- 4/5/17
- 103
- 28
Hello everyone, hôm nay mình xin kể lại một câu truyện của mình khi còn nhỏ, khoảng lớp 5.
Vì một câu truyện này khi mình còn nhỏ nhưng mỗi khoảng khắc những gì xảy ra mình đều nhớ rất rõ. Đêm đó nhà mình lục cục mời thầy cúng về nhà làm lễ, lên mọi người trong nhà đem mình lên nhà ông ngoại để tiện theo dõi, chứ để ở nhà thầy nói không tốt, nhà ông ngoại mình ở sâu trong ngõ, ngõ là ngõ Tre, mảnh đất ấy cụ mình đã mua lại của một ông thầy cúng hồi đất nước vừa hết chiến tranh, lên thấy đất bán dẻ lên mua, mặc dù dân ở đó người ta khuyên không lên mua vì nghe đâu đất đó không tốt, cụ ngoại mình không phải người mê tín và sống thôi đã khó ở thời đó rồi ai mà tin ba cái chuyện mê tín dị đoan này lọ, rồi thời gian thấm thoát trôi qua,đến khi bố mẹ mình có mình thì hay mang lên nhà ông bà ngoại để chơi, cũng chẳng có chuyện gì cho đến lúc mình 7 tuổi hôm mình và bố mẹ mình lên nhà ông ngoại chơi, thì đêm nào mình cũng mơ thấy, mình đứng trước cửa cổng nhà ông ngoại mình, mình muốn vào nhưng có một con chó trắng to đùng mắt xám, cứ đứng sủa không cho mình vào, nó cắm to lắm, hơn nữa chỉ đúng trong nhà mà không thể ra khỏi cổng, nhìn nó rất dận dữ như mình vào nhà nó vậy, mình sợ quá ngã về đằng sau và khóc, con chó đó định sồ ra cắn nhưng y như rằng có cái gì đó giữ nó lại, nhà ông mình có 2 cây doi đường chín quả màu xanh, nhưng không hiểu sao lúc ý mình nhìn nó giống 2 cái cột ở cổng vậy, mỗi lần con chó to đó nó định lao da cắn thì 2 cây dâu đó lắc mạnh và cái nhịp điệu ma quái ý cứ diễn da thường xuyên, lúc đầu thì mình không nói với ai, nhưnh dần mình cũng nói với mẹ mình nhưng bà chỉ nói mình linh tinh, thế là cả tuổi thơ của mình mỗi năm mình chỉ lên ngày dỗ tết chứ dù lớn như bây giờ mình cũng ít lên. Không phải mình không quý ông bà ngoại mà là cái giấc mơ chết tiệt đó cứ quanh quẩn trong đầu mình, năm này qua tháng khác cứ mỗi khi mình ở đó là y dằng mớ thấy. Trở lại câu truyện cũ nhà mình có lễ ở nhà lên bố mẹ mình bắt mình lên nhà ông ngoại để ngủ, nhưng mình ghét nhà ông lắm, cái không khí trầm thấp, mùi ẩm mốc ở trong ngôi nhà và cái vườn cây cảnh của ông làm mình không sao thích được lại thêm cái truyện hồi nhỏ lên đây đêm nào cũng nằm mơ giác mơ về con chó trắng và 2 cây doi đó làm mình phát bực, mình hậm hực và mếu máo đòi về nhà nhưng bố mình trừng mắt quát bắt mình ở lên mình đành chịu mặc dù mình vừa bước vào nhà là thấy cả người dun lên vì lạnh rồi mặc dù trời mùa hè tháng tư, nhưng bố mẹ bắt ở lên đành chịu, chuyện như vậy thì cũng trả sao, nhưng 1h đêm ấy làm mình nhớ tới bây giờ, mình đang ngủ thì tự nhiên mình nghe thấy những cành doi vật vờ trong gió đập nhẹ vào cánh cửa sổ nhà ông mình, rồi tiếp theo là tiếng hò hét, mình nghe như người ta điểm danh hay sao ý, rồi là tiếng ngựa chạy tiếng nói và nghe cả những tiếng thở rít lên trong gió, nhưng lạ là mình không sợ, qua khe cửa mình thấy những chiếc cờ phần phật trong gió, họ đang diễn tập hay đang làm cái gì mà nhưng cây cờ mầu đen chạy qua chạy lại, rồi như cái gì đó thúc đẩy, mình bước nhẹ xuống giường đi nhè nhẹ qua cửa nhìn qua khe mình thấy, chao ôi, họ là những cái bóng màu đen mờ tỏ trước ánh trăng, mặc áo giáp đã dách nát, không có chân tay gì hết cái mà mình nhìn được là những thứ màu đen dài thườn thượt, cái đầu màu đen và nhưng khuôn mặt mờ ảo, họ như đanh đánh trận vậy, nghe thấy cả mùi đất ẳm trong gió nữa, cái dõ nhất là binh khí họ cầm với màu trắng đục, tiếng hô giết, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm vào nhau nghe như mình đang đứng giữa một trận chiến vậy chỉ kỳ lạ là nó lại diễn da ở ngay cái sân nhà ông ngoại mình chứ không phải ở chiến trường, mình cứ đứng đó thẫn thờ đôi mắt hướng lên những ” con người” màu đen đang đánh nhau kia, mà trong mắt lại cứ nhìn chằm chằn vào đó không chớp mắt, mình không biết đứng đó bao lâu, sáng sớm ngày mai mình dật mình khi mình ngủ dậy trên giờng đồng hồ báo thức 9:30′ mình định hỏi ông mình thì ông nói gần sáng ông nằm trên giường dật mình khi không thấy mình đâu lại thấy mình “ngủ” ở gần cửa lên ông bé vào.
Sau này lớn lên nhà mình có xem đất cát thì thầy nào cũng nói, trước đây là nhà của một thầy ” bùa thuỷ” cao tay, nhưng tuổi đã già lên sợ vận hạn sẽ đến lên mới bán cái nhà này cho cụ mình, lúc đi ông ta đã không làm lễ ” thu binh” hoặc giải tán nó đi, cho lên lũ âm binh đó không đi được lên ở lại đất mình quấy phá… Vì lúc đó ông ta sợ chúng nó trả thù lên trước đó mua được 2 cây doi đường từ miền ngược của dân tộc dáy với mục đích không cho lũ âm binh kia đi khỏi đất đó, nhà ông này có một bà sợ nhưng chết lúc còn trẻ( nguyên nhân thì không biết) ông ta ra đào mộ vợ lên lấy cái tiểu ở trong đó làm phép ” lưỡng long quay đầu” và ném thẳng xuống hố phân ( để làm thần tà ngăn cánh âm dương giúp ông ta không bị bọn âm binh tìm thấy… Nhà ông ngoại mình biết nhưng kệ vì chỉ thấy nhà hay cãi cọ với bố con không hoà hợp thì nghĩ nhà nào trả vậy lên kệ, ai sui bảo thuê thầy giỏi về làm lễ với sử lý cái tiểu kia đi nhưng ông ngoại mình bảo: ” tao sống gần hết đời người, thằng nào con nào đến đây vật chết tao càng mừng ” ;(( cho lên cái nhà đấy chẳng ai ở ngoại ông ngoại mình các cậu cũng lên hà nội và mua nhà ở hà nội rồi lên chỉ ngày lễ tết mới về, căn nhà đó vẫn vậy, có khác là 2 cây doi đã bị ông ngoại mình chặt, sau đó thì bà ngoại mình bị liệt nửa người, giờ nằm đâu nằm đất các cậu thương lên đưa bà mình lên hà nội chăm sóc và chữa trị, nhưng chữa mãi ko khỏi lên giờ bà chỉ có nằm một chỗ thôi, thương bà lắm nhưng cũng chẳng làm gì đc…
Vì một câu truyện này khi mình còn nhỏ nhưng mỗi khoảng khắc những gì xảy ra mình đều nhớ rất rõ. Đêm đó nhà mình lục cục mời thầy cúng về nhà làm lễ, lên mọi người trong nhà đem mình lên nhà ông ngoại để tiện theo dõi, chứ để ở nhà thầy nói không tốt, nhà ông ngoại mình ở sâu trong ngõ, ngõ là ngõ Tre, mảnh đất ấy cụ mình đã mua lại của một ông thầy cúng hồi đất nước vừa hết chiến tranh, lên thấy đất bán dẻ lên mua, mặc dù dân ở đó người ta khuyên không lên mua vì nghe đâu đất đó không tốt, cụ ngoại mình không phải người mê tín và sống thôi đã khó ở thời đó rồi ai mà tin ba cái chuyện mê tín dị đoan này lọ, rồi thời gian thấm thoát trôi qua,đến khi bố mẹ mình có mình thì hay mang lên nhà ông bà ngoại để chơi, cũng chẳng có chuyện gì cho đến lúc mình 7 tuổi hôm mình và bố mẹ mình lên nhà ông ngoại chơi, thì đêm nào mình cũng mơ thấy, mình đứng trước cửa cổng nhà ông ngoại mình, mình muốn vào nhưng có một con chó trắng to đùng mắt xám, cứ đứng sủa không cho mình vào, nó cắm to lắm, hơn nữa chỉ đúng trong nhà mà không thể ra khỏi cổng, nhìn nó rất dận dữ như mình vào nhà nó vậy, mình sợ quá ngã về đằng sau và khóc, con chó đó định sồ ra cắn nhưng y như rằng có cái gì đó giữ nó lại, nhà ông mình có 2 cây doi đường chín quả màu xanh, nhưng không hiểu sao lúc ý mình nhìn nó giống 2 cái cột ở cổng vậy, mỗi lần con chó to đó nó định lao da cắn thì 2 cây dâu đó lắc mạnh và cái nhịp điệu ma quái ý cứ diễn da thường xuyên, lúc đầu thì mình không nói với ai, nhưnh dần mình cũng nói với mẹ mình nhưng bà chỉ nói mình linh tinh, thế là cả tuổi thơ của mình mỗi năm mình chỉ lên ngày dỗ tết chứ dù lớn như bây giờ mình cũng ít lên. Không phải mình không quý ông bà ngoại mà là cái giấc mơ chết tiệt đó cứ quanh quẩn trong đầu mình, năm này qua tháng khác cứ mỗi khi mình ở đó là y dằng mớ thấy. Trở lại câu truyện cũ nhà mình có lễ ở nhà lên bố mẹ mình bắt mình lên nhà ông ngoại để ngủ, nhưng mình ghét nhà ông lắm, cái không khí trầm thấp, mùi ẩm mốc ở trong ngôi nhà và cái vườn cây cảnh của ông làm mình không sao thích được lại thêm cái truyện hồi nhỏ lên đây đêm nào cũng nằm mơ giác mơ về con chó trắng và 2 cây doi đó làm mình phát bực, mình hậm hực và mếu máo đòi về nhà nhưng bố mình trừng mắt quát bắt mình ở lên mình đành chịu mặc dù mình vừa bước vào nhà là thấy cả người dun lên vì lạnh rồi mặc dù trời mùa hè tháng tư, nhưng bố mẹ bắt ở lên đành chịu, chuyện như vậy thì cũng trả sao, nhưng 1h đêm ấy làm mình nhớ tới bây giờ, mình đang ngủ thì tự nhiên mình nghe thấy những cành doi vật vờ trong gió đập nhẹ vào cánh cửa sổ nhà ông mình, rồi tiếp theo là tiếng hò hét, mình nghe như người ta điểm danh hay sao ý, rồi là tiếng ngựa chạy tiếng nói và nghe cả những tiếng thở rít lên trong gió, nhưng lạ là mình không sợ, qua khe cửa mình thấy những chiếc cờ phần phật trong gió, họ đang diễn tập hay đang làm cái gì mà nhưng cây cờ mầu đen chạy qua chạy lại, rồi như cái gì đó thúc đẩy, mình bước nhẹ xuống giường đi nhè nhẹ qua cửa nhìn qua khe mình thấy, chao ôi, họ là những cái bóng màu đen mờ tỏ trước ánh trăng, mặc áo giáp đã dách nát, không có chân tay gì hết cái mà mình nhìn được là những thứ màu đen dài thườn thượt, cái đầu màu đen và nhưng khuôn mặt mờ ảo, họ như đanh đánh trận vậy, nghe thấy cả mùi đất ẳm trong gió nữa, cái dõ nhất là binh khí họ cầm với màu trắng đục, tiếng hô giết, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm vào nhau nghe như mình đang đứng giữa một trận chiến vậy chỉ kỳ lạ là nó lại diễn da ở ngay cái sân nhà ông ngoại mình chứ không phải ở chiến trường, mình cứ đứng đó thẫn thờ đôi mắt hướng lên những ” con người” màu đen đang đánh nhau kia, mà trong mắt lại cứ nhìn chằm chằn vào đó không chớp mắt, mình không biết đứng đó bao lâu, sáng sớm ngày mai mình dật mình khi mình ngủ dậy trên giờng đồng hồ báo thức 9:30′ mình định hỏi ông mình thì ông nói gần sáng ông nằm trên giường dật mình khi không thấy mình đâu lại thấy mình “ngủ” ở gần cửa lên ông bé vào.
Sau này lớn lên nhà mình có xem đất cát thì thầy nào cũng nói, trước đây là nhà của một thầy ” bùa thuỷ” cao tay, nhưng tuổi đã già lên sợ vận hạn sẽ đến lên mới bán cái nhà này cho cụ mình, lúc đi ông ta đã không làm lễ ” thu binh” hoặc giải tán nó đi, cho lên lũ âm binh đó không đi được lên ở lại đất mình quấy phá… Vì lúc đó ông ta sợ chúng nó trả thù lên trước đó mua được 2 cây doi đường từ miền ngược của dân tộc dáy với mục đích không cho lũ âm binh kia đi khỏi đất đó, nhà ông này có một bà sợ nhưng chết lúc còn trẻ( nguyên nhân thì không biết) ông ta ra đào mộ vợ lên lấy cái tiểu ở trong đó làm phép ” lưỡng long quay đầu” và ném thẳng xuống hố phân ( để làm thần tà ngăn cánh âm dương giúp ông ta không bị bọn âm binh tìm thấy… Nhà ông ngoại mình biết nhưng kệ vì chỉ thấy nhà hay cãi cọ với bố con không hoà hợp thì nghĩ nhà nào trả vậy lên kệ, ai sui bảo thuê thầy giỏi về làm lễ với sử lý cái tiểu kia đi nhưng ông ngoại mình bảo: ” tao sống gần hết đời người, thằng nào con nào đến đây vật chết tao càng mừng ” ;(( cho lên cái nhà đấy chẳng ai ở ngoại ông ngoại mình các cậu cũng lên hà nội và mua nhà ở hà nội rồi lên chỉ ngày lễ tết mới về, căn nhà đó vẫn vậy, có khác là 2 cây doi đã bị ông ngoại mình chặt, sau đó thì bà ngoại mình bị liệt nửa người, giờ nằm đâu nằm đất các cậu thương lên đưa bà mình lên hà nội chăm sóc và chữa trị, nhưng chữa mãi ko khỏi lên giờ bà chỉ có nằm một chỗ thôi, thương bà lắm nhưng cũng chẳng làm gì đc…