lên đọc
- Mao Dật Quân (họ hàng thánh Mao Trạch Đông :v )
Em vừa đọc hết cái tên thì gió thổi mạnh quá em vuột tay làm bay mất, em vội chạy theo bắt lấy rồi chạy ra giữa lộ hồi nào không hay... từ xa xa tiếng xe hàng bóp kèn in ỏi "ting ting" ... chuyện xảy ra bất ngờ quá em đờ người ra rồi trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún đó em bị ai đó ôm rồi đẩy vào trong lề, em té nhào (lúc đó phải nói là cái mặt em ngơ ngác ra luôn ý các thím ạ )
Giọng nói quen thuộc lại cất lên:
- Này, này! Chú mày có sao không? Làm gì mà chạy ra giữa đường giữa xá thế? Tính gặp ông bà à?
Em chưa kịp định thần lại được cái giây vừa nãy nên trả lời trong cái giọng run run
- Dạ... dạ con tính nhặt tờ giấy con vừa làm rơi như..ng gió, gió thổi mạnh quá!
- Thổi cái đầu chú mày, ở xa tao thấy có thằng nhỏ nó giựt tờ giấy trên tay mày chạy ra đường rõ ràng luôn ấy chứ
Lúc đó em mới nhìn lên thì mới biết người cứu em chính là bác Dương.
- Tao vừa đi bộ sang nhà thằng Lâm chơi thì gần đến ngã ba rẻ vào đường nhà thì thấy chú mày ngồi bên lề đường làm gì đó rồi tao cũng không biết thằng nhóc kia là ai nhưng tao thấy nó tính kéo mày đi theo nó vậy là tao mới chạy ra cứu đấy( ôi mợ ơi! Nghe bác Dương ổng nói mà người em rụng rời cmn hết luôn ý, cũng may là mạng lớn có Ông bà phù hộ nên chưa chết hichic)
Bác Dương dìu em vô nhà, thấy em với bác Dương thì chú Lâm bất ngờ hỏi
- Ủa ! Tao kiếm chú mày từ nãy đến giờ, thì ra là đi chung với thằng Dương hồi nào không hay luôn vậy?
- Thôi! Dìu thằng nhỏ vào trong trước đã rồi tao giải thích
- Có chuyện gì vậy?
Sao khi cho em nằm nghĩ, dán băng keo vài chỗ trên người thì em mệt quá cũng ngủ thiếp đi luôn
Ở ngoài phòng khách bác Dương và chú Lâm ngồi bàn chuyện vừa rồi xãy ra với em
Chú Lâm chật lưỡi
- haizz... vừa mới cúng nó ít đồ vậy mà vừa quay vô nó đã tính kéo thằng cháu của tao theo nó
( giơ tay kí vào đầu chú Lâm một cái " beep"... )
- ui da, biết đau không hã thằng kia, làm gì kí đầu tao?
- tao cóc đầu cho mày thông não ra Lâm ạ, mày nghĩ sao mà đi tin mấy đứa cô hồn ngạ quỷ như thằng bé chết đường đó vậy, mày không biết là đa số những người chết trẻ thường rất hay phá phách hay sao? Bởi vậy mà những lời của chúng nói rõ ràng là không nên tin
- à, ờ... thì mày nói tao mới biết đấy
Bác Dương xị mặt
- Thôi tao cạn lời với mày luôn rồi, chuyện đó mà cũng phải đợi chỉ nữa cơ đấy ~_~
- Vậy... Giờ mình phải làm gì đây mậy?
- Tao thực sự chả biết suốt thời gian ở bên đó mày đã học được gì mà giờ về thì tao lại tiếp tục là đứa lập kế hoạch
...
 
Chỉnh sửa cuối:

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Q2- Chương 4:
Chương 4: Nhập Hồn

Ngày hôm sau em, chú Lâm và bác Dương cùng ngồi lại bàn chuyện cái vong trước ngã ba đường ngoài kia
(Em ngồi co ro vẫn còn sợ vì mãi nhớ đến cái cảnh hôm bửa, mô phật em ăn chay các bác ạ nên trời ổng thương ổng cho trầy da nhẹ nhẹ thôi nên cũng đỡ)
Giọng bác Dương hỏi thăm em
- Này nhóc, hoàn hồn lại chưa đấy? Từ hôm qua đến giờ sau cái vụ tai nạn là nhìn chú mày chả khác gì bị bắt mất hồn cả ~_~ tao nhìn mà cứ như đang ngáo đá vậy !
- ~_~ bị như thế bảo sao con không mệt (dù sao thì mình cũng là một tên đại tài cơ mà)
Chú Lâm ngắt ngời
- vậy thôi giờ bình an vô sự là tốt rồi, trở lại việc chính đi... Dương! Mày có kế hoạch gì chưa?
- hừm... thôi thì bây giờ vầy đi, tao và mày tối nay làm gấp cái tế đàn nho nhỏ cầu siêu cho thằng cu đấy rồi sẵn tao ra hỏi chuyện nó một số chuyện luôn, được thì xin nó một con số... khổ quá mày ạ, đang kẹt nét :))
- á đu...đủ, thế mà bác cũng nghĩ ra được luôn à (gớm khỗ em thì mệt trong người từ qua nay mà ông bác ổng còn tâm hơi đi xin số nữa thật đúng là... cái đồ quỷ xứ hà)
- Thôi thằng Dương nó bảo thế thì thôi đành quyết định vậy đi, cứ thế mà làm...
- Dạ
Sau khi bàn xong thì tất cả giải tán, nhà ai về nhà nấy. Em và chú Lâm nằm nhà nghĩ ngơi cho đến chiều tối thì mới gọi bác Dương và cả ba cùng ra ngoài đầu đường đó... mà thú thật là lúc đó dù trời còn sớm nhưng xe vẫn vắng, lâu lâu mới có một hai chiếc chạy ngang nên cũng dễ cho việc chuẩn bị đồ làm lễ không lo ai đến phá
"Ót ét" ... tiếng đồng hồ của em báo hiệu đã đến giờ thích hợp để gọi hồn sau buổi cầu siêu ban nãy... ( gớm khỗ bác Dương chả biết cầu gì mà cầu được có tầm 5,10p là xong các bác ạ )
Chú Lâm lúc này đang đứng trước bàn làm phép nho nhỏ của chú, nhan đã cấm vào lư hương... lá bùa được xếp thành hình ngũ giác cạnh một chiếc chuông, chú lâm mới cầm chuông đặt vào giữa hình rồi khấn...
- mong em quay về ... cấp cấp như luật lệnh
Ố là la... kì này được coi live stream trực tiếp full HD thế này thì mới biết được là cái bầu không khí nó rất là lạnh lẽo âm u như thế nào luôn.
Quay trở lại bàn làm phép của chú Lâm thì bấy giờ chú mới bắt đầu cầm chuông và lắc, cứ vừa niệm vừa lắc như thế suốt nữa tiếng đồng hồ.
Ngọn gió từ đâu phà vào sau gáy làm em rùng mình, da gà nỗi hết cả lên rồi tự dưng hai ông thần đó lại nhìn em bằng ánh mắt trều mến đến lạ kì (thầm nghĩ rồi rồi lại là có chuyện gì nữa đây)
Em quay người lại mắt đảo lia lịa nhưng chả thấy gì cả
- Này hai người làm gì mà nhìn con lôm lôm ghê thế?
Chú Lâm lên tiếng
- À, ờ ... không có gì, chỉ là...
- Là gì? Chú nói đi úp úp mở mở sao con biết được ~_~
Bác Dương chạy lại che miệng chú Lâm rồi cười
- hè hè! Không có gì đâu chú mày đừng nghĩ lung tung.
Nói xong rồi ổng kéo em vô gần bàn làm phép rồi ổng dúi cho lá bùa vào túi
- chú mày cứ đứng im nghe chưa, cho tao mượn xác tí tao cho thằng đấy nhập tràng
(A đu đủ! Chả biết nghĩ sao mà đòi lấy xác mình cho cái thằng bé kia nhập vào để nói chuyện không biết? ~_~ Dẫu sao thì mình cũng còn trai tân cơ mà, thế có phải là quá thiệt thòi không?)
Em rung cầm cập nhưng đi theo hai thánh này tới đây rồi thì đành trao thân luôn chứ biết sao giờ, em mới từ từ gật đầu.
- Làm nhẹ nhẹ thôi đấy, người ta còn là đồng tử đó ahuhu
- Rồi rồi! Chú mày khéo lo, có tao với thằng Lâm đây cơ mà!
Vậy là vừa nói xong, một hồi em ngất đi lúc nào không hay, mọi chuyện từ khoảng thời gian đó cho đến sáng hôm sau khi em tỉnh lại em đều không nhớ gì cả.
Sau này em được ổng kể lại là như này
Sau khi em ngất đi là thằng nhóc đấy mới nhập vào em, nó nói rất nhiều chuyện
- huhu, em nhớ ba mẹ lắm nhưng em không vào nhà được phải lang thang quanh đây, trước nhà có cái ông gì ấy không cho em vô (chắc là thổ địa)
- Thôi nín đi, sở dĩ tao gọi chú mày lên đây cũng là vì muốn hỏi một số chuyện thôi,... hôm bửa tao có lòng tốt cúng cho mày ít đồ sao mày lại muốn bắt thằng cháu tao đi theo là như nào? Giải thích mau không tao cho một kích là bay mất xác,ý nhầm... bay mất vía nghe chưa
- Dạ... huhu, em ... em cũng không muốn thế đâu nhưng em bị mấy ông kia xúi phải giết người mới có thể siêu thoát nên em mới làm liều
Ông chú Lâm nhà em giận tái mặt
- hừ thì ra là vậy, sao chú mày dễ tin thế... thôi thì lần này tao tha cho chú mày nhưng phải hứa là từ đây về sau không được hại người nữa nếu không thì đừng trách bần đạo ra tay độc ác nhá
- dạ dạ em biết rồi ạ
Vừa kịp lúc thằng mắt ma ấy biến khỏi xác em thì bác Dương khựng lại rồi nói với theo
- Khoang khoang, chú cho anh một số được không, trúng hậu hĩnh anh gửi chú ít đồ ăn ok nhé
Thằng đấy không nói gì mà vẽ xuống đất một con số rồi thoát ra khỏi xác của em luôn
Em nằm bệch dưới đất, hai ông thần thu dọn xong rồi mới vác tấm thân ngọc ngà của em về nhà đấy các bác ạ
 
Chỉnh sửa cuối:

Tiểu Hỏa Long

Ma Tập Sự
2/8/17
39
6
28
Cần Thơ
Q2- Chương 5:
Chương 5: Ma Theo

Vài hôm sau, em và chú Lâm cùng ngồi lại nói chuyện về cái vụ hôm trước
- Này Long! Chú mày có thấy điều kì lạ về cái vụ thằng bé chết đường ấy rũ mày đi chết không?
- Thôi, mình ngưng bàn lại chuyện đó được không chú. Con còn giữ được cái mạng này là con mừng lắm rồi, con không muốn truy cứu gì thêm đâu vả lại nó cũng bảo là nó bị ép rồi còn gì, hà tất phải nhắc lại cho chuyện thêm phức tạp hã chú! (Gớm khỗ em từ bi lắm các bác ạ :v)
- Nhưng mà... tao thấy trong chuyện này không đơn giản vậy đâu
- Sao chú biết là nó không phải như vậy?
- Ờ thì... mày nghĩ thử xem, tại sao cái bửa nó chết thì không ai thấy mà chỉ có mỗi mình chú mày thấy, dù rằng tối hôm đó tao say bí tỉ mất rồi nhưng tao vẫn khẳng định là mày đang bị nó ám
(What đờ con heo)
Em chề môi, gạt tay
- Thôi đi! chú toàn hù con, con với nó có quen biết gì đâu, mà con chỉ nghĩ đơn giản là hợp vong nên nó mới kéo con thôi chớ có cái gì đâu mà chú làm nghiêm trọng dữ dạ...
- Á rồi rồi! Chú mày nói thế thì thôi vậy, tao có lòng tốt quan tâm đến tính mạng của thằng cháu yêu dấu của tao nên tao mới nói thôi, mày không thèm nghe thì nhỡ sau này nó có tìm mày nó thông thì đừng bảo là tao không nhắc trước đó nhá!!!
Nói rồi chú Lâm bước vào trong phòng đóng cửa lại còn mỗi mình em ngồi một mình ở phòng khách mà suy nghĩ đến những gì ông chú vừa nói
(Lạ thật, thường ngày ổng có bao giờ tốt với mình như vậy đâu, sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm đột xuất dữ dậy? Không lẽ...những gì ổng nói lúc nãy là thật sao?)
Trong đầu em bây giờ lại cảm thấy mọi chuyện rối tung hết cả lên, từ một cái chuyện nhỏ nhặt chả liên quan gì đến cuộc sống của em mà bây giờ em lại tự dưng rước phiền phức này vào mình... chưa bao giờ em thấy mình ngu con tu hú đến như vậy ~_~
Mà... ông chú lần này rất nghiêm túc với em nên bản thân em đã quyết định là đi tìm bác Dương giúp coi xem sao. Sau khi đến nhà bác Dương và kể hết mọi sự việc cho bác nghe thì bác chỉ phán đúng một câu xanh rờn luôn mà tới giờ em vẫn còn hơi bị hoang mang đấy các thím ạ
- hừm! Thôi cho nó hiếp mày luôn đi, giữ mần chi cái trinh tiết của mày nhỉ ahihi :))
- Ơ này! Bác nói thế mà nghe được hã! ~_~ (lúc này thì em mới nhẹ giọng mà thỉnh cầu ông bác bởi vì em biết pháp lực của bác Dương cũng chả thua ông chú Lâm nhà em đâu, có khi lại còn mạnh hơn nữa kìa, chỉ tiếc rằng em tư chất kém cỏi nên không được học)
- Huhu con van xin bác đó bác giúp dùm con đi mà, lần này nó liên quan đến nguy cơ trái đất lại mất đi một nhân tài đó bác à!!! Híc híc
Đang nói chuyện rôm rã thì tự dưng bác Dương dòm ra ngoài cỗng ngó ngó cái gì ấy rồi bỗng nhiên ổng xụ mặt lại
- Long! Thôi con vô trong nói chuyện đi...
Sau khi nghe bác Dương nói thế thì em cũng hiểu được là lại có chuyện căng thẳng nữa rồi, hầy da thiệt là khỗ quá đi...
Em đi vô trong cùng bác rồi ngồi lại nói tiếp
- Có chuyện gì vậy bác, sao chúng ta tự nhiên lại phải vô đây nói chuyện vậy?
Bác Dương mặt nghiêm trọng:
- haizz... vừa nãy tao thấy thằng bé ấy lại đến tìm mày nữa đấy, nó ngó tới ngó lui mắt trao tráo dòm mày miết. Tao thấy vậy rồi tao mới ra hiệu cho mày vô trong chứ nhìn ra trước thấy mặt nó tao cũng không nói chuyện tự nhiên được ~_~ nó vẫn bận bộ đồ hôm bữa tao gặp, ủa mà nó chạy xe làm sao mà cỗ nó đứt lìa ngọt sớt hay vậy Long?
Ổng nói đến đó là chân của em muốn nhũn ra hết rồi các bác ạ, lại thêm được ổng diễn tả thật chi tiết cái khoảnh khắc nó nhìn em mà em khóc muốn bón luôn ý...
- Dạ... thì nó chạy nhanh quá rồi đâm vào hông của xe ba gác đang chở đầy tôn lợp nhà sắc bén nên mới bị cắt ngọt vậy đó bác -.-
(Lần đầu tiên em cảm nhận được cái cảm giác có fan cuồng là như nào đó các thím ạ , ngặt nỗi là fan cuồng này em không hề muốn tí nào)...
 
Chỉnh sửa cuối:

Liên Kết

Top Bottom