Quê tôi vốn là nơi yên bình và có rất nhiều phong cảnh đẹp nhưng có rất nhiều những câu truyện đáng sợ về cùng quê yêu dấu này. Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một câu truyện mà ông tôi chứng kiến từ khi còn trẻ.
- Mất điện rồi! Tiếng của mọi người trong xóm vang lên. Tôi và lũ bạn mỗi khi mất điện là cả lũ lại rủ nhau đi chơi trốn tìm và đi kể chuyện ma. nơi kể chuyện chính là chỗ nhà ông tôi vì chỗ đó là ngã tư nên rât hợp để kể chuyện. Lũ trẻ chúng tôi sau khi tụ tập lại thì bàn bạc nhau để chơi.
-Thằng Phúc nói:
Thôi chúng mày, không chơi trốn tìm nữa . Tao đây thích nghe chuyện ma hơn. Lúc mất điện thế này thì kể chuyện ma mới hay chứ. Với lại mất điện thì chỉ mất khoảng 30 hoặc 45 phút thôi, không đủ để nghe đâu. Lũ kia nghe thấy thì cũng đồng ý với nó.
- Hay là chúng mình đến nhà ông thằng Khôi nha! Thằng Thành nói. Vậy là cả lũ rủ nhau đến nhà ông tôi. Cả bọn ngồi xung quanh bàn, thằng Minh đòi kể trước. Bọn kia thấy vậy liền đồng ý.
-Thằng Minh kể:
Mấy ngày trước, ông Tiến gần nhà tao kể với bố tao rằng đêm hôm trước ông ý đi làm về thì đi ngang qua bụi tre gần đầu xóm, Chả hiểu thế nào ông ý thấy có cái bóng trắng lướt ngang qua mặt ông. Lúc đấy ông tưởng là bị nom gà hoá quốc nên cứ đi tiếp. Ông cứ đi vậy mà chả hiểu sao mà cứ đi mãi mà không về được nhà. Lúc đấy ông đoán rằng cứ đi mãi không về được nhà như thế này thì chắc là gặp quỷ rồi. Sau khi đoán xong thì ông cời quần tiểu vào chỗ gần đấy một bãi rồi lại đi tiếp. Thế là ông lại về được nhà.
- Ôi trời! Mấy cái truyện này tao nghe đầy rồi, Thằng Hiếu nói!
- kể chuyện ma à mấy đứa ? Tiếng của ông tôi cất lên.
- Vâng ạ! Nếu ông có câu truyện gì hay thì kể cho chúng cháu nghe với!
- rồi, chờ ông tý.
ông bắt đầu kể!
Ngày xưa, ở cái vùng đất đẹp đẽ và trù phú này có 1 ông thầy pháp tên là Năm. Ông Năm thì khoảng 73 tuổi. Tuy già nhưng ông lại rất là khoẻ ở đằng khác bọn thanh niên trong xóm còn chưa chắc vật nổi được ông. Ông này thì nổi tiếng về trừ ma diệt quỷ. Cái thời chiến tranh thì người chết la lịa đến nỗi mỗi khi đi cày ruộng thì đều thấy mấy mẩu xương nhú lên khỏi mặt đất. Tuy sợ nhưng luôn phải nghĩ đó chính là xương con nọ con kia. Một hôm, có một đám thanh niên trong làng rủ nhau đến gốc cây đa ngoài ruộng chơi. Cây đa này thì nổi tiếng có đầy ma, Nghe đâu thấy chúng nó thách thức nhau nữa đêm đến đấy xem thử có ma hay không. Bọn này còn trẻ nhưng mà có cái tính hổ báo nên hễ mà thách thức chúng nó là chúng nó lại sỹ diện mà chứng tỏ bản thân. Trong đó có thắng tên Tùng. Thằng này thì từ trước tới giờ có tiếng là quậy phá nhất làng khiến nhiều người chẳng thích gì nó cả. Vì cái tính đấy nên nó là người đầu tiên xung phong đến trước để cho chúng nó biết ta đây là ai. Vừa đến gốc cây thì nó liền vạch quần ra tiểu vào gốc cây một bãi và nói " tao đây chả sợ bố con thằng nào, ma cỏ gì ra đây tao chấp hết." Nhưng thằng này lại không biết chính điều này đã làm cho nó phải trả giá vì những hành động ngu xuẩn của mình. Một lúc sau quay về thì nó liền bảo " tao ra đấy có thấy cái quái gì đâu, chúng mày không tin thì thử xem." Lúc sau thì cả đám đi thử ra thì thấy chổ cây đa này trông quái đản quá nên sợ thế là cả lũ kéo nhau ra về. Đến ngã tư thì chúng nó chia nhau đi về mỗi đứa một đường. Thằng tùng đi về mà miệng cứ cười tủm tỉm vì chỉ mỗi mình nó là người dám đến chỗ gốc cây đa còn bọn kia không dám, đúng là nhát cáy. đang đi nửa đường thì tự nhiên nó cảm thấy có người đang đi theo mình. Cái cảm giác rợn người đến tận sông lưng thôi thúc nó chạy đi. Một mình trên con đường vắng vẻ tĩnh lặng chỉ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu làm cho con đường trở nên tối tăm chỉ có ánh sáng của trăng chiếu xuống trông rất u ám và đáng sợ. Nó liền nghĩ trong đầu rằng trên đời này làm gì có ma quỷ nên sợ cái gì. Vừa suy nghĩ xong thì tự dưng có cái bóng đen từ trong bụi cây lao đến chỗ nó làm nó giật mình. Nó thấy cái bóng đen cao khoảng mét thì nó sợ quá nên ngất đi. Bố mẹ nó chờ lâu không thấy con về thì lo lắng rồi chạy đi từng nhà bạn nó để hỏi xem nó có ở đấy không. Bọn bạn nó thấy bố mẹ nó hỏi thì bảo khi đi chơi xong thì về hết nhà rồi. Không tìm thấy con thì bà mẹ bật khóc vì không tìm thấy con chỉ sợ nó xảy ra truyện gì thì chắc không muốn sống nữa. Thế là ông bố gọi cho bác trưởng làng để kể hết đầu đuôi câu truyện. Bác trưởng làng nghe xong thì đến nhà từng người để nhờ đi tìm. lúc đó cả làng đèn đuốc sáng trưng đi khắp làng để tìm nó. Tiếng gọi nó cứ vang vọng trong đêm nhưng không nhận được sự phản hồi. Khoảng ba giờ sáng thì mọi người ai ai cũng mệt nên mỗi người về nhà đấy. bà mẹ thất vọng gào tên con. Ông trưởng làng thấy vậy thì cũng thấy thương vì nhà này có mỗi mụn con mà nếu nó xảy ra truyện gì thì chắc tội lắm. Tự nhiên có ông hàng xóm bên cạnh nhà đấy chạy sang nói :'' tôi thì cũng không chắc về điều tôi nói ra nhưng nếu sai thì mong mọi người thông cảm''. Ông trưởng làng thấy vậy thì thúc dục . Ông hàng xóm nói rằng:'' mọi người xem xem nhỡ đâu thằng Tùng bị ma dấu thì sao''. Tại nó đi về đêm nên truyện bị ma dấu có thể xảy ra. Ông bố nghe thấy vậy bèn chạy đến chỗ nhà bạn nó để hỏi. Sau khi nghe kể xong thì ông ta sợ đến xanh mặt. Ông bố về kể lại mọi chuyện thì ai cũng thất kinh. Lúc sau cả ba người liền chạy sang nhà ông Năm. Ông Năm đang ngủ thì nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra xem. Thấy 3 người này trông hoảng hốt lắm thì hỏi xem có truyện gì. Ông Năm sau khi nghe đầy đủ đầu đuôi câu truyện liền sắp xếp đồ đạc rồi cùng nhau chạy ra gốc cây đa. Khi đến nơi thì ông tìm một nơi rộng rãi để lập đàn tác pháp. Ông đặt đồ cúng lên bàn trước cây đa rồi đọc thần chú gọi hồn. Sau khi thi triển xong thì từ trên cành cây đa có một bóng đen cao gầy lao xuống. Ông Năm liền hỏi :'' có phải ngươi là thứ đã giấu người tên Tùng đúng không". Bóng đen kia nghe thấy liền nói :'' Nó đáng phải chết vì nó đã xỉ nhục ta''. Ông Năm nghe thấy vậy liền nói :'' Nó còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, hà cớ gì ngươi phải làm hại đến nó. Chẳng lẽ ngươi lại so đo với trẻ con sao". Bóng đen kia nghe thế thì im lặng thì bố mẹ thằng Tùng chạy đến nói:'' xin ngài hãy tha thứ cho thằng con trai con, nó còn nhỏ nên chưa hiểu truyện mong ngài tha thứ. Vạn lần con xin ngài, nếu ngài muốn giết thì giết con chứ đừng giết nó". Bóng đen kia nghe thấy thế liền suy nghĩ một lúc rồi nói:'' ta tha cho các ngươi lần này, sau này về mà dạy con". Nói xong thì bóng đen kia biến mất. Phải mấy phút sau tìm kiếm thì mới thấy thằng Tùng đang nằm bất tỉnh trong một khe hở của cấy đa. Bố mẹ nó nhìn thấy nó thì vui mừng đến khóc. Sau khi về đến nhà thì bố nó gửi thầy chút tiền nhưng thầy không nhận rồi thầy liền đi về.
-Hết rồi các cháu. Ông tôi nói!
-Thế bây giờ cái cây đa đó đâu ông ?
-Nó bị chặt rồi! ông thầy pháp đó lập đàn cầu siêu cho vong hồn đó đi rồi nên mới chặt được.
- Ông tôi vừa nói xong thì lúc sau có điện trở lại. Thế là bọn bạn tôi rủ nhau ra về.
- Mất điện rồi! Tiếng của mọi người trong xóm vang lên. Tôi và lũ bạn mỗi khi mất điện là cả lũ lại rủ nhau đi chơi trốn tìm và đi kể chuyện ma. nơi kể chuyện chính là chỗ nhà ông tôi vì chỗ đó là ngã tư nên rât hợp để kể chuyện. Lũ trẻ chúng tôi sau khi tụ tập lại thì bàn bạc nhau để chơi.
-Thằng Phúc nói:
Thôi chúng mày, không chơi trốn tìm nữa . Tao đây thích nghe chuyện ma hơn. Lúc mất điện thế này thì kể chuyện ma mới hay chứ. Với lại mất điện thì chỉ mất khoảng 30 hoặc 45 phút thôi, không đủ để nghe đâu. Lũ kia nghe thấy thì cũng đồng ý với nó.
- Hay là chúng mình đến nhà ông thằng Khôi nha! Thằng Thành nói. Vậy là cả lũ rủ nhau đến nhà ông tôi. Cả bọn ngồi xung quanh bàn, thằng Minh đòi kể trước. Bọn kia thấy vậy liền đồng ý.
-Thằng Minh kể:
Mấy ngày trước, ông Tiến gần nhà tao kể với bố tao rằng đêm hôm trước ông ý đi làm về thì đi ngang qua bụi tre gần đầu xóm, Chả hiểu thế nào ông ý thấy có cái bóng trắng lướt ngang qua mặt ông. Lúc đấy ông tưởng là bị nom gà hoá quốc nên cứ đi tiếp. Ông cứ đi vậy mà chả hiểu sao mà cứ đi mãi mà không về được nhà. Lúc đấy ông đoán rằng cứ đi mãi không về được nhà như thế này thì chắc là gặp quỷ rồi. Sau khi đoán xong thì ông cời quần tiểu vào chỗ gần đấy một bãi rồi lại đi tiếp. Thế là ông lại về được nhà.
- Ôi trời! Mấy cái truyện này tao nghe đầy rồi, Thằng Hiếu nói!
- kể chuyện ma à mấy đứa ? Tiếng của ông tôi cất lên.
- Vâng ạ! Nếu ông có câu truyện gì hay thì kể cho chúng cháu nghe với!
- rồi, chờ ông tý.
ông bắt đầu kể!
Ngày xưa, ở cái vùng đất đẹp đẽ và trù phú này có 1 ông thầy pháp tên là Năm. Ông Năm thì khoảng 73 tuổi. Tuy già nhưng ông lại rất là khoẻ ở đằng khác bọn thanh niên trong xóm còn chưa chắc vật nổi được ông. Ông này thì nổi tiếng về trừ ma diệt quỷ. Cái thời chiến tranh thì người chết la lịa đến nỗi mỗi khi đi cày ruộng thì đều thấy mấy mẩu xương nhú lên khỏi mặt đất. Tuy sợ nhưng luôn phải nghĩ đó chính là xương con nọ con kia. Một hôm, có một đám thanh niên trong làng rủ nhau đến gốc cây đa ngoài ruộng chơi. Cây đa này thì nổi tiếng có đầy ma, Nghe đâu thấy chúng nó thách thức nhau nữa đêm đến đấy xem thử có ma hay không. Bọn này còn trẻ nhưng mà có cái tính hổ báo nên hễ mà thách thức chúng nó là chúng nó lại sỹ diện mà chứng tỏ bản thân. Trong đó có thắng tên Tùng. Thằng này thì từ trước tới giờ có tiếng là quậy phá nhất làng khiến nhiều người chẳng thích gì nó cả. Vì cái tính đấy nên nó là người đầu tiên xung phong đến trước để cho chúng nó biết ta đây là ai. Vừa đến gốc cây thì nó liền vạch quần ra tiểu vào gốc cây một bãi và nói " tao đây chả sợ bố con thằng nào, ma cỏ gì ra đây tao chấp hết." Nhưng thằng này lại không biết chính điều này đã làm cho nó phải trả giá vì những hành động ngu xuẩn của mình. Một lúc sau quay về thì nó liền bảo " tao ra đấy có thấy cái quái gì đâu, chúng mày không tin thì thử xem." Lúc sau thì cả đám đi thử ra thì thấy chổ cây đa này trông quái đản quá nên sợ thế là cả lũ kéo nhau ra về. Đến ngã tư thì chúng nó chia nhau đi về mỗi đứa một đường. Thằng tùng đi về mà miệng cứ cười tủm tỉm vì chỉ mỗi mình nó là người dám đến chỗ gốc cây đa còn bọn kia không dám, đúng là nhát cáy. đang đi nửa đường thì tự nhiên nó cảm thấy có người đang đi theo mình. Cái cảm giác rợn người đến tận sông lưng thôi thúc nó chạy đi. Một mình trên con đường vắng vẻ tĩnh lặng chỉ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu làm cho con đường trở nên tối tăm chỉ có ánh sáng của trăng chiếu xuống trông rất u ám và đáng sợ. Nó liền nghĩ trong đầu rằng trên đời này làm gì có ma quỷ nên sợ cái gì. Vừa suy nghĩ xong thì tự dưng có cái bóng đen từ trong bụi cây lao đến chỗ nó làm nó giật mình. Nó thấy cái bóng đen cao khoảng mét thì nó sợ quá nên ngất đi. Bố mẹ nó chờ lâu không thấy con về thì lo lắng rồi chạy đi từng nhà bạn nó để hỏi xem nó có ở đấy không. Bọn bạn nó thấy bố mẹ nó hỏi thì bảo khi đi chơi xong thì về hết nhà rồi. Không tìm thấy con thì bà mẹ bật khóc vì không tìm thấy con chỉ sợ nó xảy ra truyện gì thì chắc không muốn sống nữa. Thế là ông bố gọi cho bác trưởng làng để kể hết đầu đuôi câu truyện. Bác trưởng làng nghe xong thì đến nhà từng người để nhờ đi tìm. lúc đó cả làng đèn đuốc sáng trưng đi khắp làng để tìm nó. Tiếng gọi nó cứ vang vọng trong đêm nhưng không nhận được sự phản hồi. Khoảng ba giờ sáng thì mọi người ai ai cũng mệt nên mỗi người về nhà đấy. bà mẹ thất vọng gào tên con. Ông trưởng làng thấy vậy thì cũng thấy thương vì nhà này có mỗi mụn con mà nếu nó xảy ra truyện gì thì chắc tội lắm. Tự nhiên có ông hàng xóm bên cạnh nhà đấy chạy sang nói :'' tôi thì cũng không chắc về điều tôi nói ra nhưng nếu sai thì mong mọi người thông cảm''. Ông trưởng làng thấy vậy thì thúc dục . Ông hàng xóm nói rằng:'' mọi người xem xem nhỡ đâu thằng Tùng bị ma dấu thì sao''. Tại nó đi về đêm nên truyện bị ma dấu có thể xảy ra. Ông bố nghe thấy vậy bèn chạy đến chỗ nhà bạn nó để hỏi. Sau khi nghe kể xong thì ông ta sợ đến xanh mặt. Ông bố về kể lại mọi chuyện thì ai cũng thất kinh. Lúc sau cả ba người liền chạy sang nhà ông Năm. Ông Năm đang ngủ thì nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra xem. Thấy 3 người này trông hoảng hốt lắm thì hỏi xem có truyện gì. Ông Năm sau khi nghe đầy đủ đầu đuôi câu truyện liền sắp xếp đồ đạc rồi cùng nhau chạy ra gốc cây đa. Khi đến nơi thì ông tìm một nơi rộng rãi để lập đàn tác pháp. Ông đặt đồ cúng lên bàn trước cây đa rồi đọc thần chú gọi hồn. Sau khi thi triển xong thì từ trên cành cây đa có một bóng đen cao gầy lao xuống. Ông Năm liền hỏi :'' có phải ngươi là thứ đã giấu người tên Tùng đúng không". Bóng đen kia nghe thấy liền nói :'' Nó đáng phải chết vì nó đã xỉ nhục ta''. Ông Năm nghe thấy vậy liền nói :'' Nó còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, hà cớ gì ngươi phải làm hại đến nó. Chẳng lẽ ngươi lại so đo với trẻ con sao". Bóng đen kia nghe thế thì im lặng thì bố mẹ thằng Tùng chạy đến nói:'' xin ngài hãy tha thứ cho thằng con trai con, nó còn nhỏ nên chưa hiểu truyện mong ngài tha thứ. Vạn lần con xin ngài, nếu ngài muốn giết thì giết con chứ đừng giết nó". Bóng đen kia nghe thấy thế liền suy nghĩ một lúc rồi nói:'' ta tha cho các ngươi lần này, sau này về mà dạy con". Nói xong thì bóng đen kia biến mất. Phải mấy phút sau tìm kiếm thì mới thấy thằng Tùng đang nằm bất tỉnh trong một khe hở của cấy đa. Bố mẹ nó nhìn thấy nó thì vui mừng đến khóc. Sau khi về đến nhà thì bố nó gửi thầy chút tiền nhưng thầy không nhận rồi thầy liền đi về.
-Hết rồi các cháu. Ông tôi nói!
-Thế bây giờ cái cây đa đó đâu ông ?
-Nó bị chặt rồi! ông thầy pháp đó lập đàn cầu siêu cho vong hồn đó đi rồi nên mới chặt được.
- Ông tôi vừa nói xong thì lúc sau có điện trở lại. Thế là bọn bạn tôi rủ nhau ra về.