- 4/5/17
- 103
- 28
Có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên đuợc 2 tháng này, cái tháng đã cướp đi 3 người thân yêu nhất cuộc đời tôi, và tôi chàng trai 30 tuổi đã phải khóc, đã rơi nước mắt, không phải vì khổ, vì buồn mà vì tôi nhớ gia đình nhỏ của tôi. 1 bữa cơm đầy đủ mọi người, tôi thèm được nghe tiếng mắng của mẹ, tiếng chửi của cha, và tiếng phàn nàn của người Anh Zai.
Tôi quyết định hôm nay kể lại câu chuyện đã khiến gia đình tôi chia ly, và tôi trở thành mồ côi.
Tôi sinh ra trong 1 gia đình bố mẹ là công nhân, bố tôi từ nhỏ thời chiến tranh đã bị mù 1 bên mắt, đâm ra trán trường, ông đâm đầu vào rượi, và trở thành nát rượi, mẹ tôi 1 người phụ nữ nhỏ bé, ốm đau từ nhỏ, quanh năm bệnh tật, bố mẹ tôi kết hôn năm 1984, năm đó còn bao cấp, đám cưới không được như bây giờ, nhỏ nhặt chỉ bạn bè họ hàng thân thiết, quà cũng chỉ là những chai dầu gội, những bịch xà phòng … Năm 1988 tôi được sinh ra đời tại 1 bệnh viện nhỏ trên đất Hà Nội, khi tôi chưa đầy 1 tuổi thì bố mẹ tôi ly dị, tôi và anh trai ở cùng với mẹ.
Cuộc sống khá là gian truân khi mẹ tôi 1 người phụ nữ ốm yếu nuôi 2 anh em chúng tôi, vất vả đủ đường, trăm nghề kiếm sống cuối cùng anh em tôi cũng đã lớn khôn.
Câu chuyện bắt nguồn từ tháng 10 năm 2009 khi anh trai tôi không hiểu vì sao lại uống thuốc ngủ liều cao, may mắn phát hiện kịp thời nên đưa đi viện và may mắn qua khỏi, nhưng khi xuất viện về nhà, tính tình thay đổi hoàn toàn, như 1 người khác, tôi lúc đó đang còn mải chơi nên cũng không để ý. rồi đến 1 hôm khi mẹ tôi lên để bôi thuốc và an ủi anh tôi thì bỗng nhiên không thấy anh đâu, mẹ tôi bắt đàu đi tìm và thấy mẹ tôi hét Troomjmmmmm, tôi vội chạy lên gác thì thấy không phải trộm mà là anh M đang ôm cột ăng ten bên mái nhà hàng xóm, tôi lên hô hào hàng xóm lên và đỡ anh vào, vào đến nhà anh không ngừng la hét, mấy anh em khống ché mãi mới được, công nhận người bị nhập khỏe thật. sau đó tôi mới hỏi:
Tôi Hỏi: Anh định làm gì vậy tính tự tử à, có chuyện gì mà phải như vậy.
Anh M ngước mắt lên nhìn, đôi mắt dại, không có hồn: tao không muốn sống nữa, để tao đi đi
nói đoạn anh vùng vẫy rồi lấy tay bóc ổ điện 3 ra định dí tay vào, tôi thì cố kìm nhưng không được, may sao 1 anh chạy xuống nhà ngắt cầu dao, không thì h tôi chắc cũng xanh cỏ rồi. T_T, rồi bất chợt anh run rẩy, 2 tay chắp lại như kiểu đang khấn.
Tôi bắt đầu hốt hoàng và sờ vào người Anh M : Anh M sao thế, có bị sao không vậy, sao người run rẩy kinh vậy !, đáp lại tôi vẫn là tiếng im lặng, tôi gọi mẹ lên, mẹ tôi lên thấy cảnh đó liền bảo : K mày lên thắp hương các cụ và lấy cho tao ít đồ ăn xuống đây, tôi lật đật chạy lên tầng thượng thắp hương và khấn tổ tiên, khi đi xuống tôi thấy mẹ đang ngồi nc với anh trai tôi:
Mẹ tui: Con ơi, con ở đâu con theo anh vậy.
Anh M: Con ở bến tàu, con theo anh ý về.
Mẹ tui: Sao con lại theo anh về, anh gây tội gì với con à, nếu có cho mẹ tạ tội hộ Anh.
Anh M: Không, con thấy anh hiền lành nên con theo anh ý về thôi,
Mẹ tui: thế bây giờ con có tâm nguyện gì, mẹ có thể giúp con không.
Anh M: con chỉ muốn có nhà cửa, có chỗ ăn ở thôi, con đói quá, lâu rồi không có ai cho con ăn cả.
Mẹ tui, ừ được rồi, bánh kẹo đây con ăn đi, ăn bao nhiêu tùy ý nhé, tên con là gì.
Anh M vừa ăn vừa mếu : Con tên là Vàng A Giàng ( đoạn này mình không nhớ rõ lắm)
Mẹ tui: Bố mẹ con đâu, còn nhớ địa chỉ không, để mẹ lên bảo bố mẹ con đón con về.
Anh M: Bố con là Hồ Chí Minh. ( vừa nói vừa cười).
Mẹ tui: Ai chẳng là con cháu Bác Hồ, thôi nói thật đi, để mẹ bảo bm con đưa con về.
Anh M vẫn cười: là Nông Đức Mạnh ạ.
Mẹ tui cười to: Con ơi, con nói thế là mang tội đấy, thôi nói đi mai mẹ cho đi chùa bái phật, thích vào chùa bái phật không con.
Anh M: dạ có.
Mẹ tui: thế con nói đi nào.
Anh M bắt đầu bẽn lẽn: Bố mẹ con mất hết rồi, con còn đứa em gái đã lấy chồng rồi, con không vào được nhà chồng nó. Thổ Địa họ không cho vào ạ.
Mẹ tui: Thế sao con vào được nhà mẹ.
Anh M: Con nhập vào anh trước rồi, nên thổ địa không nhìn thấy ạ.
Mẹ tui: thôi bây giờ không còn cha mẹ thì nhận mẹ làm mẹ nuôi nhé, bây h ngoan đừng quấy nữa.
Anh M: Dạ vâng.
mọi người bắt đầu về, tôi và mẹ thay nhau trông anh, tôi bảo mẹ đi ngủ, tôi thức trông anh, được 1 lúc tôi thấy anh giấu gì đó, tôi bảo, giấu gì đấy, đưa đây xem nào, anh không đưa, tôi cố giằng lấy, hóa ra là bình xăng zippo của anh, tôi hỏi anh
– lấy cái này làm gì.
– Anh không nói, lừ lừ rình tôi rồi cướp bình zippo, tháo nắp đổ xuống sàn, cần bật lửa định đốt, tôi kịp thời dành được nên không có gì xảy ra, không thì thành heo quay rồi. T_T. Sau đó tôi thấy tình hình có vẻ nguy hiểm cho mọi người, cho cả anh nên đành lấy băng dính trói tay lại, không kẻo mình mệt thiếp đi mà ông ý manh động thì chắc chết quá. Chờ mãi cũng đến sáng, mẹ tôi lên trông anh, tôi xuống ngủ được 1 lúc, tầm 3 4 tiếng gì đó, bị đánh thức bởi tiếng quát, tiếng nạt, tôi lên xem, mẹ tôi có mời 1 bà ni cô đến giúp đuổi tà ma, nhưng không ăn thua, Con ma này lỳ quá và rất khôn nữa.Bà ni cô cầm 1 bông hoa được lấy ở ban thờ bồ tát, liên tục dùng nước, và vẩy vào Anh M, miệng đọc kinh phật, Anh tôi thì cứ quỳ, hai tay chắp vào trong, miệng liên tục “nam mô a di đà phật”. được 1 lát, bà ni cô đứng dậy dùng bông hoa đánh vào người Anh M và Quát: Ra Ngoài, Ngươi Hãy Ra ngoài cho ta, không thù không oán sao ngươi lại muốn bắt người ta theo ngươi, Anh tôi lúc đó tâm trí cuồng loạn, miệng vẫn Nam mô A Di Đà phật. Sau đó 1 lúc, Anh tôi ngất đi 1 lúc tỉnh dậy thì lại bt, nói chuyện ôn hòa nhưng vẫn không thừa nhận bị nhập, tưởng mọi chuyện đến lúc đó là hết, ai ngờ …. Khi bà sư về ” Con ma” lại hiện nguyên hình, thì ra lúc đó nó trốn đâu đó 1 lúc rồi khi bà sư về nó lại ra, Nó nói những câu, những tiếng rất khó hiểu, hầu như không thể hiểu được, giọng kiểu như trách móc gì đó.
P/S: Câu chuyện này có thật 100% và nó là câu chuyện của chính tôi.
Tôi quyết định hôm nay kể lại câu chuyện đã khiến gia đình tôi chia ly, và tôi trở thành mồ côi.
Tôi sinh ra trong 1 gia đình bố mẹ là công nhân, bố tôi từ nhỏ thời chiến tranh đã bị mù 1 bên mắt, đâm ra trán trường, ông đâm đầu vào rượi, và trở thành nát rượi, mẹ tôi 1 người phụ nữ nhỏ bé, ốm đau từ nhỏ, quanh năm bệnh tật, bố mẹ tôi kết hôn năm 1984, năm đó còn bao cấp, đám cưới không được như bây giờ, nhỏ nhặt chỉ bạn bè họ hàng thân thiết, quà cũng chỉ là những chai dầu gội, những bịch xà phòng … Năm 1988 tôi được sinh ra đời tại 1 bệnh viện nhỏ trên đất Hà Nội, khi tôi chưa đầy 1 tuổi thì bố mẹ tôi ly dị, tôi và anh trai ở cùng với mẹ.
Cuộc sống khá là gian truân khi mẹ tôi 1 người phụ nữ ốm yếu nuôi 2 anh em chúng tôi, vất vả đủ đường, trăm nghề kiếm sống cuối cùng anh em tôi cũng đã lớn khôn.
Câu chuyện bắt nguồn từ tháng 10 năm 2009 khi anh trai tôi không hiểu vì sao lại uống thuốc ngủ liều cao, may mắn phát hiện kịp thời nên đưa đi viện và may mắn qua khỏi, nhưng khi xuất viện về nhà, tính tình thay đổi hoàn toàn, như 1 người khác, tôi lúc đó đang còn mải chơi nên cũng không để ý. rồi đến 1 hôm khi mẹ tôi lên để bôi thuốc và an ủi anh tôi thì bỗng nhiên không thấy anh đâu, mẹ tôi bắt đàu đi tìm và thấy mẹ tôi hét Troomjmmmmm, tôi vội chạy lên gác thì thấy không phải trộm mà là anh M đang ôm cột ăng ten bên mái nhà hàng xóm, tôi lên hô hào hàng xóm lên và đỡ anh vào, vào đến nhà anh không ngừng la hét, mấy anh em khống ché mãi mới được, công nhận người bị nhập khỏe thật. sau đó tôi mới hỏi:
Tôi Hỏi: Anh định làm gì vậy tính tự tử à, có chuyện gì mà phải như vậy.
Anh M ngước mắt lên nhìn, đôi mắt dại, không có hồn: tao không muốn sống nữa, để tao đi đi
nói đoạn anh vùng vẫy rồi lấy tay bóc ổ điện 3 ra định dí tay vào, tôi thì cố kìm nhưng không được, may sao 1 anh chạy xuống nhà ngắt cầu dao, không thì h tôi chắc cũng xanh cỏ rồi. T_T, rồi bất chợt anh run rẩy, 2 tay chắp lại như kiểu đang khấn.
Tôi bắt đầu hốt hoàng và sờ vào người Anh M : Anh M sao thế, có bị sao không vậy, sao người run rẩy kinh vậy !, đáp lại tôi vẫn là tiếng im lặng, tôi gọi mẹ lên, mẹ tôi lên thấy cảnh đó liền bảo : K mày lên thắp hương các cụ và lấy cho tao ít đồ ăn xuống đây, tôi lật đật chạy lên tầng thượng thắp hương và khấn tổ tiên, khi đi xuống tôi thấy mẹ đang ngồi nc với anh trai tôi:
Mẹ tui: Con ơi, con ở đâu con theo anh vậy.
Anh M: Con ở bến tàu, con theo anh ý về.
Mẹ tui: Sao con lại theo anh về, anh gây tội gì với con à, nếu có cho mẹ tạ tội hộ Anh.
Anh M: Không, con thấy anh hiền lành nên con theo anh ý về thôi,
Mẹ tui: thế bây giờ con có tâm nguyện gì, mẹ có thể giúp con không.
Anh M: con chỉ muốn có nhà cửa, có chỗ ăn ở thôi, con đói quá, lâu rồi không có ai cho con ăn cả.
Mẹ tui, ừ được rồi, bánh kẹo đây con ăn đi, ăn bao nhiêu tùy ý nhé, tên con là gì.
Anh M vừa ăn vừa mếu : Con tên là Vàng A Giàng ( đoạn này mình không nhớ rõ lắm)
Mẹ tui: Bố mẹ con đâu, còn nhớ địa chỉ không, để mẹ lên bảo bố mẹ con đón con về.
Anh M: Bố con là Hồ Chí Minh. ( vừa nói vừa cười).
Mẹ tui: Ai chẳng là con cháu Bác Hồ, thôi nói thật đi, để mẹ bảo bm con đưa con về.
Anh M vẫn cười: là Nông Đức Mạnh ạ.
Mẹ tui cười to: Con ơi, con nói thế là mang tội đấy, thôi nói đi mai mẹ cho đi chùa bái phật, thích vào chùa bái phật không con.
Anh M: dạ có.
Mẹ tui: thế con nói đi nào.
Anh M bắt đầu bẽn lẽn: Bố mẹ con mất hết rồi, con còn đứa em gái đã lấy chồng rồi, con không vào được nhà chồng nó. Thổ Địa họ không cho vào ạ.
Mẹ tui: Thế sao con vào được nhà mẹ.
Anh M: Con nhập vào anh trước rồi, nên thổ địa không nhìn thấy ạ.
Mẹ tui: thôi bây giờ không còn cha mẹ thì nhận mẹ làm mẹ nuôi nhé, bây h ngoan đừng quấy nữa.
Anh M: Dạ vâng.
mọi người bắt đầu về, tôi và mẹ thay nhau trông anh, tôi bảo mẹ đi ngủ, tôi thức trông anh, được 1 lúc tôi thấy anh giấu gì đó, tôi bảo, giấu gì đấy, đưa đây xem nào, anh không đưa, tôi cố giằng lấy, hóa ra là bình xăng zippo của anh, tôi hỏi anh
– lấy cái này làm gì.
– Anh không nói, lừ lừ rình tôi rồi cướp bình zippo, tháo nắp đổ xuống sàn, cần bật lửa định đốt, tôi kịp thời dành được nên không có gì xảy ra, không thì thành heo quay rồi. T_T. Sau đó tôi thấy tình hình có vẻ nguy hiểm cho mọi người, cho cả anh nên đành lấy băng dính trói tay lại, không kẻo mình mệt thiếp đi mà ông ý manh động thì chắc chết quá. Chờ mãi cũng đến sáng, mẹ tôi lên trông anh, tôi xuống ngủ được 1 lúc, tầm 3 4 tiếng gì đó, bị đánh thức bởi tiếng quát, tiếng nạt, tôi lên xem, mẹ tôi có mời 1 bà ni cô đến giúp đuổi tà ma, nhưng không ăn thua, Con ma này lỳ quá và rất khôn nữa.Bà ni cô cầm 1 bông hoa được lấy ở ban thờ bồ tát, liên tục dùng nước, và vẩy vào Anh M, miệng đọc kinh phật, Anh tôi thì cứ quỳ, hai tay chắp vào trong, miệng liên tục “nam mô a di đà phật”. được 1 lát, bà ni cô đứng dậy dùng bông hoa đánh vào người Anh M và Quát: Ra Ngoài, Ngươi Hãy Ra ngoài cho ta, không thù không oán sao ngươi lại muốn bắt người ta theo ngươi, Anh tôi lúc đó tâm trí cuồng loạn, miệng vẫn Nam mô A Di Đà phật. Sau đó 1 lúc, Anh tôi ngất đi 1 lúc tỉnh dậy thì lại bt, nói chuyện ôn hòa nhưng vẫn không thừa nhận bị nhập, tưởng mọi chuyện đến lúc đó là hết, ai ngờ …. Khi bà sư về ” Con ma” lại hiện nguyên hình, thì ra lúc đó nó trốn đâu đó 1 lúc rồi khi bà sư về nó lại ra, Nó nói những câu, những tiếng rất khó hiểu, hầu như không thể hiểu được, giọng kiểu như trách móc gì đó.
P/S: Câu chuyện này có thật 100% và nó là câu chuyện của chính tôi.