[Cổ đại/nữ cường] Phượng Chưởng Cửu Thiên

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 19: Tiêu phu nhân kinh ngạc

[BOOK]Tiêu phu nhân ở bên ngoài quỳ liền một canh giờ.

Vân Tử Thù thì ngồi như vậy ở phía trước cửa sổ nhìn, nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt bà ta, biểu tình u ám, nghiến răng thay nhau thay dổi, lại nhìn bộ dạng bà ta quỳ thống khổ, cuối cùng khi mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu cửa sổ đẩy ra, lạnh nhạt hỏi "Tiêu Vân Hành ngày hôm qua bị đánh năm mươi đình trượng, thương thế như thế nào?"

Tiêu phu nhân nâng mắt nhìn, nhìn thấy Vân Tử Thù trong nháy mắt, đáy mắt cực nhanh xẹt qua lửa giận u ám, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng mà từ trước tới nay bà ta chưa bao giờ quỳ lâu như vậy, liên lụy hai cái chân đau nhức, phịch một tiếng lại quỳ xuống.

"Bản cung khuyên ngươi, muốn quỳ thì quỳ thành ý một chút" Vân Tử Thù nâng má, thanh âm hờ hững, "Bản cung ở Tiêu gia chịu ủy khuất gần hai tháng, Tiêu Vân Hành sủng thiếp diệt thê, không đem bản cung chính thê này đặt ở trong mắt, mỗi ngày cùng thiếp thất dật dẹo kia, đối với bản cung mà nói, đây chính là điều sỉ nhục thật lớn.

Tiêu phu nhân kiềm né tức giận, bộ dạng phục tùng thu mắt nói" Trước kia là Vân Hành không tốt, thần phụ hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội, mong rằng công chúa điện hạ đại nhân có đại lượng -- "

" Đại nhân có đại lượng? "Vân Tử Thù cười nhạt," Lê đại nhân cũng nói như vậy, chẳng trách các ngươi là người một nhà. "

Tiêu phu nhân bị tức đến đau ngực, nghe vậy cũng không dám phản bác, đành phải sửa cách nói" Công chúa điện hạ bao dung độ lượng, thần phụ biết sai lầm rồi, về sau nhất định sẽ đối xử với công chúa tử tế, mong rằng công chúa tha thứ cho chúng ta một lần này. "

Vân Tử Thù thở dài" Các ngươi biết sai rồi, thì ta nhất định phải tha thứ? "

Tiêu phu nhân bị những lời này làm cho cứng họng, sắc mặt thoáng xanh thoáng trắng lần lượt thay đổi.

" Nếu ta không đoán sai, là tiêu Đại tướng quân bảo bà tới? "Vân Tử Thù khóe môi khẽ nhếch, đùa cợt nhìn bà ta" Tiêu phu nhân có phải trong lòng vẫn còn chửi thề nguyền rủa, chỉ cần ta trở về, về sau nhất định sẽ xử đẹp ta? "

Tiêu phu nhân cả kinh, vội vàng phủ nhận" Công chúa điện hạ sao lại nói ra những lời này? Thần phụ làm sao dám có ý nghĩ như vậy? "

" Mặc kệ ngươi có ý nghĩ như vậy hay không, bản cung cũng sẽ không lại về Tiêu gia, bà trở về đi. "Vân Tử Thù nói," Tiêu Vân Hành đã chịu phạt năm mươi trượng, bà cùng Tiêu Vân Hành mạo phạm bản cung chuyện này dừng ở đây, bản cung sẽ không truy cứu nữa, các ngươi về sau cũng đừng đến dây dưa bản cung. "

Tiêu phu nhân biến sắc" Điều nầy sao mà được? Công chúa cùng Vân Hành đã thành thân, là vợ chồng danh chính ngôn thuận -- "

" Hắn cùng Lê Tuyết mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận. "

Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bạch, nhẫn nại nói" Công chúa điện hạ, chuyện này không chỉ tướng quân không đồng ý, đổi là Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý. Trước đây là chúng ta không đúng, nhưng Vân Hành đã bị phạt, thần phụ cũng tự mình đến bồi tội với công chúa điện hạ, như vậy còn không được sao? Không biết công chúa điện hạ rốt cuộc như thế nào mới nguyện ý trở lại Tiêu gia? "

Vân Tử Thù ồ một tiếng, không mặn không nhạt nói" Cho nên nói, Tiêu phu nhân ăn nói khép nép đến đây bồi tội, thật là ủy khuất cho bà rồi? "

Tiêu phu nhân nói" Thần phụ không phải ý này! "

" Mới vừa rồi bản cung đã nói, từ nay về sau cùng Tiêu gia không có gì quan hệ, về chuyện Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành trước kia mạo phạm ta, ta cũng chuyện cũ sẽ bỏ qua. "Vân Tử Thù nói," Nhưng ta không thích Tiêu Vân Hành, không định lại cùng hắn duy trì quan hệ vợ chồng, mong Tiêu phu nhân đừng đến làm khó ta nữa. "

Tiêu phu nhân quả thực muốn tiến lên tát cô.

Tiểu tiện nhân này, quả thực chính là không chịu nể mặt!

Ỷ vào chỗ cô đang đứng, cố ý làm khó dễ bà? Thật đúng là nể mặt cho kẻ vô liêm sỉ.

Chờ mà xem.

Thực sự nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ dung túng cho sự tùy hứng của cô?

Bà hôm nay chủ động tới đây bồi tội, là cho hoàng tộc một thái độ, miễn cho thật sự bị ụp lên đầu tội danh" Mắt vô quân thượng ", cũng là Vân Tử Thù trước mặt, cô nhiều lần nháo, đến lúc đó Hoàng Thượng giận dữ, cũng không biết là ai xui xẻo.

" Công chúa điện hạ. "Bên ngoài một tên hộ vệ đi tới, quỳ một gối xuống hành lễ," Bên ngoài có người truyền lời ti thống lĩnh, nói Lê Hiên có cần tra tấn hay không? "

Tiêu phu nhân sắc mặt đại biến, tra tấn?

Đại hình của Ám Các?

" Công chúa điện hạ! "Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch," Này.. Này vạn lần không thể! "

Vân Tử Thù mỉm cười" Lê Hiên hôm qua động thủ với ta, Tiêu phu nhân cũng biết? "

Tiêu phu nhân trong lòng hoảng sợ," Công chúa điện hạ xin thứ tội! Thần phụ thay hắn thỉnh tội công chúa điện hạ, xin công chúa điện hạ tha cho hắn một lần! Thần phụ.. Thần phụ cam đoan về sau hắn cũng không dám. Vô lễ.. với công chúa nữa, công chúa điện hạ -- "

" Nói cho ti thống lĩnh, Lê Hiên mạo phạm Bổn công chúa tuy là sự thật, nhưng không gây ra thương thế nghiêm trọng, cứ trừng phạt nhỏ, răn dạy lớn một phen đi. "Vân Tử Thù mệnh lệnh.

Tiêu phu nhân vừa muốn thở một hơi.

Hộ vệ cung kính nói" Mức độ trừng phạt nhỏ, răn dạy lớn vẫn mong công chúa chỉ rõ. "

Vân Tử Thù nói" Một trăm roi, cắt đồ ăn nước uống ba ngày. "

" Vâng "hộ vệ lĩnh mệnh mà đi.

Tiêu phu nhân xụi lơ trên mặt đất, một trăm roi, cắt đồ ăn nước uống ba ngày?

Này không phải là muốn lấy mạng Lê Hiên sao?

" Tiêu phu nhân đây là làm sao vậy? "Vân Tử Thù cười nhạt," Dọa sợ rồi sao? Thật ra hình phạt như vậy ở trong Ám các thật sự không tính là gì, Tiêu phu nhân là chưa thấy qua khổ hình thực sự, Ám Các giỏi nhất là đem người gọt từng miếng, vừa gọt vừa nướng, nướng chín rồi thì đút cho người chịu hình phạt ăn, làm cho hắn nếm thử, thịt trên người mình có vị gì.

"Còn có một loại khổ hình là cởi toàn bộ quần áo của phạm nhân, thân thể tắm rửa sạch sẽ, dùng rạch từng đường máu trên người phạm nhân, bỏ chút dầu và muối, gác ở trên lửa nướng, một bên nướng một bên nghe tiếng kêu thảm thiết của đối phương, cùng với âm thanh xèo xèo của thịt bị nướng cháy, thịt sẽ có một chút mùi bị nướng

Phịch!

Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch thân thể mềm nhũn, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Vân Tử Thù thanh âm đột nhiên nhỏ nhẹ, sau đó liền nâng tay" Tiễn Tiêu phu nhân về. "

" Rõ "

Tiêu phu nhân bị khiêng ra ngoài, mới ra cửa lớn bà ta liền từ từ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại giãy dụa ở trên mặt đất" Ta muốn gặp công chúa điện hạ! Ta muốn gặp Vân Tử Thù! "

" Nếu Tiêu phu nhân đã tỉnh rồi, vậy thì mời tự mình trở về đi. "Lâm nhũ mẫu thả tay, ý bảo chờ hạ nhân Tiêu gia ở bên ngoài mang phu nhân nhà mình về," Chúng tôi không tiễn nữa. "

Nói dứt lời, xoay người đi vào trong, cũng ra hiệu người gác cửa đóng cửa lại.

Tiêu phu nhân trơ mắt nhìn cửa lớn phủ công chúa đóng lại, tức giận đến run người.

Tiện nhân!

Tiểu tiện nhân Vân Tử Thù này thực đáng chết!

Thị nữ phía sau thật cẩn thận hỏi han" Phu nhân, chúng ta trở về sao? "

Tiêu phu nhân quay đầu nhìn về phía thị nữ nói chuyện, trong lòng trầm xuống, nghĩ đến phu quân ngàn giao phó vạn dặn dò, mặc kệ chịu phải ủy khuất gì cũng phải đem công chúa mời trở về, nhưng bà làm mọi chuyện rối hết lên rồi.

Trở về nên ăn nói thế nào đây?

Tiêu phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy Vân Tử Thù tiểu tiện nhân kia cố ý kênh kiệu sỉ nhục bà, cô không muốn quay về Tiêu gia, bà có thể gì bây giờ?

Bà quỳ cũng quỳ rồi, nói chịu thua nhận sai cũng nói rồi, còn có thể làm cái gì bây giờ?

Thực muốn đập đầu chết ở trước mặt cô?

Được, ngươi cứ mạnh miệng đi, đến lúc đó đừng khóc cầu xin tự quay về Tiêu gia là được.

Tiêu phu nhân lạnh lùng nghĩ, xoay người đi lên xe ngựa," Hồi phủ."[/BOOK]
 

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 20: Quan điểm của đàn bà

[BOOK]"Tiêu phu nhân tự đi về?" trong thư phòng Phượng gia, lão già trông đầy vẻ uy nghiêm ngồi trên ghế bằng gỗ lim đằng sau án thư, trầm giọng hỏi.

Nam tử một thân màu đen mạnh mẽ cúi đầu nói "Vâng, hơn nữa xem biểu tình cùng phản ứng của bà ta, hẳn là ở phủ công chúa tức nghẹn rồi."

Ông lão nâng mắt "Theo người thấy, lần này đích công chúa thật sự trở mặt với Tiêu gia?"

Hắc y nhân gật đầu "Hẳn là ầm ĩ đến trở mặt, không lưu một chút đường sống."

Ông lão quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc nao nao "Bảo Từ Nhi qua đây một chuyến"

"Rõ"

Hắc y nhân xoay người rời đi, ông lão đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, ấn đường như cau chặt lại âm trầm suy nghĩ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Không bao lâu sau, thiếu niên một thân áo trắng từ ngoài cửa đi vào, dáng người cao dài như ngọc, tướng mạo tuấn tú đoan chính, thanh bào màu trắng làm nền cho phong thái xuất chúng, như chi lan ngọc thụ.

"Tổ phụ."

Ông lão quay đầu nhìn y "Con hai ngày này chú ý một chút phương hướng của đích công chúa, xem người đối với chuyện Tiêu gia có thái độ gì."

Cháu đích tôn Phượng gia Phượng Từ trầm mặc trong chốc lát, "Mới vừa rồi tôn nhi ở bên ngoài có nghe nói một vài chuyện."

"Nói."

"Hoàng Thượng tối hôm qua hạ nghiêm lệnh với tiêu Đại tướng quân, yêu cầu Tiêu gia phải mời đích công chúa trở về, Tiêu phu nhân sáng sớm đến phủ công chúa, nghe nói là quỳ xuống với công chúa." Phượng Từ chớp mắt, "Nhưng công chúa quyết tâm cắt đứt quan hệ với Tiêu gia."

Phượng lão quốc cữu trầm mặc một lát, nặng nề thở dài "Hoàng Thượng sẽ không cho phép đích công chúa nháo như vậy."

Phượng Từ không nói chuyện, hiển nhiên là ngầm thừa nhận cách nói của tổ phụ.

"Bên Tư Thương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ám Các gần đây giống như có chút không chịu sự kiểm soát của Hoàng Thượng." Phượng Từ đoán, thanh âm ôn hòa, "Không biết có phải nguyên do là vì công chúa."

Phượng lão quốc cữu hơi giật mình "Ám Các không chịu sự kiểm soát?"

"Vâng."

Phượng lão quốc cữu không nói chuyện, mặt mày hiện lên suy nghĩ sâu xa, Ám Các là vũ khí sắc bén nhất trong tay hoàng đế trong nhiều thời đại, giám sát đủ loại quan lại, củng cố hoàng quyền, có được quyền tiên trảm hậu tấu.

Nếu Ám Các không thể khống chế, hoàng đế chỉ sợ ngày đêm khó yên.

Đế vương cao cao tại thượng tuyệt không cho phép không thể khống chế người của chính mình, hơn nữa Ám Các đối bất luận kẻ nào cũng đều là uy hiếp trí mạng, một khi bọn họ cắn trả, hoàng đế chỉ sợ cũng sợ hãi.

"Hai ngày này ngươi chú ý nhiều hơn động tĩnh của bên đích công chúa, nếu xác định Tư Thương là người của đích công chúa, Phượng gia cũng không thể làm ngơ mặc kệ."

"Vâng" Phượng Từ gật đầu, "Tôn nhi sẽ lưu ý, tổ phụ yên tâm."

Phượng lão quốc cữu ngẩng đầu nhìn đứa cháu chai làm ông kiêu ngạo, ấn đường nhuộm chút cô đơn "Phượng gia vốn là võ tướng thế gia, chỉ là bắt đầu từ thế hệ con, đã định là yên lặng điêu tàn, chậm rãi rời khỏi trung tâm quyền thế."

Phượng gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, là cửu cửu của đương kim hoàng đế.

Phượng lão quốc cữu tay giữ binh quyền nhiều năm, lúc hiển hách nhất quân công hiển hách, sức ảnh hưởng của gia tộc trực tiếp đè ép hoàng quyền, hoàng đế năm đó thuận lợi đăng cơ làm đế, công của phượng gia không thể cãi.

Chỉ là từng tâm phúc gia tộc được tín nhiệm nhất, hiện giờ cũng đã thành tâm phúc họa lớn của hoàng đế, sớm đã hận không thể trừ khử nhanh chóng.

Huống hồ, còn có chuyện của hoàng hậu cùng hoàng trưởng tử liên lụy trong đó.

Phượng lão quốc cữu biểu tình có chút lạnh lẽo.

Hoàng hậu mất sớm, đích trưởng tử chết yểu, mục tiêu kế tiếp của hoàng đế chính là cửu công chúa Vân Tử Thù cùng Phượng gia.

Chỉ đợi tìm được cơ hội thích hợp, hoàng đế liền đem phượng gia diệt trừ tận gốc, bọn họ phải thật cẩn thận.

Nội viện Tiêu gia lúc này, Tiêu Viễn Đình mặt trầm như nước, nhìn Tiêu phu nhân vây quanh bởi thị nữ một mình trở về "Công chúa điện hạ nói như thế nào?"

"Cô.." Tiêu phu nhân sắc mặt khẽ biến, cắn chặt răng, "Cô ta không muốn trở về."

"Không muốn trở về?" Tiêu Viễn Đình mặt lạnh như thiết, "Không muốn trở về liền thôi? Bà không thể nghĩ thêm cách à?"

"Cô ta không muốn trở về, ta có thể nghĩ cách gì?" Tiêu phu nhân dù sao cũng là chính thê, bị ông răn dạy trước mặt mọi người như thế, trên mặt bất lực, chợt bạo phát lửa giận, "Cô là công chúa, ta cũng không thể trói cô ta trở về! Sáng sớm ta đã phải tới ngoài cửa lớn phủ công chúa, cô ta khó khăn làm cho ta chờ một canh giờ đã không tính, sau khi vào phủ bày ra dáng vẻ công chúa, bảo ta quỳ xuống, ta cũng quỳ với cô ta, nhưng dù vậy, cô vẫn không về, ta có thể có cách gì?"

Nghĩ đến ủy khuất nhục nhã đã chịu ở phủ công chúa, lúc này lại chịu chỉ trích của phu quân, xưa nay vênh váo hung hăng, Tiêu phu nhân nói một là một nói hai là hai làm sao mà chịu được?

"Bà bây giờ cũng biết cô ta là công chúa? Trước làm cái gì rồi?" Tiêu Viễn Đình đập bàn đứng lên, lửa giận bừng bừng nhìn thấy bà t a, "Trông chờ bà quản lý nội trạch, bà quản lý như thế? Dung túng Vân Hành sủng ái thiếp thất, bỏ chính thê đó không để ý, dung túng Lê Tuyết hãm hại công chúa, công nhiên nhục mạ khi dễ công chúa, bà làm đương gia chủ mẫu kiểu gì thế hả? Đừng nói cô ta là công chúa, cho dù ở bất kỳ thế gia nào, sủng thiếp diệt thê cũng là không được phép, bà quả thực chính là ngu xuẩn!"

Tiêu phu nhân hứng chịu trận mắng trong cơn giận của ông hắn ập xuống, sắc mặt hết trắng lại xanh, hận không thể phẩy tay áo bỏ đi ngay tại đó.

Nhưng nghĩ tới tình cảnh Tiêu gia bây giờ, nghĩ đến Vân Hành trọng thương nằm ở trên giường, Tiêu phu nhân nháy mắt một chút nóng giận cũng không có, lúc này hai chân đau đớn, cả người khó chịu, cô không nói một câu ngồi ở ghế trên, sắc mặt nghiêm nghị rõ ràng "Bây giờ ta hối hận rồi, cũng biết bản thân làm không đúng, nhưng việc cấp bách là làm thế nào cứu vớt.. Vân Tử Thù không muốn trở về, ông cảm thấy nên làm sao bây giờ?"

Mặc kệ nói như thế nào, chuyện đã làm, cho dù băm bà ra cũng không thể làm cho thời gian đảo ngược.

Thà lúc này tức giận mắng bà, thì không bằng tỉnh táo lại nghĩ cách.

Tiêu Viễn Đình khoanh tay bước, "Công chúa nói như thế nào?"

"Còn có thể nói như thế nào? Luôn miệng nói không có quan hệ gì với Tiêu gia." Tiêu phu nhân mặt mày tối tăm, "hôn sự của cô ta là Hoàng Thượng ban tặng, cô muốn thế nào thì thế đó? Đúng là chuyện cười."

Tiêu Viễn Đình lạnh lùng nói "Hưu thư mặc dù không được tính, nhưng nếu ầm ĩ xuống dưới, đối với công chúa không có ảnh hưởng gì, đối Tiêu gia mới là đả kích trí mạng."

Tiêu phu nhân biến sắc "Không phải là tổn thất một chút thanh danh sao? Chờ công chúa hết giận trở về, thời gian lâu, việc này đương nhiên người ta sẽ quên dần đi.."

"Đúng là quan điểm của đàn bà!" Tiêu Viễn Đình lạnh như băng cắt ngang lời của bà ta, "Câu chuyện làm lớn, tất cả mọi người sẽ biết Tiêu gia mắt vô quân vương, ngay cả công chúa cũng dám khi dễ, bà chờ xem, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội Tiêu gia gia phong bất chính! Còn có ca ca cái kia của bà, hiện tại không phải tạm thời cách chức về nhà rồi sao? Đây chưa phải là Hoàng Thượng khoan dung, nếu không có thái tử che chở, bà thực sự cho rằng Lê Văn Trung sẽ không bị tước quan đuổi ra đế kinh? Bà vẫn còn nghĩ rằng tình thế chưa đủ nghiêm trọng ư?"

Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch "Thực.. Thực sự nghiêm trọng như vậy?"

Tiêu Viễn Đình nén giân, mệt mỏi ngồi xuống "Đương kim hoàng thượng không phải quân vương nhân từ, hiện giờ hắn cần Tiêu gia, cho nên mới cực lực che chở Tiêu gia, chờ tương lai Tiêu gia thành họa lớn trong lòng hắn, hôm nay tất cả vô lễ bất kính đều sẽ trở thành cái cớ ông ta chém giết Tiêu gia."

Lời này vừa nói ra, Tiêu phu nhân cả người lạnh lẽo.[/BOOK]
 

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 21: Gần vua như gần cọp

[BOOK]Tiêu Viễn Đình mặt mày nặng nề.

Ông cũng không phải hù dọa bà, mà là gần vua như gần cọp, hôm nay náo nhiệt hiển hách, sau này gia tộc điêu tàn bị hủy diệt có quá nhiều rồi, trung thành cống hiến cho quân vương cần chú ý thời khắc giữ mình.

Phượng gia không phải là minh chứng sống đó sao?

Năm đó Hoàng Thượng tranh trữ, Phượng gia nắm binh quyền trong tay, Phượng lão quốc cữu lại là cửu cửu ruột của đương kim hoàng đế, ca ca ruột của thái hậu, không hề nghi ngờ là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của Hoàng Thượng.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Đế vị ngồi ổn định rồi, hậu thuẫn mạnh mẽ nhất năm đó hiện giờ đã thành tâm phúc họa lớn của hoàng đế, Hoàng Thượng đang chờ thời cơ tìm cớ diệt trừ Phượng gia, tùy thời chờ cho Phượng gia một đòn chí mạng.

Đều là võ tướng nắm binh quyền, Tiêu gia cùng Phượng gia ở trong triều tự nhiên là lập trường đối địch, đều là vì ích lợi của gia tộc mình

Nhưng Tiêu Viễn Đình trong lòng hiểu rõ, từ xưa đến nay binh quyền chính là thứ khiến cho người khác kiêng kỵ nhất, cả triều văn võ đại thần mặc kệ phạm vào tội gì, ăn hối lộ trái pháp luật cũng được, lấy quyền mưu kế riêng tư cũng thế, nhiều nhất cũng là tịch thu tài sản, chém đầu.

Nhưng khi liên quan tới binh quyền, đội lên tội danh mưu phản, vậy thì tru di cửu tộc không chút nương tay, huyết nhuộm kinh thành, làm cho người ta khiếp đảm.

Hôm nay trăm nghìn sủng hạnh, cũng tuyệt không có thể lộ ra chút sơ hở bất kính quân vương nào, nếu không sau này sơ hở này sẽ trở thành vũ khí giết bọn họ.

Tiêu Viễn Đình nhắm mắt, trầm giọng mở miệng "Vân Hành tình hình thế nào?"

Tiêu phu nhân hoàn hồn "Ta.. Ta cũng không rõ lắm, buổi sáng ngủ dậy ta phải tới phủ công chúa, vừa mới trở về.. Thái y có tới đây trị thương cho Vân Hành không?"

"Bà coi Vân Hành là hoàng thân quốc thích?" Tiêu Viễn Đình nhíu mày, ánh mắt ẩn dấu không vui, "Tìm đại phu bên ngoài tới đây xem là được rồi, thái tử ân sủng, không có nghĩa là chúng ta là có thể đương nhiên sai khiến thái y."

Tiêu phu nhân sắc mặt thay đổi, rốt cuộc ngồi không được, đứng lên nói "Ta đi xem Vân Hành."

Trong vòng hai ngày liên tiếp bị răn dạy này, bà là đương gia phu nhân sớm đã không còn mặt mũi, nào còn chút thể diện cùng uy nghiêm nào?

Tiêu Viễn Đình lông mày khóa chặt, trầm mặc nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của bà, nặng nề thở dài.

Quả thực sứt đầu mẻ trán.

Tiêu Viễn Đình ngồi một mình trong chốc lát, cũng đi theo ra ngoài.

Tiêu Vân Hành đã tỉnh.

Nhưng mà sắc mặt trắng bệch, tóc còn có chút hỗn loạn, thoạt nhìn suy yếu mà chật vật, hoàn toàn không có khí thế oai hùng kiêu ngạo ngày xưa.

Tỳ nữ bưng cốc nước, cẩn thận đút vào miệng của hắn, Tiêu Vân Hành uống mấy ngụm, đôi môi khô khốc rốt cục cũng có một chút hơi nước.

".. Ta ngủ bao lâu rồi?" Hắn mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn khô khốc, suy yếu vô lực.

"Cả một đêm thêm nửa ngày, hiện tại đã là buổi trưa." Tỳ nữ cung kính trả lời, "Nô tỳ đi gọi phu nhân lại đây."

Tiêu Vân Hành không nói chuyện, người đau đến nói không nên lời, lúc này chỉ nằm ở đây, liền cảm thấy phía sau lưng như là bị từng đợt đao thép quét qua đau nhức, tra tấn thân thể hắn từng đợt co giật run rẩy.

Lớn như vậy, hắn chưa từng chịu hình phạt nghiêm khắc như vậy, cho nên cũng cũng không biết đình trượng đánh ngườilại khó chịu như vậy.

Thị nữ vừa muốn đi ra ngoài, đối diện liền thấy Tiêu phu nhân vội vàng đi đến, vội vàng đứng ở một bên hành lễ "Phu nhân, thiếu gia tỉnh rồi."

Tiêu phu nhân nghe vậy, vội vàng bước nhanh hơn, đi vào trong phòng, nhìn thấy con trai yếu ớt không chịu nổi, một hồi đau lòng như dao cắt "Hành nhi."

Tiêu Vân Hành quay đầu, động tác cứng đờ mà chậm chạp "Mẫu thân."

"Bây giờ con cảm giác thế nào? Có phải rất đau không?" Tiêu phu nhân đi đến trước giường, xoay người xem xét hắn của thương thế, mặc dù tối hôm qua đã xem qua thương thế, lúc này lại nhìn phía sau lưng một vết thương dài, vẫn là không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên, "Hành nhi chịu khổ rồi.."

"Mẫu thân." Tiêu Vân Hành lúc này trên người vô cùng đau đớn, nói chuyện đều cố sức khí, "Tình hình bên ngoài thế nào?"

Tiêu phu nhân lau nước mắt, biểu tình lại trầm xuống "Vân Tử Thù ương ngạnh, quyết tâm phải chống lại Tiêu gia."

Tiêu Vân Hành lòng trầm xuống "Cô ta không muốn trở về?"

"Đâu chỉ không muốn trở về?" Tiêu phu nhân tức giận phu quân, lúc này không thể đợi được mà muốn tố khổ cùng đứa con, "Vi nương hôm nay tự mình đi gặp nàng ta, muốn chính mặt nhận lỗi với cô ta, kết quả cô ta sai người nhốt vi nương ở ngoài cửa lớn đợi suốt một cái canh giờ, không dễ gì mới đợi đến khi vào phủ, Vân Tử Thù còn bày ra cái vẻ công chúa, dùng quy củ uy hiếp ta, bảo ta quỳ xuống với cô ta.."

"Quỳ xuống?" Tiêu Vân Hành biến sắc, thanh âm chợt căng thẳng, "Cô.. Cô ta vậy mà dám làm nhục mẫu thân như thế?"

"Làm nhục mẫu thân ngươi thì làm sao?" Tiêu Viễn Đình sải bước đi vào, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống nhìn mẫu tử hai người họ, "Công chúa đã gửi cho ngươi một phần hưu thư, thì không sẽ coi ngươi là phu quân, cũng không coi mẫu thân ngươi là mẹ chồng, nàng ta lấy thân phận công chúa nói chuyện với mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi chẳng lẽ không nên quỳ xuống?"

Tiêu phu nhân biểu tình cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt bốc lên lửa giận, quay đầu nhìn phu quân của mình "Ông lúc nào cũng nổi giận với tôi làm gì? Có bản lĩnh thì đi mời cô trở về, coi như tổ tông mà cung phụng --"

"Bà câm mồm cho ta!" Tiêu Viễn Đình gầm lên, "Chết đến nơi còn không biết hối cải! Bản tướng quân cưới người đàn bà chanh chua như bà về, quả thực chính là gia môn bất hạnh! Hôm nay Tiêu gia gây nên trò cười như vậy, bà chính là người đầu têu."

Giọng nói hạ xuống, trong phòng nháy mắt rơi vào một khoảng lặng.

Tiêu phu nhân sắc mặt cứng ngắc trắng bệch khó coi, hô hấp dồn dập, khiếp sợ địa chằm chằm vào chồng của bà, quả thực không thể tin được đây là lời nói phát ra từ nam nhân đồng giường chung gối hơn hai mươi năm.

Gia môn bất hạnh?

Cưới bà, là Tiêu gia gia môn bất hạnh?

Tiêu Viễn Đình nói xong câu vừa rồi liền hối hận, nhìn thấy Tiêu phu nhân đáy mắt khiếp sợ cùng tổn thương, có chút mất tự nhiên quay đầu đi.. "Hai ngày này dưỡng thương cho tốt, chuyện bên ngoài ta cứ để đó, chờ thương thế chuyển biến tốt, thì nhanh chóng đi đón công chúa trở về."

Tiêu Vân Hành mở miệng "Phụ thân có biết.. Tuyết Nhi thế nào?"

"Đừng nhắc tới Lê Tuyết nữa." Tiêu Viễn Đình nghe tới cái tên này, sắc mặt mới vừa có chút dịu đi lại thêm u ám, "Cô ta chính là cái đồ sao chổi! Sau này cô ta sống hay chết cũng không cần các ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần đón công chúa trở về, chuyện khác không cần ngươi hỏi nhiều."

Nói xong câu đó, ông xoay người bước đi, rõ ràng một khắc cũng không muốn ở lâu.

Tiêu phu nhân nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của ông, trong đầu như là một khối khoảng không, hóa ra.. Hóa ra cô gả cho hắn nhiều năm như vậy, sinh cho hắn một trai một gái, cuối cùng một chút công lao cũng không có, chỉ nhận được cái đánh giá "Gia môn bất hạnh"?

"Mẫu thân." Tiêu Vân Hành khàn khàn mở miệng, "Phụ thân đang nổi nóng, lời ông ấy nói người đừng để trong lòng."

Tiêu phu nhân xoay người lại, đang muốn nói cái gì đó, nhưng thoáng nhìn thấy môi của con trai khô khốc, vội vàng phân phó tỳ nữ "Đem chút nước ấm lại đây."

Tiêu Vân Hành nghĩ muốn điều chỉnh một chút thân thể nằm sấp cứng ngắc, nhưng vừa cử động liền đau hít vào một hơi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, gấp rút ghé vào gối trên đầu, trận đau nhức liền qua đi.[/BOOK]
 

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 22: Hoàng Thượng giá lâm phủ công chúa

[BOOK]Tiêu phu nhân thấy hắn đau như vậy, lòng thắt lại khó chịu, nhịn không được mà oán hận "Nếu không phải tiểu tiện nhân Vân Tử Thù kia làm bậy, con sao đến nỗi phải chịu khổ sở như vậy?"

Tiêu Vân Hành cái trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, nghe vậy muốn bảo bà đừng mắng nữa, lỡ may bị phụ thân nghe thấy lại giận dữ, hắn hiện giờ trạng thái yếu ớt, căn bản không có tinh lực nghe bọn họ không ngừng đấu khẩu.

Nhưng trong lòng hắn làm sao có thể không oán hận Vân Tử Thù?

Nếu không phải do Vân Tử Thù, hắn sao đến nỗi phải chịu sự thống khổ tra tấn như vậy? Phụ thân cùng mẫu thân hắn sao phải tổn thương tình cảm? Lê Tuyết sao phải bị đưa đi Ám Các?

Nếu đã gả vào Tiêu gia làm dâu, về lý phải vì Tiêu gia suy nghĩ, cái gì ủy khuất không thể đóng cửa lại mà nói? Sao phải làm ầm lên khiến mọi người đều biết?

Tiêu Vân Hành trong lòng đã giận lại oán, nhưng vẫn phải nghĩ nên như thế nào để xoay chuyển Vân Tử Thù, làm cho cô cam tâm tình nguyện trở về, nếu không Tiêu gia căn bản không có cách nào ăn nói với Hoàng Thượng.

Tiêu phu nhân phân phó tỳ nữ hầu hạ Tiêu Vân Hành uống chút nước, sau đó cho người đi chuẩn bị chút thức ăn lỏng cho con trai, không bao lâu sau, đại phu bên ngoài được mời đến tiến vào, bắt đầu xem kê thuốc cho Tiêu Vân Hành.

Quá trình kê thuốc đối Tiêu Vân Hành mà nói, đương nhiên lại là một phen tra tấn.

Tiêu phu nhân buổi sáng bị gây sức ép nửa ngày, lại chăm sóc con trai cả buổi chiều, cả người vừa chua xót vừa đau, nhưng còn không kịp cái cơm chiều tử tế, chợt nghe tỳ nữ báo lại "Phu nhân, lê phu nhân cầu kiến."

Tiêu phu nhân nhất thời đau đầu muốn nứt ra.

"Phu nhân?" Tỳ nữ chần chờ nhìn bà ta, thật cẩn thận mở miệng hỏi, "Người gặp hay là gặp ạ?"

Đó là tẩu tẩu nhà mẹ đẻ của bà, sao có thể không gặp?

Tiêu phu nhân mệt mỏi mở miệng "Đưa tỷ ấy đến Vân Thính dâng trà."

"Vâng"

Tiêu phu nhân uống chén trà, đứng dậy đi Vân Thính.

"Thục Tuyền." Lê phu nhân vừa thấy bà liền đứng lên, trên mặt đầy vẻ lo lắng, "Nghe nói Lê Hiên ở trong Ám các bị chịu đại hình? Xương cốt nó được nuông chiều từ bé sao mà chịu được chứ? Muội có thể đi cứu nó không? Thục Tuyền, lão gia hiện tại tạm thời cách chức ở nhà, Hiên nhi cùng Tuyết Nhi chỉ có thể trông cậy vào muội.."

Tiêu phu nhân chau mày, vô lực nhìn thấy bà ta "Chuyện Lê Hiên xông vào phủ công chúa, là chủ ý của ai?"

"Này.." Lê phu nhân chột dạ rời tầm mắt, "Ta.. Ta cũng chỉ hy vọng đưa Tuyết Nhi về sớm một chút, nghĩ muốn cho tiểu tiện kia.. Nghĩ muốn thị uy với cửu công chúa, ai.. Ai biết cô.."

Ai biết cửu công chúa trước kia không nóng nảy, sao đột nhiên lại bắt đầu ra uy rồi?

Tiêu phu nhân tâm tư lao lực quá độ.

"Thục Tuyền." Lê phu nhân bất an nhìn bà, "Muội xem có thể nghĩ cách.."

"Ta có thể nghĩ cách gì?" Tiêu phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, "Vân Hành bây giờ còn bị trọng thương, Đại tướng quân tức giận liên tục trách cứ ta không biết trị gia, ta một hai ngày nay mới đột nhiên phát hiện, hóa ra bản thân thất bại như vậy."

Lê phu nhân vội vàng nói "Phu thê hai người có hiểu lầm gì, qua vài ngày nói ra là được rồi, nhưng Lê Hiên với Lê Tuyết ở trong Ám các một ngày, sẽ chịu một ngày khổ sở, ta.. Ta đêm qua cả đêm không ngủ được, trái tim này như là bị đặtở trên lửa mà nướng.."

Tiêu phu nhân muốn nói gì, thế mà Lê Tuyết gả cho Vân Hành là một tay bà ta thúc đẩy, Lê Tuyết ở Tiêu gia làm gì cũng là một tay bà ta dung túng, lúc này cũng thật sự trách không được Lê phu nhân.

"Đại tẩu đi về trước đi." Bà ta kìm nén phiền muộn trong lòng, "Ta lại nghĩ cách."

"Vậy muội nhất định phải nghĩ lại cho kỹ, cố gắng thả bọn nó ra sớm một chút." Lê phu nhân gấp đến độ không đi, rồi lại không dám thúc giục quá nhiều, "Lê Hiên với Lê Tuyết giao cho muội đấy."

Tiêu phu nhân ừ một tiếng, "Ta sẽ mau chóng nghĩ cách."

Lê phu nhân lúc này mới cẩn thận đứng dậy rời đi.

Tiêu phu nhân đứng ở ngoài cửa nhìn bà ta rời đi, nhất thời tâm tư rối loạn, không biết nên như thế nào cho phải.

Vừa đúng lúc này, quản gia vội vàng đến "Phu nhân, Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ giá lâm phủ Cửu công chúa, tướng quân bảo người hiện giờ qua phủ công chúa một chuyến."

Tiêu phu nhân nghe câu này, thoáng chốc tinh thần chấn động "Hoàng Thượng tới phủ cửu công chúa rồi?"

"Vâng"

Tiêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Hoàng Thượng tự mình giá lâm, xem ra việc này có cơ hội thay đổi, nghĩ như vậy, bà rất nhanh xoay người đi thay xiêm y, dẫn theo thị nữ đi tới phủ cửu công chúa.

Trong phủ công chúa, Vân Tử Thù dẫn mọi người trong phủ nghênh đón thánh giá "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân." Một thân minh hoàng Long bào của hoàng đế Chiêu Minh đi vào cửa lớn, chủ động kéo tay Vân Tử Thù, vẻ mặt bất đắc dĩ "Tử Thù."

Vân Tử Thù như là hiểu được ý tứ của hắn, trầm mặc chớp mắt một cái "Làm cho phụ hoàng lo lắng."

Hoàng đế cứng lại, nhìn cô thần thái ảm đạm, lời nói khởi binh hỏi tội nháy mắt nói không nên lời, chỉ đành kiềm chế nóng giận "Tử Thù, con là công chúa, việc nhà làm ầm ĩ quá sẽ khó xem, sẽ làm mọi người chê cười."

Vân Thần đi theo bên cạnh hoàng đế, biểu tình kiêu căng không nói một câu.

Tư Thương thì trầm mặc đứng ở ngoài cửa.

"Phụ hoàng, đây không phải việc nhà." Vân Tử Thù cúi đầu, bên má có vẻ tái nhợt cô đơn, "Nhi thần đã phái người đem hưu thư đưa tới Tiêu gia, từ nay về sau cùng Tiêu gia nhất đao lưỡng đoạn, không còn quan hệ gì nữa."

"Làm càn!" Hoàng đế nhíu mày, ngữ khí như là đang răn dạy một đứa nhỏ tùy hứng không hiểu chuyệ, "Từ xưa đến nay nào có tiền lệ nữ tử hưu phu?"

Vân Tử Thù không nói chuyện, biểu tình mang theo chút quật cường.

"Được rồi, đi vào rồi nói sau." Hoàng đế Chiêu Minh nâng tay, thị vệ theo tới nghiêm nghị canh giữ ở ngoài cửa lớn, ông ta cùng Vân Tử Thù đi về phía phòng chính, thái tử theo sau.

Tư Thương một thân hắc bào theo vào, tay cầm trường đao bên hông, dáng người thon dài cao ngất, khí thế nghiêm nghị lạnh lẽo khiếp người.

"Tử Thù, nữ tử quá lệch lạc sẽ làm người khác chê cười." Hoàng đế đi ở hành lang dài, lời nói thấm thía nói, "Huống hồ con không có mẫu thân che chở, nếu lại nháo lớn với Tiêu gia, về sau sao sống yên ở trong quyền quý? Bọn họ sẽ xem thường con, trẫm bận việc Chính vụ, cũng không có nhiều thời gian che chở con.."

"Phụ hoàng không cần lo lắng nhi thần, nhi thần đã quyết định hưu hắn, sẽ làm tốt chuẩn bị tâm lý." Vân Tử Thù ngữ khí bình tĩnh, "Nhi thần cuộc đời này sẽ không lại gả cho ai khác, cũng không muốn cùng những người khinh thường nhi thần này sống chung."

Đây khôn phải vấn đề là cô có gả cho người khác hay không? Mà là cô không nên hưu phu.

Hoàng đế Chiêu Minh trong lòng không vui, trên mặt lại vẫn như cũ là một bộ dạng của phụ thân tốt tận tình khuyên bảo "Tử Thù, con là con gái của trẫm, trẫm chỉ là hy vọng con có một người phu quân tốt. Con gái có nhà chồng lớn mạnh che chở, mới không ai dám khi dễ."

Tử Thù không nói chuyện, trong lòng cũng cười lạnh.

Vị phu quân tốt?

Một vị phu quân tốt đặt cô vào chỗ chết?

Lúc này cô quả nhiên là bội phục phụ hoàng của mình, có thể mặt không đổi sắc mà ôn nhu diễn như thế rất thật, giống như tất cả tính toán đêu không tồn tại.

"Tiêu Đại tướng quân là anh hùng bảo vệ quốc gia, Tiêu Vân Hành đối nhân xử thế cũng chững chạc đáng tin, lần này chỉ là một hiểu lầm tạo thành xung đột, con đừng quá nghiêm trọng, phu thê nhà ai không cãi nhau? Đầu giường cãi cuối giường hòa thôi." Hoàng đế nắm tay nàng, cùng đi vào phòng chính, "Trẫm hạ chỉ bảo Tiêu Vân Hành về sau nhất định đối xử tốt với con, về sau phu thê hai người hòa thuận ở chung, tuyệt không cho phép lại phát sinh chuyện như vậy."

Vân Thần ở sau người tiếp lời "Phụ hoàng nói rất có lý, vốn chỉ là hiểu lầm một chút --"

"Không phải hiểu lầm." Vân Tử Thù hốc mắt đỏ lên, như là bị ủy khuất cực độ, bỗng nhiên liền bạo phát như vậy, "Phụ hoàng căn bản không biết những ngày tháng con ở Tiêu gia sống như thế nào!"[/BOOK]
 

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 23: Ân uy đều làm, ép cô hồi tâm chuyển ý

[BOOK]Vân Thần không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên bạo phát cơn giận, dọa một trận, lập tức sắc mặt thay đổi, "Cửu muội sao lại giận như vậy? Ta chỉ là có lòng tốt khuyên muội một chút, giữa vợ chồng làm gì có chuyện không cãi nhau?"

Hoàng Thượng biểu tình đã trầm xuống.

"Tử Thù, đừng làm mất tác phong của công chúa hoàng tộc." Hắn lạnh giọng mở miệng, ngữ khí đã mang theo bất mãn, "Trước mặt nhiều người như vậy khóc sướt mướt, còn thể thống gì?"

Ngự tiền thị vệ Hoàng đế mang đến phần lớn ở ngoài phủ công chúa, lúc này chỉ có mấy thị vệ bên người, người vây quanh xem, thị nữ trong phủ công chúa chen chúc mà đến thì cúi đầu, co bả vai, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nếu có thể lựa chọn, hận không thể chui vào trong đất.

Vân Tử Thù hít một hơi thật sâu "Cho nên con có chịu ủy khuất hay không không quan trọng, cho dù chết ở Tiêu gia cũng không sao, nhưng dù có ủy khuất tuyệt đối không thể nói, phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục giữ mặt mũi cho hoàng tộc mặt với tác phong công chúa?"

Vân Thần tức giận "Cửu muội!"

"Hôm qua chuyện xảy ra ở Tiêu gia, nhi thần đã đại nhân đại lượng tha thứ cho Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành." Vân Tử Thù ánh mắt khẽ nâng, nhìn về phía phụ hoàng mà cô thân thiết nhất, "Nhưng phụ hoàng thế nào cũng phải ép con trở lại ổ hang sói ăn thịt người kia?

Hoàng đế sắc mặt u ám trầm xuống, trong lòng đã sông cuộn biển gầm, tức giận với sự bướng bỉnh của Vân Tử Thù, nhưng mà thấy hốc mắt cô ửng đỏ, nhất thời lại có chút chột dạ.

Vì duy trì bộ dạng giả dối của phụ tử tình thâm, ông ta không thể không nén lại cơn giận mà khuyên nhủ" Ngày trước bị ủy khuất, tại sao con không trực tiếp nói với trẫm? "

" Tiêu phu nhân luôn miệng nói đây là việc nhà, cho nên mới không kịp bẩm báo phụ hoàng. "Vân Tử Thù đưa tay lau đi nước mắt," Nhi thần cũng là không muốn làm cho phụ hoàng lo lắng, huống hồ nhi thần có thể tự giải quyết việc này -- "

" Phương pháp giải quyết của muội chính là hưu phu? "Vân Thần cau mày.

Vân Tử Thù không muốn đáp lại tên ngu xuẩn này.

Hoàng đế mặt bình tĩnh không nói một câu, nhấc chân hướng về phía chính viện, Vân Thần cùng Vân Tử Thù trầm mặc theo sát, đến khi vào phòng chính, hoàng đế ngồi ở chính giữa.

Vân Tử Thù đứng ở một bên vẫn chưa ngồi xuống.

Tư Thương đã đến ngoài phòng chính, một thân hắc bào tràn đầy khí thế.

Đại thái giám dương hỉ đi theo tới, phân phó thị nữ dâng trà, lập tức chỉ thị mọi người lui ra ngoài, riêng hắn cung kính đứng bên cạnh hoàng đế hầu hạ.

" Tử Thù, công chúa đại diện cho thể diện của hoàng tộc, Tiêu gia là võ tướng thế gia trẫm coi trọng, các con huyên náo rối bời, trẫm ở giữa rất khó xử. "Hoàng đế kiềm nén bất mãn, bắt đầu lấy lui làm tiến, ý đồ khơi dậy áy náy của Vân Tử Thù," Lỡ may lần này thật sự nháo lớn, Tiêu gia và hoàng tộc có sự ngăn cách.. "

" Thần tử nguyện trung thành quân vương chính là bổn phận của bọn họ, không nên dính dáng chuyện khác. "Vân Tử Thù bình tĩnh nói," Nếu chỉ là bởi vì phu thê công chúa bất hòa, liền ảnh hưởng đến lòng trung thành của bọn họ đối quân vương, thần tử như vậy không đủ để phó thác tín nhiệm, càng không thể trọng dụng. "

Hoàng đế sắc mặt trầm xuống" Tử Thù, sao có thể nói chuyện như thế? "

Dương Hỉ vội vàng cười mở miệng" Công chúa điện hạ có điều không biết, Hoàng Thượng tối hôm qua sau khi trọng phạt Tiêu Vân Hành, cả đêm chưa từng vào giấc, chính là lo lắng cho công chúa điện hạ.. Công chúa rốt cuộc cũng là thân nữ nhi mềm yếu, không ai che chở sao được? Công chúa cũng nên suy nghĩ cho tấm lòng của phụ thân là Hoàng Thượng, có phải hay không? "

" Nhi thần bất hiếu. "Vân Tử Thù ánh mắt hơi thu lại, ngữ khí cung kính tự trách," Xin phụ hoàng trách phạt. "

" Trẫm biết con bị ủy khuất, sau đó bảo Tiêu phu nhân tự mình tới đây gặp con, thay mặt trẫm, bà ta nhất định phải hứa hẹn với trẫm, về sau không bao giờ cho phép lạnh nhạt khi dễ con. "Hoàng đế nói xong, lại sai người dâng cho Tử Thù cái gì đó," Trẫm đem theo chút nhân sâm, tổ yến cho con bổ bổ thân thể. "

Vân Tử Thù đứng ở một bên không nói lời nào, trong lòng cũng hiểu được, hoàng đế này ân uy đều làm, lại nhân sâm tổ yến, lại Tiêu phu nhân tự mình đến bồi tội, chính là ép cô không thể không quay về Tiêu gia.

Bảo Tiêu phu nhân hứa hẹn?

Mặc kệ hôm nay Tiêu phu nhân hứa hẹn cái gì, Vân Tử Thù trong lòng đều vô cùng rõ ràng, nếu cô thật sự trở về, đừng nói cái gì mà chuyện đã làm không tính toán, cho dù Tiêu phu nhân muốn nhôt cô lại, sau đó ngược đãi đánh chửi, phụ hoàng cũng tuyệt đối không làm chủ cho cô.

Người bên ngoài lại càng không có khả năng nhận được một chút tin tức.

Tiêu gia chịu thiệt một lần, thực sự sẽ từ bỏ ý đồ, cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì ư?

Vân Tử Thù trong lòng cười lạnh, não cô hỏng rồi mới đi tin tưởng lời những người này.

" Về phần Lê Tuyết kia. "Hoàng đế ấn đường nhíu lại," Cô ta quả thật không nói nổi, là cái thiếp thất mà dám ở trên đầu chính thê giương oai, trẫm quyết định sẽ trừng phạt cô thật nặng. "

Tử Thù thật yên lặng nói" Lê Tuyết vu oan hãm hại Bổn công chúa, theo quy củ hẳn là thu nhà diệt tộc. "

Vân Thần nhíu mày" Cửu muội. "

" Tử Thù, trẫm đã bảo Lê Văn Trung tạm thời cách chức ở nhà tự kiểm điểm, thu nhà diệt tộc có chút nghiêm trọng. "Hoàng đế nhẫn nại giải thích," Đích tử nhà quan lấy công chúa vốn là chịu trách nhiệm mạo hiểm, giữa phu thê khó tránh khỏi có chút cãi vã, một lời không hợp liền đội cái mũ dĩ hạ phạm thượng thu nhà diệt tộc, về sau ai còn dám lấy công chúa? "

Vân Tử Thù không nói lời nào, ánh mắt dừng ở ngoài phòng.

Tư Thương một thân hắc bào góc mặt tuấn mỹ như đao điêu búa khắc, lạnh lùng cao quý, lúc này trầm mặc như vậy đứng ở bên ngoài, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm.

" Hoàng Thượng. "Một tên ngự tiền thị vệ bước nhanh đến, quỳ một gối xuống ở ngoài phòng," Tiêu Đại tướng quân cùng Tiêu phu nhân đến. "

Hoàng đế thu lại cảm xúc trên mặt, uy nghiêm mở miệng" Cho bọn họ vào. "

" Rõ "

Ngự tiền thị vệ vội vàng rời đi, Vân Tử Thù thu hồi tầm mắt, trầm mặc nhìn chằm chằm mặt đất đen tuyền của đại sảnh, đáy hiện nổi lên vài phần giễu cợt.

Phụ hoàng vì ép cô quay về Tiêu gia, thật đúng là diễn vai" phụ thân tốt "vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng những tự mình đến nhà khuyên bảo, thậm chí ngay cả một con đường để cự tuyệt cũng không để lại cho cô.

Vân Thần ngồi ở một bên khác, tay cầm chén trà, âm thầm cười lạnh.

Một công chúa không có mẫu thân che chở, thực sự cho rằng náo loạn một chút thì có thể chống lại phụ hoàng? Lần này Tiêu gia bị làm cho khó coi như thế, xem sau khi cô trở về có chịu nổi quả ngọt hay không.

Tiêu Viễn Đình cùng Tiêu phu nhân rất nhanh đến đây.

" Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến thái tử điện hạ, thiên tuế thiên thiên tuế! "

" Bình thân. "

" Tiêu tướng quân cùng Tiêu phu nhân là không nhìn thấy Bổn công chúa sao? "Vân Tử Thù ánh mắt hơi đổi, lạnh lùng dừng ở trên người bọn họ," Hay là, hai vị căn bản chưa từng đặt công chúa vào mắt? "

Hoàng đế kìm nén cau mày.

Tiêu tướng quân vừa muốn đứng lên lại quỳ trở về" Thần tham kiến công chúa điện hạ -- "

" Tiêu tướng quân. "Vân Tử Thù bình tĩnh nhắc nhở hắn," Bản cung là hộ quốc đích công chúa, ngươi tham kiến vị công chúa nào? "

Tiêu Viễn Đình trong lòng giận dữ, trên mặt cũng không gặp chút dao động cảm xúc, cung kính sửa miệng" Thần tham kiến hộ quốc đích công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế. "

Tiêu phu nhân sau đó hành lễ" Thần phụ tham kiến hộ quốc đích công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế."[/BOOK]
 

Qiuhong

Ma Tập Sự
30/5/23
26
1
21
Chương 24: Từng bước thận trọng

[BOOK]"Phụ hoàng." Vân Tử Thù hướng về phía hoàng đế hành lễ, "Nhi thần nhớ rõ, hoàng tử và công chúa hoàng tộc có phong hiệu đều có thể một mình lập phủ."

Hoàng đế mặt trầm lặng như nước, chậm rãi gật đầu "Quả thật là như vậy. Cho nên trẫm lúc trước không phải ban thưởng cho con phủ đệ này rồi sao?"

"Nhi thần thân là đích nữ của phụ hoàng, lại là hộ quốc công chúa phụ hoàng tự mình sắc phong, xem như quý càng thêm quý." Vân Tử Thù thần sắc bình tĩnh, gằn từng tiếng đều là dùng quy củ nói chuyện, "Nhi thần có quyền lợi lấy Phò mã qua cửa, nếu phụ hoàng thật muốn nhi thần ở với Tiêu Vân Hành, nhi thần có thể đồng ý cho Tiêu Vân Hành chuyển đến phủ công chúa ở."

Cái gì?

Trong sảnh mấy người đồng loạt khiếp sợ.

"Điều này sao có thể?" Vân Thần đứng lên đầu tiên, "Quả thực hoang đường!"

"Không được!" Tiêu phu nhân không chút nghĩ ngợi từ chối, "Vân Hành thân nam nhi, sao có thể chuyển đến phủ công chúa ở?"

Vân Tử Thù đùa cợt nhìn bà ta, "Tại sao không thể?"

Tiêu phu nhân sắc mặt khó coi.

"Lời nói bản cung đều là dựa theo luật pháp hoàng tộc, nếu Tiêu phu nhân cảm thấy không ổn, có thể nói lý do không ổn không?" Vân Tử Thù lạnh lùng nói, "Là bởi vì bản cung không ở Tiêu gia, về sau các ngươi liền không thể gây khó dễ cho ta?"

"Tử Thù!" Hoàng đế trầm uống, "Chớ có nói bậy."

Vân Tử Thù nghe theo không nói, nàng không có nói bậy.

Trọng sinh một lần, cô biết mình không có thế lực lớn mạnh che chở, tất cả mọi chuyện đều cần bản thân từng bước thận trọng, nhưng mà cô không muốn lại chịu ủy khuất, càng không thể lại ép bản thân thỏa hiệp với bất cứ chuyện gì.

Phụ hoàng nếu muốn bảo cô chết, cô liền tức khắc chuẩn bị đem chính mình đưa vào chỗ chết, như thế về sau, cô còn có cái gì cần kiêng kỵ?

"Phụ hoàng, nhi thần sẽ không lại tới Tiêu gia." Vân Tử Thù thái độ cung kính, ngữ khí lại kiên quyết, "Phụ hoàng nếu không vui, nhi thần thà chết."

Ngụ ý của cô rất rõ ràng.

Hoàng Thượng hoặc là thái tử nếu muốn lấy kháng chỉ vu thêm tội cho cô, vậy thẳng thừng ban chết cho cô là tốt rồi, cô thà chết cũng sẽ không trở lại Tiêu gia.

Dù sao mẫu hậu cô đã mất, sau khi cô chết cũng sẽ không vì cô mà liên luỵ gia tộc, không có gánh nặng không lo lắng, chết thì chết thôi, sống khá giả cả đời bị người ta gây khó dễ.

Phu thê Tiêu tướng quân thần sắc âm trầm, hiển nhiên đối với quyết định này của Vân Tử Thù rất là bất mãn, Vân Thần cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Tử Thù.

Chỉ có hoàng đế không nói một câu trầm tư, như là đang đắn đo tính khả thi của việc này. Lát sau, ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, Tư Thương một thân hắc bào trầm mặc đứng ở nơi đó, khí thế tuấn lãnh sắc sảo, giống như một thanh kiếm chờ thời cơ ra khỏi vỏ kiếm.

Hoàng đế không khỏi suy nghĩ, Tiêu Vân Hành vào ở phủ công chúa không sao cả, chỉ cần làm cho Tư Thương hết hy vọng, dần dần phai nhạt tình cảm với Tử Thù, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện Tiêu gia với Tử Thù nữa, đến lúc đó lại bảo Tiêu Vân Hành đem Tử Thù trở về cũng không muộn.

Tháp gần nước, chung quy so với như này tốt hơn.

Đại sảnh lâm vào yên tĩnh vô tận, không ai nói chuyện.

Vân Tử Thù cúi đầu, trong lòng cười lạnh, cô sớm tính tới phụ hoàng không có khả năng trơ mắt nhìn cô cùng Tiêu Vân Hành cắt đứt quan hệ, nếu có thể lựa chọn, phụ hoàng chỉ sợ hận không thể tức khắc giết cô.

Nhưng ông có điều cố kỵ.

Một khi đã như vậy, có một số việc nhất định phải song phương cùng nhau thỏa hiệp, đều lui một bước, nếu không cô tình nguyện cá chết lưới rách.

"Tiêu khanh." Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hướng Tiêu Viễn Đình, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiêu Viễn Đình còn chưa nói chuyện, Tiêu phu nhân sắc mặt đã đột nhiên thay đổi "Hoàng Thượng?"

"Thần nghe Hoàng Thượng làm chủ." Tiêu Viễn Đình nói như thế, "Cũng đồng ý tôn trọng quyết định của công chúa điện hạ."

Nếu kết quả đã định, vậy thì chủ động yếu thế khẳng định so với bị buộc thỏa hiệp càng có thể làm cho hoàng đế vui lòng.

".. Vậy tạm thời cứ như vậy đi." Hoàng đế nói, cố ý tăng thêm "tạm thời" hai chữ, "Chờ Vân Hành thương thế chuyển biến tốt đẹp một chút, thì chuyển đến phủ công chúa ở đi."

Vân Tử Thù liên tục nâng yêu cầu "Nhi thần trước khi gả tới Tiêu gia, bên người một thị nữ cũng không mang. Tiêu Vân Hành sau khi chuyển tới, nhi thần cũng hy vọng hắn một người cũng đừng mang."

Hoàng đế mặt trầm như nước.

"Được" Tiêu Viễn Đình cung kính gật đầu, "Thần sẽ sắp xếp, hết thảy đều lấy ý nguyện công chúa điện hạ làm chuẩn."

Tiêu phu nhân sắc mặt xanh mét, nhịn không được lại bắt đầu mắng trong lòng tiểu tiện nhân này, cô chính là cố ý, cố ý muốn trả thù bọn họ!

Hoàng đế nhìn cô "Còn có yêu cầu khác không?"

"Tạm thời hết rồi." Vân Tử Thù nghĩ, "Về sau nếu cần gì, nhi thần sẽ làm bảo người thông báo cho tiêu Đại tướng quân."

Hoàng đế Chiêu Minh nhìn Vân Tử Thù, thanh âm lộ ra uy phong của đế vương "Trẫm hy vọng con cùng Vân Hành sớm ngày hóa giải hiểu lầm, phu thê hòa thuận, về sau nếu tình cảm tốt, muốn chuyển tới Tiêu gia ở lúc nào cũng được."

Tiêu phu nhân nghe đến đó, nao nao, như là đột nhiên như hiểu được ý tứ của hoàng đế.

Vân Tử Thù hiện tại sống chết không đồng ý quay về Tiêu gia, chính là bởi vì ở Tiêu gia chịu ủy khuất, cho nên không dám trở về, tạm thời cho Vân Hành chuyển tới phủ công chúa ở, tháp gần nước, có thể dập lửa gần đợi cô hồi tâm chuyển ý, về sau hai người cảm tình chuyển biến tốt đẹp, Vân Tử Thù vẫn như cũ tùy ý Tiêu gia gây khó dễ.

Tiêu phu nhân nghĩ đến Vân Tử Thù rốt cuộc vẫn là gả cho Vân Hành, cả đời này cũng không có thể tái giá cho nam tử khác, chỉ cần Vân Hành đối xử tốt với cô một chút, cô không có khả năng không động tâm.

Hiện giờ cô chỉ là trách Vân Hành thiên vị Lê Tuyết, cho nên mới nổi nóng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu phu nhân nhất thời thư thái một chút.

Song phương đều lui một bước, tạm thời xem như giải quyết vấn đề này, cũng mặc kệ là phụ tử hoàng đế, hay là phu thê Tiêu Viễn Đình, trước mắt đều không thể ngờ, một ngày kia Tiêu Vân Hành bước vào phủ công chúa, liền có nghĩa là Tiêu gia đi một bước chết.

Vân Tử Thù từng lĩnh hội mùi vị tứ cố vô thân, kiếp trước ở Tiêu gia cho tới chết cũng không có người đưa tay cứu cô, cô hiện tại đem tình cảnh giống vậy trả lại cho Tiêu Vân Hành -- Nhưng Tiêu Vân Hành và cô không giống nhau.

Con trai trưởng Tiêu gia là người Tiêu Viễn Đình cùng Tiêu phu nhân trân trọng nhất, chỉ cần nắm giữ người này trong tay, không sợ phu thê Tiêu gia không nghe theo.

Hoàng đế nghĩ đến cô trước kia là đứa con gái nói gì nghe vậy, phu thê Tiêu gia cũng nghĩ cô chỉ là đang cáu kỉnh, không biết Vân Tử Thù hiện tại mỗi nước đi đều đang báo thù, và tự trải đường cho mình.

"Nếu công chúa điện hạ đã tha thứ Vân Hành, có phải có thể thả Lê Hiên cùng Lê Tuyết?" Tiêu phu nhân chần chờ sau một lúc lâu, vẫn là không nhịn được mở miệng, "Lê Hiên cùng Lê Tuyết đều dĩ hạ phạm thượng, thần phụ không dám cầu công chúa tha thứ, chỉ là Ám Các thật sự là cái nơi làm cho người ta bất an, thần phụ cầu công chúa giơ cao đánh khẽ, xử lý bọn họ nhẹ nhàng."

Vân Tử Thù một lần này phá lệ nói chuyện tốt "Chuyện Ám Các là do ti thống lĩnh làm chủ, chờ sau khi Tiêu Vân Hành chuyển tới đây, ta sẽ hỏi xin ti thống lĩnh, xem có thể đối xử khoan hồng với bọn họ hay không."

Cô là người bị hại, chỉ cần người bị hại nguyện ý tha thứ, tội danh dĩ hạ phạm thượng đương nhiên có thể xem xét giảm bớt một ít.

Đây là luật pháp quy định, hình bộ cùng Đại Lý tự thẩm vấn đều áp dụng, chỉ cần cô mở miệng, Tư Thương liền không thể lấy quy củ mà nhốt Lê Hiên cùng Lê Tuyết không thả.

Vì thế Tiêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra.

Lần này gặp mặt, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như giải quyết tất cả vấn đề, Tiêu phu nhân thầm nghĩ quả nhiên hay là cần Hoàng Thượng ra mặt mới được.

Một công chúa nho nhỏ, tính tình có cương ngạnh thì có thế nào? Sớm muộn gì cũng là ngoan ngoãn trở lại Tiêu gia thôi.[/BOOK]
 

Liên Kết

Top Bottom